- Tiểu Đậu Nha, thứ ngươi đang ăn chỉ dùng khoai lang làm thôi sao? Triệu Nhan kinh ngạc mở miệng hỏi. Tiểu Đậu Nha cầm trong tay một chén nhỏ tỏa ra đầy mùi vị khoai lang ngọt ngào. Đối với loại cây mà do chính mình trồng, tự nhiên Triệu Nhan sẽ nhớ mãi không quên.
- Đúng vậy a, cái này là qua chúc, chỉ dùng bột khoai lang làm ra đấy. Quận vương, người muốn nếm thử một chút không? Hương vị rất ngọt nha! Tiểu Đậu Nha híp mắt cười nói. Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha bị tách ra một năm, vì vậy hai ngày này lúc nào nàng cũng bám lấy hắn. Thậm chí ngay cả thức ăn ngon nàng cũng nguyện ý chia cho Triệu Nhan một ít. Nếu là trước kia thì quả là không giống. Ngày trước, ngay cả Tào Dĩnh cũng khó lấy được đồ ăn từ miệng nàng.
- Ha ha, ngươi cứ ăn đi, nhớ chừa chút bụng lát nữa đi ăn hải sản đấy. Triệu Nhan cười cười vừa xoa đầu Tiểu Đậu Nha vừa nói. Mặc dù tiểu nha đầu này ăn nói vụng về, không biểu đạt hết được ý mình, nhưng Triệu Nhan vẫn cảm giác được rằng Tiểu Đậu Nha không muốn xa hắn, thậm chí muốn hắn một tấc cũng không rời đi, sợ hắn sẽ biến mất một lần nữa.
Tào Dĩnh nghe được cuộc nói chuyện của Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha, cũng biết trong lòng Triệu Nhan như thế nào, nàng liền mở miệng cười nói: - Phu quân rời đi một năm nay, đồn điền phía nam bên kia tiến triển thật tốt: sản lượng ngô và khoai đều tăng lên rất nhiều. Đặc biệt mùa thu hoạch năm ngoái, khoai lang được mùa lớn, ngô thu hoạch cũng không tệ. Cho nên khi thử đem lên kinh thành bán, giá tiền không khác lắm so với bột mì. Thế nào cũng hơn so với gạo, khiến rất nhiều người tới tranh nhau mua. Bây giờ quý phủ của chúng ta cũng bị đưa đến một đống còn chưa có ăn hết. Ngày nào rảnh rỗi thì phu quân và muội muội nên nếm thử một chút.
Tuy nhiên, vừa nghe đến đó, Triệu Nhan lập tức nhíu mày: - Mùa thu hoạch gần đây, triều đình đem ngô và khoai lang đi bán rộng rãi vậy, không sợ bị nước khác mua đi trồng lại sao?
- Ha ha. Chuyện này phu quân cứ yên tâm đi, triều đình từ trên xuống dưới không có kẻ ngu. Đặc biệt sau khi biết sản lượng của ngô và khoai, cả đám đều nhanh chóng để mắt tới. Ngô thì xay thành bột, khoai lang lại sấy khô. Căn bản bọn họ không có khả năng làm việc đó. Tào Dĩnh biết được lo lắng của Triệu Nhan thì không khỏi vui vẻ cười.
- Ha ha. Thì ra là thế, ta đúng là quan tâm vớ vẩn! Triệu Nhan cười to nói. Hắn vừa rồi quan tâm quá đến loạn cả óc. Hắn vốn không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Thấy ngay cả khoai lang và ngô đều đã làm cho bàn ăn của dân chúng Đại Tống được cải thiện, Triệu Nhan hết sức vui mừng. Ngay sau khi hai loại này được trồng rộng rãi, nhất định sẽ có nhiều dân chúng thoát ảnh đói khổ. Tuy nhiên sau đó lại nghĩ tới việc Thôi nội thị dùng thân mình bảo hộ cho mầm khoai, Triệu Nhan cũng phải thở dài. Nếu đối phương còn sống nhất định sẽ vui lắm đây.
Bề ngoài đồ ăn vặt tuy có vẻ mới lạ, nhưng mấy người Triệu Nhan cũng chỉ lướt qua. Cuối cùng, họ vẫn đi vào tửu lâu dùng bữa. Tòa tửu lâu này có tôm cá tươi nổi tiếng Đông Kinh. Tất nhiên, thức ăn chính ở đây là tôm cá. Tuy Triệu Nhan không thích ăn cá, nhưng không thể không thừa nhận tửu lâu làm cá vô cùng ngon. Tào Dĩnh và Gia Luật Tư đều khen ngợi hết lời.
Ở tửu lâu nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, Triệu Nhan rốt cuộc cũng bị Tào Dĩnh và Gia Luật Tư kéo đi ngắm đèn cho đến tận gần sáng mới không chịu nổi mà lết về vương phủ. Kết quả là ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
- A? Sao nhị tỷ và tam tỷ còn chưa tới dùng cơm?
