Âu Dương Tu nóng lòng muốn biết người viết nửa cuối bài thơ ban đầu là ai, nhưng khi Nghiên Mặc nghe thấy câu hỏi này, trên gương mặt nhỏ thanh tú lại có vẻ khó xử, vì tên của người viết ra bài gốc trong Âu Dương phủ lại là một người cấm kị, bình thường rất ít có ai dám nhắc đến, cho nên Nghiên Mặc lo lắng khi mình nói ra cái tên đó, sẽ khiến lão gia nổi giận.
- Nghiên Mặc, ngươi còn chần chừ cái gì, mau nói cho ta người đó tên là gì? Âu Dương Tu thấy Nghiên Mặc do dự không nói, liền không nhẫn nại được thúc giục hỏi.
- Cái này... Nghiên Mặc lúc này lưỡng lự lần nữa, cuối cùng vẫn cắn môi trả lời: - Khởi bẩm lão gia, người viết ra nửa cuối bài thơ gốc tên là Triệu Nhan!
- Triệu Nhan! Âu Dương Tu nghe thấy cái tên quen thuộc này cũng sững sờ, ngay sau đó cũng có chút hoài nghi lẩm bẩm: - Tại sao lại là cái tên này, lại cùng tên với Quảng Dương quận vương?
Nhìn thấy Âu Dương Tu lại cho rằng đối phương trùng tên với Triệu Nhan, mà không tin người đó chính là Quảng Dương quận vương, Nghiên Mặc cấp tốc nói: - Lão gia, người đó tuy không viết rõ thân phận của mình, nhưng tiểu nữ đoán vị ấy chính là Quảng Dương quận vương Triệu Nhan.
- Cái gì? Điều này... điều này làm sao có thể? Âu Dương Tu nghe thấy lời Nghiên Mặc thì kinh động, lão rõ hơn ai hết chuyện Triệu Nhan đi sứ Liêu quốc năm ngoái, vì vậy trước đó căn bản không nghĩ đến lại là thơ của Triệu Nhan viết tặng Âu Dương Uyển Linh.
Thấy Âu Dương Tu không tin, Nghiên Mặc vội vàng lấy từ trong người một mảnh giấy đưa tới nói: - Lão gia mời xem, đây chính là nửa cuối bài thơ gốc do quận vương viết, tuy nô tỳ không nhận ra bút tích của người, nhưng lại từng nhìn thấy tranh của người, tranh của người đều dùng bút than vẽ, viết chữ cũng dùng bút than. Mà nửa bài thơ này cũng là dùng bút than viết.
Âu Dương Tu nghe đến đây giật bài thơ từ trong tay Nghiên Mặc, kết quả vừa nhìn thấy nét chữ trong đó, lập tức lặng người, lão nhận ra bút tích của Triệu Nhan, vì chữ viết xấu như này cũng thật sự hiếm gặp, hơn nữa còn dùng bút than viết, khiến Âu Dương Tu liếc mắt đã đoán chắc là từ tay Triệu Nhan, hơn nữa nửa cuối bài thơ Thanh Ngọc Án trên đó một chữ cũng không sai, khiến Âu Dương Tu chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" lên một tiếng, suýt chút nữa ngã xuống đất. May mà được Nghiên Mặc đỡ lại.
- Tại sao... tại sao lại là hắn? Lẽ nào hắn cảm thấy hại Uyển Linh vẫn chưa đủ thảm sao? Âu Dương Tu khó khăn lắm mới đứng vững, liền bi phẫn vô cùng nói, nhưng lão rất nhanh lại tỉnh táo trở lại, lúc đó hết sức nghi hoặc nói: - Không đúng. Điều này không thể. Triệu Nhan năm ngoái phần lớn thời gian đều ở Liêu quốc. Mấy ngày trước mới vừa trở về, sao có thể tặng thơ cho Uyển Linh chứ?
