Triệu Hoa cũng kế thừa tài năng của ông nội và phụ thân, sau khi bắt đầu cầm quyền đã có kế hoạch thống nhất châu Âu, phát động mấy đợt chiến tranh với các nước châu Âu, từng bước thâu tóm những vương quốc khác, khuếch trương lãnh thổ đế quốc. Cuối cùng, mất chừng hai mươi năm sau, Triệu Hoa cũng thống nhất được châu Âu, thành lập nên một đế quốc khổng lồ.
Đế quốc La Mã Thần thánh cũng không sáp nhập vào Đại Tống, không phụ thuộc Đại Tống mà là một đế quốc độc lập, tuy nhiên hai bên cũng giao lưu thường xuyên. Triệu Hoa cũng luôn nhớ kĩ mình là người Hán, vì vậy để ổn định sự thống trị của mình, y cố ý tiến cử không ít nhân tài Đại Tống vào cơ cấu hành chính của đế quốc, hơn nữa đẩy mạnh giao lưu trong dân gian, khiến cho càng ngày càng có nhiều người Tống tiến vào châu Âu, trong đó có không ít người đã định cư tại châu Âu, điều này cũng càng làm ổn định thêm sự thống trị của Triệu Hoa.
Đáng nhắc tới là cùng với sự tràn vào ồ ạt của người Tống, hơn nữa bản thân Triệu Hoa chính là người Tống cho nên giai cấp thượng lưu châu Âu cũng hết sức săn đón Đại Tống. Thậm chí quý tộc châu Âu còn hứng thú mặc trang phục người Hán, nói tiếng Hán. Có một số người dùng đủ cách để đưa con cái nhà mình sang Đại Tống học tập, điều này cũng càng làm văn minh Đại Tống được truyền bá sâu hơn ở châu Âu, tin rằng cứ tiếp tục giao lưu như vậy, sau này châu Âu sẽ trở thành Đại Tống thứ hai.
Đối với tình hình trên các mặt của Đại Tống, bình thường Triệu Nhan cũng không quan tâm, ngoại trừ một số vấn đề đặc biệt quan trọng Triệu Giai mới về Lăng Vương phủ thỉnh giáo phụ thân, Triệu Nhan sẽ căn cứ vào tình hình để đưa ra một số đề nghị của mình.
Thời gian ba mươi năm đã khiến một Triệu Nhan thời trung niên trẻ trung khỏe mạnh biến thành một ông lão râu tóc bạc trắng, tuy nhiên tinh thần của Triệu Nhan vẫn rất tốt. Các cháu trai cháu gái ở bên cạnh ông lúc trước đều dần dần lớn lên và rời xa ông, tiếp theo tới chắt trai chắt gái được đưa tới đây, sống cùng với nhiều trẻ con như vậy, Triệu Nhan cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Sáng nay, Triệu Nhan vẫn chưa rời giường thì đã bị đánh thức bởi một loạt tiếng huyên náo bên ngoài, lập tức ông được thị nữ hầu hạ mặc y phục vào, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Tào Dĩnh tóc cũng đã bạc đang đứng bên bờ một cái hồ nhỏ cách phòng ngủ không xa, trong hồ nước rất nhiều tôi tớ đang làm việc. Thấy vậy Triệu Nhan đi tới hỏi:
- Phu nhân, bà đang làm gì vậy?
- Phu quân dậy rồi, lần này trở về ta thấy hồ nước này bị ứ đọng đã lâu, mưa xuống một cái cả khoảng sân đều đầy nước bẩn, vậy nên muốn sai người khơi thông.
Lúc này Tào Dĩnh cũng cười đáp. Tuy rằng năm tháng đã in hằn biết bao dấu vết trên gương mặt người con gái ấy nhưng trong mắt Triệu Nhan, dù nàng đã bạc đầu nhưng vẫn là đệ nhất mỹ nữ nhà tướng giống như trước đây.
- Chỉ ở tạm vài ngày thôi mà, còn mất công như vậy làm gì?
Triệu Nhan không quan tâm lắm mà nói. Thời gian trước Lăng Vương phủ ở thành đông tu sửa, chẳng những sửa sang lại không ít nhà cũ mà còn xây mới thêm rất nhiều công trình, tạm thời không thể dành cho người ở. Vì vậy cả nhà Triệu Nhan liền chuyển về Lăng Vương phủ cũ ở đây, lúc trước ông đã thành thân với Tào Dĩnh chính tại nơi đây, phòng ngủ vừa rồi cũng là tân phòng của họ, tuy nhiên lần đầu hai người gặp mặt lại không mấy vui vẻ.
- Lăng Vương phủ cũ này là nơi chúng ta thành thân, cũng không thể trơ mắt để nó hoang phế như vậy được nên có một số nơi nhất định phải sửa sang!
Tào Dĩnh vẫn nói với thái độ của một người phụ nữ cai quản cả gia đình, mặc dù toàn bộ Đại Tống đều đã là của con trai bà rồi nhưng bà vẫn không bỏ qua bất kì một sản nghiệp nào của gia đình mình, huống chi nhà cũ này đối với bọn họ lại có ý nghĩa đặc biệt.
- Ha ha, tùy bà thôi, chỉ cần bà vui là tốt rồi!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không bận tâm nữa, cười đáp.