Lúc ăn trưa, Triệu Nhan phát hiện Tào Dĩnh, Gia Luật Tư đều đã ở đây, Tiết Ninh Nhi phải ở trong phòng, nhưng Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa lại không thấy đâu.
- Ha ha, phu quân không cần đợi hai tỷ ấy, chúng ta cứ ăn trước đi. Tào Dĩnh mở miệng cười đáp.
- Tại sao? Triệu Nhan nghe đến đó hết sức khó hiểu.
- Phu quân có điều không biết rồi. Ngày hôm qua nhị tỷ và tam tỷ vẫn không dám ra ngoài. Vậy mà đợi đến tận canh hai, tam tỷ vẫn ngây ngốc ở nhà, cho nên liền dụ nhị tỷ cùng nhau nữ phẫn nam trang, sau đó mang theo rất nhiều hộ vệ ra cửa rồi chơi đến sáng mới về. Hiện tại bọn họ còn đang ngủ say đấy, gọi sao cũng không tỉnh! Tào Dĩnh cười giải thích. Trong phủ xảy ra chuyện gì cũng đều báo cho nàng trước cho nên nàng mới biết rõ thế.
Triệu Nhan nghe vậy cũng không nhịn được mỉm cười. Với tính cách của Thọ Khang công chúa thì đúng là cũng có thể làm chuyện này. Tuy nhiên, ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng Thọ Khang công chúa: - Ai nói ta đang bất tỉnh? Không phải ta đã rời giường rồi sao?
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Thọ Khang công chúa mặt mày hớn hở bước vào nhà ăn. Tuy rằng tối qua đi chơi suốt đêm nhưng nàng vẫn không lộ ra chút mệt mỏi, thậm chí còn có tinh thần sảng khoái tỏa ra làm cho Triệu Nhan rất ngạc nhiên.
- Tam tỷ, sao chỉ có mình tỷ ra? Nhị tỷ đâu? Triệu Nhan rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
- Còn chưa tỉnh đâu. Nhị tỷ thân thể quá yếu. Nếu hôm qua không phải vì lo cho sức khỏe của nhị tỷ, chỉ sợ ta vẫn còn chơi đến hừng đông. Thọ Khang công chúa tùy tiện đi tới bên bàn ngồi xuống, sau đó sai thị nữ đem cơm tới rồi nhìn Gia Luật Tư:
- Tư nhi, hôm qua muội thấy thế nào? Đối với tết Nguyên Tiêu của Đại Tống ta có cảm tưởng gì?
- À, ngày hôm qua quận vương và Dĩnh nhi tỷ tỷ đưa muội đi dạo phố vài vòng, thật sự rất náo nhiệt. Đặc biệt là có rất nhiều loại đèn hoa đăng, làm muội được mở rộng tầm mắt. Ở Liêu quốc của ta cũng có hội đèn lồng, nhưng so với hội đèn lồng ở Đông Kinh đây thì không đáng nhắc tới. Gia Luật Tư suy nghĩ thập phần hưng phấn liền nói.
- Ha ha, ở Đông Kinh còn nhiều thứ để chơi lắm. Ta đây biết rất rõ nha. Đáng tiếc hôm qua ta cùng nhị tỷ không tìm được các người. Nếu không, ta nhất định dẫn các muội đi xem. Thọ Khang công chúa nghe được ý của Gia Luật Tư thì cười lớn. Hai nàng đều là công chúa, cho nên sự tán dương của Gia Luật Tư làm nàng vô cùng đắc ý.
- Tam tỷ, hôm qua hai người đã làm gì mà đến gần sáng mới về? Tào Dĩnh lúc này có chút tò mò. Tuy hội đèn lồng kéo dài suốt đêm, nhưng nữ tử nếu không có người đi cùng sẽ rất nguy hiểm. Bình thường trước canh ba họ sẽ về nhà, chủ yếu là vì an toàn. Dù là nữ tử quý tộc có hộ vệ đi theo cũng rất ít về khuya.
- Ha ha, nhắc tới cũng khéo, hôm qua ta và nhị tỷ vừa bước ra khỏi phủ thì gặp được em họ của muội, Tào Tung. Thì ra hắn cũng thật xấu, bọn ta tuy đã hóa trang rồi mà hắn vừa liếc một cái là nhận ra ngay. Cuối cùng lại mặt dày mày dạn đòi đi theo chúng ta, nói là muốn bảo hộ chúng ta khỏi bị sĩ tử Đông Kinh quấy rầy.
Nói tới đây, Thọ Khang công chúa giống nghĩ đến chuyện gì buồn cười, không kìm nổi cười ra tiếng, sau đó nói tiếp: - Lại nói đến Tào Tung kia, tuy ngày thường rất không biết điều, nhưng biết Đông Kinh rất tinh tường. Hôm qua y dẫn bọn tỷ đi thật nhiều nơi. Ta lần đầu tiên phát hiện ra Đông Kinh còn nhiều nơi ta chưa biết đến vậy.