- Lão gia, tiểu nữ lại cảm thấy rất có khả năng. Thanh Ngọc tiên sinh đều cứ cách vài tháng mới tặng cửu tỷ một bài thơ, vốn dĩ tiểu nữ nghĩ không ra chuyện này, nhưng nếu Thanh Ngọc tiên sinh chính là Triệu Nhan, thì chuyện này sáng tỏ rồi, dù gì ngài ấy năm ngoái đi sứ Liêu quốc, đường xá xa xôi, nên mới cách rất lâu mới có thể tặng thơ về. Nghiên Mặc lại có chút không đồng ý với lời của Âu Dương Tu.
- Không đúng! Không đúng! Thanh Ngọc tiên sinh chắc chắn không phải Triệu Nhan, năm ngoái Triệu Nhan đi sứ Liêu quốc gặp phải sự cố, tình hình cụ thể trong đó ta không thể nói với ngươi, nhưng ta có thể khẳng định, Triệu Nhan tuyệt đối không thể đưa thơ về Đại Tống được! Âu Dương Tu lúc này vô cùng chắc nịch nói, lão biết chuyện Triệu Nhan rơi vào tay Nữ Chân, hơn nữa ở chỗ Nữ Chân hơn nửa năm, trong thời gian dài như vậy, căn bản đến một bức thư cũng không truyền ra ngoài được, càng đừng nói viết thơ cho Âu Dương Uyển Linh.
Thấy Âu Dương Tu chắc chắn Triệu Nhan không thể viết thư cho Âu Dương Uyển Linh như vậy, Nghiên Mặc cũng lộ ra vẻ trầm tư, cuối cùng mắt bất chợt sáng lên nói: - Lão gia, nếu Quảng Dương quận vương không phải Thanh Ngọc tiên sinh, nhưng ngài ấy biết bản gốc bài thơ Thanh Ngọc Án này, bài thơ này ngoài cửu tỷ ra, cũng chỉ có lão gia và tiểu nữ, rồi phu nhân biết, không hề lưu truyền ra ngoài, nói như vậy, Quảng Dương quận vương chắc có liên hệ gì đó với Thanh Ngọc tiên sinh, chỉ cần lão gia đi thăm dò một chút, chắc có thể hỏi ra bài thơ này từ tay ai mà ra!
- Không sai, ta cũng nghĩ như vậy! Âu Dương Tu nghe thấy lời của Nghiên Mặc cũng gật đầu nói: - Xem ra ta phải chuẩn bị một chút, đi bái kiến Quảng Dương quận vương rồi.
Triệu Nhan trên đường Ngự không hề biết chuyện Âu Dương Tu chuẩn bị đi bái kiến mình, lúc này hắn đang đưa Tào Dĩnh và Gia Luật Tư đi chơi rất vui vẻ, còn về đôi tình nhân nhỏ Cốt Đầu và Chu Đồng lại chào tạm biệt họ rồi, dù sao người ta đang trong thời kì yêu nhau nồng cháy, có rất nhiều lời thầm kín muốn nói, hơn nữa hai người bên nhau sẽ tự do hơn nhiều, vì vậy được nửa đường Cốt Đầu liền kéo Chu Đồng không biết chạy đi đâu, dù sao có Chu Đồng ở bên, cũng không phải lo Cốt Đầu sẽ bị người ta bắt cóc.
Trên đường Ngự náo nhiệt vô cùng, Gia Luật Tư lần đầu tiên tham gia hội đăng Đông Kinh hứng thú không thôi, tuy đang mang thai, nhưng lại hưng phấn bừng bừng chạy đi chạy lại cả đường Ngự, hơn nữa còn mang dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Tào Dĩnh lại lo nàng quá mệt, liền mở miệng đề nghị: - Phu quân, chúng ta đã ra ngoài gần hai canh giờ rồi, lại đi đường lâu như vậy, chi bằng tìm một chỗ ăn chút gì đó, tiện thể nghỉ ngơi một lát.