Nhưng ngay khi Triệu Nhan vừa dứt lời bỗng nghe thấy đám tôi tớ đang làm việc trong hồ nước ồn ào hẳn lên, chuyện này cũng thu hút ánh nhìn của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, rốt cuộc chỉ thấy những hạ nhân kia xúm lại một chỗ, một hạ nhân trong đó đang cầm một đồ vật, bên trên vẫn còn không ít nước bùn, có vẻ như tìm được trong hồ nước.
- Vương gia, tiểu nhân phát hiện ra một thanh kiếm trong hồ nước!
Chỉ thấy hạ nhân kia chạy như bay tới, sau đó giơ cao vật trong tay lên bẩm báo. Trong tay y đích thực là một thanh bảo kiếm, tuy rằng trên đó có không ít bùn nhưng chỗ vỏ kiếm và chuôi kiếm không ngờ lại khảm bảo thạch, vừa nhìn đã biết vô cùng quý giá, vì thế y mới vội vàng bẩm báo lên.
- Hả? Thanh… thanh kiếm này…
Khi Tào Dĩnh nhìn thấy thanh kiếm này cũng vô cùng kích động, chỉ thấy bà mặc kệ thân kiếm đang rất bẩn vẫn đưa tay nắm lấy thanh kiếm trong tay, sau đó cầm chuôi kiếm, “xoạt” một tiếng rút bảo kiếm ra, thân kiếm sáng như gương, không chút rỉ sét.
- Kiếm tốt! Đây không phải là tên quỷ con bướng bỉnh nào trong nhà không cẩn thận làm rơi xuống hồ nước đấy chứ?
Triệu Nhan nhìn ánh sáng như mới trên thanh kiếm không giống như đã ngâm lâu ngày trong nước, vì vậy mới đoán là sau khi cả nhà chuyển tới đây, đứa chắt nào đó đeo kiếm không cẩn thận làm rớt xuống hồ nước.
Nhưng Triệu Nhan tuyệt đối không ngờ tới, chỉ thấy vẻ mặt Tào Dĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó cho người lui hết, lúc này mới khẽ nói với ông:
- Phu quân, thanh kiếm này là ta ném xuống hồ nước đấy.
- Hả? Sao ta không nhớ phu nhân có một thanh bảo kiếm như thế này nhỉ?
Triệu Nhan nghe đến đó bèn kinh ngạc thốt lên.
- Phu quân chưa từng thấy thanh bảo kiếm này bởi vì thanh kiếm này là kiếm của vài thập niên trước, vào đêm chúng ta thành thân ta đã ném nó xuống hồ nước.
Tào Dĩnh lại đáp, trên gương mặt cũng lộ vẻ không thể tin được. Thanh kiếm này đã ở trong hồ nước mấy chục năm mà vẫn sáng như mới, giống như vừa mới ném xuống nước ngày hôm qua vậy, điều này quả thực vượt ra khỏi phạm vi lý giải của mọi người.
- Cái gì?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lộ vẻ khiếp sợ, bởi ông cũng nghĩ tới cùng một vấn đề. Tuy nhiên ông vẫn không tin cho lắm, lập tức nắm lấy bảo kiếm nhìn đi nhìn lại mấy lần, không ngờ vẫn chẳng tìm thấy chút rỉ sét nào, thậm chí ngay cả tua kiếm cũng không bị hư hại, thật sự giống như thanh bảo kiếm này được băng phong kín dưới lòng sông dài, không tìm thấy bất kì dấu vết nào của thời gian.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Triệu Nhan, Tào Dĩnh lại không thể tin nổi giải thích:
- Phu quân cũng biết trước kia ta không nguyện ý gả cho người chút nào, vì thế thậm chí ta đã nghĩ tới cái chết để thể hiện ý chí của mình, vì vậy liền mang theo thanh kiếm tùy thân này nhưng lại lo lắng sẽ gây họa cho người nhà, cuối cùng vẫn từ bỏ quyết định, cũng ném thanh kiếm này xuống hồ nước, không ngờ rằng đã mấy chục năm trôi qua, thanh kiếm này vẫn mới tinh như thuở ban đầu!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng càng thêm kinh ngạc, hoá ra thanh kiếm này Tào Dĩnh đã ném vào trong hồ chính vào ngày mình xuyên không tới. Nghĩ lại thì chuyện mình xuyên không cũng là một câu đố đầy bí ẩn, mình xuyên qua thời gian một nghìn năm tới Đại Tống, mà thanh bảo kiếm này ở trong nước mấy chục năm lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, trong những bí ẩn này liệu có mối liên hệ nào hay không? Bản chất của thời gian là gì? Mình đã thay đổi lịch sử, vậy lịch sử đời sau còn có thể tồn tại nữa hay không…
Những câu hỏi ồ ạt xuất hiện trong đầu Triệu Nhan, mỗi câu hỏi lại dẫn tới nhiều câu hỏi hơn nữa, tuy rằng những câu hỏi này ít có khả năng có đáp án nhưng điều đó càng khiến chúng có thêm sức hấp dẫn. Trong đầu nghĩ về những điều này, Triệu Nhan cũng dần dần trở nên ngây ngốc, ánh mắt nhìn về phương xa cũng càng trở nên xa xăm.