Nghe Thọ Khang công chúa nói vậy, Triệu Nhan và Tào Dĩnh hết sức kinh ngạc. Nhưng ngẫm lại cũng không có gì lạ lắm. Tào Tung là người thích náo nhiệt, y mang theo hai công chúa, hơn nữa lại là tết Nguyên Tiêu, du ngoạn cả đêm cũng là chuyện thường tình.
- Đúng rồi, trước khi ta rời đi, nghe nói nhạc phụ lại sắp xếp chuyện thành thân cho Tào Tung, không biết có thành hay không? Nhắc đến Tào Tung, Triệu Nhan bỗng nhớ đến một chuyện, lập tức hỏi.
Lúc trước Tào Tung không muốn cưới Triệu Anh Ninh, vì thế liền liên thủ với Triệu Nhan phá hủy hôn sự này. Tuy nhiên, sau đó Triệu Anh Ninh giảm béo thành công lại quay sang khinh thường Tào Tung. Hiện tại nghe nói đã gả cho một nhà tốt, là nhi tử của danh tướng một thời Lã Di Giản, con trai của ngự sử trung thừa Lã Công Trứ. Y chẳng những xuất thân danh môn mà còn tài hoa hơn Tào Tung không biết bao nhiêu lần.
- Ôi, đừng nói đữa! Nhắc đến hôn sự của Tào Tung, Tào Dĩnh thở dài nói: - Đại bá đúng là đã tính hôn sự cho y. Đằng gái là thứ nữ của Lý tướng gia. Gia cảnh không tốt lắm. Cha mẹ vốn đều đồng ý, nhưng tiểu nương tử này lại bướng bỉnh, vừa nghe nói sẽ gả cho y liền lấy cái chết ra dọa. Cuối cùng hôn sự lại thất bại.
Triệu Nhan cũng đồng tình thở dài một tiếng. Tào Tung mặc dù ham chơi, lại làm một số chuyện không đàng hoàng, nhưng nhân phẩm kì thực cũng không kém. Duy chỉ có một tật xấu là ăn cắp. Nhưng điều này cũng không hoàn toàn trách y được, mà đó là một loại bệnh tâm lí. Đáng tiếc thời đại này sẽ không ai hiểu mà chỉ cho rằng nhân phẩm Tào Tung có vấn đề. Kết quả là nữ tử có kiến thức một chút đều không muốn gả cho y.
- Đại trượng phu sợ gì không có vợ? Hai người các người không cần vì y lo lắng, hôm qua ta xem tiểu tử kia cũng có ý tứ đấy. Hơn nữa cũng đang giúp trong nhà làm việc, sau này khẳng định có thể tìm được thê tử tốt. Lúc này, Thọ Khang công chúa vừa ăn điểm tâm vừa hướng về Triệu Nhan và Tào Dĩnh nói. Xem bộ dạng nàng bây giờ không có chút dáng vẻ công chúa nào cả. Điểm ấy so với Gia Luật Tư bên cạnh khác nhau một trời một vực. Triệu Nhan xấu hổ che mặt, thể diện hoàng thất của Đại Tống đều bị vị tam tỷ này phá hư hết rồi.
Tào Dĩnh nhìn bộ dạng Thọ Khang công chúa, trong đầu bỗng nảy ra một ý, ánh mắt nàng lập tức sáng lên, sau đó ghé bên tai Triệu Nhan nói nhỏ: - Phu quân, chàng thấy Tào Tung có khả năng làm phò mã không?
Triệu Nhan nghe được lời Tào Dĩnh nói mà suýt ném đôi đũa trong tay đi. Lát sau mới khiếp sợ nhìn nàng: - Nương tử đừng làm ta sợ. Vấn đề của Tào Tung tạm thời khoan nói đến đã. Cho dù tam tỷ nguyện ý gả thì nàng nghĩ Tào Tung dám cưới sao?
Tào Dĩnh cũng sững sờ. Thọ Khang công chúa và Bảo An công chúa nho nhã đúng là trái ngược nhau. Nàng không có chút hứng thú với nữ công mà mỗi ngày lại thích phẫn nam trang chạy tới chạy lui, tính cách cũng hơi điêu ngoa. Ngay cả đại bộ phận con cháu hoàng thất đều sợ nàng như sợ cọp. Tào Tung hẳn phải biết rõ, sẽ không đồng ý đâu. Nàng lập tức loại bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.
Đúng lúc ấy, một lão nô tài bỗng bước vào nhà ăn, sau đó hướng người về phía Triệu Nhan bẩm báo: - Khởi bẩm quận vương, Âu Dương đại nhân đến viếng thăm!