- Tốt quá, vừa nãy ta cũng cảm thấy hơi đói rồi, chúng ta mau đi ăn chút gì đó! Triệu Nhan nghe thấy vậy lập tức đồng ý nói, thứ nhất hắn thật sự đã đói, thứ hai hắn cũng giống Tào Dĩnh, lo lắng Gia Luật Tư cứ chạy loạn như vậy sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.
- Vậy nghe tỷ tỷ, vừa đúng muội cũng muốn nếm thử một chút mĩ thực thành Đông Kinh! Gia Luật Tư dường như cũng nhìn ra gì đó, liền cười nói.
- Kha kha, nói đến mĩ thực thành Đông Kinh, muội muội e rằng phải dành mấy năm mới có thể thưởng thức hết, vừa hay phía trước không xa có một Đông Lai Lâu, hải sản ở đó vô cùng tuyệt hảo, chúng ta đi nếm thử một chút thế nào? Tào Dĩnh thấy Gia Luật Tư và Triệu Nhan đều đồng ý, liền cười chỉ vào một tửu lâu lớn cách không xa nói.
Đối với ý kiến của Tào Dĩnh, Triệu Nhan và Gia Luật Tư đương nhiên đều không từ chối, thế là ba người mang theo người hầu hộ vệ tới dưới Đông Lai Lâu, tửu lâu này cao ba tầng, diện tích cũng rất lớn, càng khiến người ta kinh ngạc là, trước tửu lâu có một khoảng đất trống, trên khoảng đất đặt các kiểu quán ăn vặt, tiếng rao hàng từ đây vang lên bên tai không dứt, trông hết sức náo nhiệt.
Nhìn thấy những quán ăn vặt này, Gia Luật Tư và Tào Dĩnh lại không vội vào trong tửu lâu, mà bắt đầu quay đi quay lại trong những quán ăn vặt, có lúc còn mua chút nếm thử, còn đám tỳ nữ Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết theo sau, từng người cũng mua hết túi này đến túi khác đồ ăn vặt, đoán là không chỉ có đồ ăn đêm tối nay, thậm chí đến bữa sáng ngày mai cũng có luôn rồi.
- A? Hương vị này là... Triệu Nhan đang đi vòng trong quán ăn vặt bỗng nhiên chững lại, sau đó vội hít vài lần, vì hắn ngửi thấy một hương vị quen thuộc mà lại đặc biệt.
Ngửi thấy mùi vị này, Triệu Nhan đi thẳng đến trước một quán ăn vặt, kết quả phát hiện đây là một hàng bánh nướng rất bình thường, nhưng bánh nướng ở quán này lại có kẹp thịt, một nồi lớn bên cạnh đang nấu các loại thịt dê, tạp dê, hương vị đặc biệt đó chính là từ nồi thịt hầm này tỏa ra.
Hàng bánh nướng này buôn bán rất tốt, rất nhiều người vây quanh chủ tiệm mua bánh nướng, hơn nữa đều yêu cầu trong bánh nướng có kẹp thịt, Triệu Nhan cũng không cậy thế hiếp đáp người, xếp phía sau chờ, sau khi khó khăn lắm mới đợi được người phía trước rời đi, Triệu Nhan mới nói với chủ tiệm: - Cho hai cái bánh nướng, thêm thịt!
Chủ quán là một người trung niên, nghe thấy lời Triệu Nhan, lập tức cao giọng đáp một tiếng, sau đó bắt đầu cắt bánh thêm thịt cho Triệu Nhan bọn họ, nhưng lúc này Triệu Nhan lại cười cất tiếng nói: - Vị đại ca này, ta ngửi thấy mùi vị trong nồi thịt của huynh không giống bình thường, có phải là thêm vào thứ gì đó đặc biệt không?
Vừa nghe thấy Triệu Nhan hỏi đến thịt trong nồi của mình, chủ tiệm lập tức cười trả lời: - Nếu là người khác hỏi tiểu nhân, tiểu nhân nhất định không nói, nhưng quan khách vừa nhìn là biết xuất thân cao quý, nói với quan khách cũng không sao, nồi thịt này của tiểu nhân cho thêm một loại gia vị mới vận chuyển từ Hà Bắc đến, vì vậy mùi vị mới đặc biệt như vậy, nhưng thứ gia vị mới này không hề rẻ, cũng chính vì vậy, bánh nướng ở chỗ tiểu dân đắt hơn một chút so với bánh nướng các hàng khác, nhưng có rất nhiều người vẫn muốn đến mua.
Triệu Nhan nghe đến đây lại cười ha ha, đối phương tuy không nói cho thêm gia vị gì, nhưng hắn vừa nãy đã ngửi ra, trong nồi chắc chắn bỏ thêm đậu phụ nhự, thứ này là ban đầu trước khi hắn đi Liêu quốc, vì giúp Trương Tái phát triển đời sống huyện Giao Hà mới truyền thụ lại cho y, không ngờ đến bây giờ đậu phụ nhự lại đã bán tới kinh thành rồi.
Nhớ đến Trương Tái, Triệu Nhan lại mau chóng nhớ lại, ban đầu sau khi mình bị nhốt trong Hoàn Nhan bộ, Triệu Nhan không thể không về Bắc Tống, nhưng hắn lại không quên chuyện lúc đầu mình nói với y chuyện liên quan đến Trương Tái, thế là liền điều Trương Tái tới nhậm chức ở trường quân sự ngoại ô kinh thành, nghe nói hiện tại cùng Dương Hoài Ngọc quản lí trường quân sự chỉn chu ngăn nắp, có thời gian nhất định phải đi xem sao.
Hai chiếc bánh nướng thêm thịt rất nhanh đã làm xong, Triệu Nhan đón lấy đưa cho Tiểu Đậu Nha phía sau một cái trước, sau đó mình cũng cầm một cái cắn một miếng, kết quả phát hiện không những bánh nướng rất ngon, mà trong thịt dê và tạp dê lại thêm hương vị của đậu phụ nhự, cũng coi như mang một phong vị khác. Tuy nhiên lúc Triệu Nhan quay người rời đi, chợt nhớ tới một chuyện, liền quay đầu cười nói với chủ tiệm: - Trong thịt dê cho thêm đậu phụ nhự tuy mùi vị rất ngon, nhưng nếu bỏ thêm đậu phụ nhự vào trong thịt lợn béo, hương vị chắc chắn sẽ càng ngon hơn, đại ca nếu có thời gian có thể thử xem!
Triệu Nhan nói xong, cũng không để ý biểu cảm kinh ngạc của chủ tiệm, cười ha ha dẫn theo Tiểu Đậu Nha tìm được Tào Dĩnh và Gia Luật Tư, họ lúc này đang thưởng thức một loại quà vặt tên là tôm gừng, thực ra chính là hành gừng xào với tôm, mùi vị không tồi.
- Trong bánh nướng phu quân ăn cho thêm gì, mà sao mùi lại khó ngửi như vậy?
Tào Dĩnh nhìn miếng bánh trong tay Triệu Nhan vẫn chưa ăn xong, bịt mũi hỏi.
- Ha ha, thịt dê trong này cho thêm một loại hương liệu có tên là đậu phụ nhự, nhưng mùi hương của đậu phụ nhự hơi lạ, có một số người vô cùng thích, một số người không thích mùi này cũng rất bình thường. Triệu Nhan nhìn thấy thái độ của Tào Dĩnh cười lớn nói, đậu phụ nhự giống như đậu phụ thối, đều có người yêu kẻ ghét, ví dụ như Triệu Nhan thích hương vị của đậu phụ nhự, nhưng lại tuyệt đối không chịu đựng được đậu phụ thối.
Đúng lúc Triệu Nhan bọn họ đang trò chuyện, đột nhiên thấy Tiểu Đậu Nha ăn xong bánh nướng bê một bát nhỏ vừa đi vừa ăn, khi Triệu Nhan mũi thính ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ trong bát của Tiểu Đậu Nha, trên mặt lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hắn không ngờ rằng đến thứ này cũng đã gia nhập vào quán đồ ăn vặt rồi?