Tào Dĩnh, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa sau khi rời khỏi thư phòng thì không có đi xa mà đứng ngoài hành lang chờ. Qua gần nửa giờ mới thấy Âu Dương Tu và Triệu Nhan đi ra.
- Quận vương, chuyện này cứ tạm quyết vậy đi, hy vọng người không bội ước! Âu Dương Tu mang vẻ mặt bất đắc dĩ cộng thêm vài phần mệt mỏi nói.
- Âu Dương đại nhân cứ yên tâm, ngày kia ta nhất định sẽ đi! Chỉ thấy Triệu Nhan thi lễ trước Âu Dương Tu nói. Chỉ có điều vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh khiến các nàng không thể nhìn ra được điều gì.
- Vậy thì tốt! Xin quận vương dừng bước, lão phu cáo từ! Âu Dương Tu nói xong quay người rời đi, cũng không cần Triệu Nhan phải đưa tiễn. Tuy nhiên thân là chủ nhân, nhưng Triệu Nhan vẫn tiễn ông ta một vài bước đến cửa lớn mới quay về.
- Phu quân, mọi chuyện thế nào rồi? Có phải Âu Dương đại nhân cho chàng đi gặp Uyển Linh tỷ tỷ rồi không? Triệu Nhan vừa vào đã bị Tào Dĩnh hỏi dồn. Còn Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa cũng không yên, cứ nhìn hắn chằm chằm.
- Đồng ý. Vừa rồi chúng ta đã hẹn thời gian rồi. Ngày kia ta sẽ đi đến quý phủ của Âu Dương đại nhân gặp Âu Dương Uyển Linh một lần. Triệu Nhan gật đầu nói.
- Ha ha, ta đã nói cách này chắc chắn có hiệu quả mà! Âu Dương đại nhân quả nhiên chủ động mời phu quân đi giải mạo người đưa thơ. Tào Dĩnh nghe đến đó thì cười vô cùng đắc ý. Đối với nàng, có thể lừa tể tướng đương triều, đã là một chuyện rất đáng tự hào.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cười khổ một tiếng: - Nương tử, nàng sai rồi! Lúc nãy, Âu Dương đại nhân đã biết chúng ta diễn trò, chỉ là ông ta không vạch trần trước mặt mọi người thôi. Sau khi mấy người rời đi thì ông ta lại nói móc ta. May mà cuối cùng ông ta vẫn đồng ý chuyện này.
Biết được Âu Dương Tu đã sớm nhìn thấu được vở kịch của mình, Tào Dĩnh không khỏi có chút lúng túng. Nhưng rất nhanh, nàng liền hồi phục tinh thần, cười nói: - Người có thể bước vào chính sự đường quả nhiên không phải người thường. Xem ra chúng ta sau này nên ít giở trò trước mặt bọn họ để khỏi làm trò cười cho người trong nghề!
- Cho dù Âu Dương đại nhân có nhìn ra hay không, cuối cùng ông ta vẫn đồng ý là được. Hai ngày này tam đệ cũng nên chuẩn bị kĩ một chút. Ngàn vạn lần không nên để Âu Dương muội muội nhìn ra sơ hở nào! Lúc này, Bảo An công chúa thở dài một hơi nói. Còn Thọ Khang công chúa cũng gật đầu đồng ý. Chuyện này là do nàng dựng lên nên sớm giải quyết được ngày nào thì hay ngày đó.
Nhưng tiếp theo Triệu Nhan cũng không có nhàn rỗi. Ngày mai là ngày con gái Tư Nguyệt đầy tháng, chắc chắn sẽ không thiếu một chầu rượu được. Mà trước đó Tào Dĩnh đã sớm chuẩn bị xong rồi, thiếp mời cũng đã phát xong. Tuy nhiên, trong phủ vẫn cần trang trí lại một chút. Giống như sân tổ chức tiệc rượu hay phòng bếp thì cứ chuẩn bị từ từ, không cần Triệu Nhan lo, nhưng còn một số việc vẫn cần hắn tự mình xử lí.
Sáng sớm hôm sau, khắp quận vương phủ bắt đầu náo nhiệt. Lão Phúc mang theo vài quản sự chạy đầy sân, chỉ huy bọn tôi tớ xung quanh. Tào Dĩnh thì an bài mọi thứ ở chính sảnh giống như nguyên soái trong quân đội hạ lệnh xuống cho binh sĩ. Bảo An công chúa và Gia Luật Tư cũng đã đến quận vương phủ giúp đỡ. Về phần Thọ Khang công chúa, tuy nàng cũng muốn giúp nhưng những việc này nàng thật sự không am hiểu cho lắm. Cuối cùng nàng đành phải cùng Triệu Nhan đi bồi mẫu tử Tiết Ninh Nhi.
Tuy nhiên Triệu Nhan cùng Tiết Ninh Nhi vừa nói vài câu chưa được bao lâu thì các tân khách đều đã đến. Do vậy hắn không thể không chạy ra cửa lớn đón khách. Đương nhiên để hắn chỉ ra đón một số khách quan trọng, ví dụ như hoàng thân quốc thích hay bạn bè tốt thường ngày.
Lại nói tiếp, Triệu Nhan chỉ có một thiếp thất là Tiết Ninh Nhi, hơn nữa nàng ta lại sinh ra con gái cho hắn. Nhưng bình thường có rất ít người giống Triệu Nhan đích thân xử lí lớn nhỏ cho nàng. Hắn thì cứ mặc kệ đó. Dù sao trong lòng hắn thì chính thê hay thiếp thân không có gì khác nhau cả. Thêm nữa, hắn cũng thích con gái mà. Khi Tư Nguyệt sinh ra thì hắn bận không về kịp nên bữa tiệc đầy tháng này được tổ chức cực kì long trọng. Chỉ cần nghĩ ra tên bằng hữu thân thích nào là hắn đều cho đi mời hết.
Mặt khác lão Phúc mời được rất nhiều đoàn xiếc ảo thuật, có tài nghệ tốt đến phủ biểu diễn. Chút nữa họ sẽ biểu diễn ngay tại bãi đất trống ngoài vương phủ nên hấp dẫn không ít dân chúng đến xem. Bởi vậy, bên ngoài vương phủ náo nhiệt vô cùng. Dù sao thì đây cũng là hỷ sự, càng náo nhiệt càng tốt.
Huynh đệ Tô Thức, Tô Triệt đến đây, Lý Công Lân đến đây, Tào Tùng, Hô Diên Bình, cùng với Chu Đồng và Cốt Đầu cũng đến. Ngoài ra còn có Triệu Tông Thịnh và hoàng thân quốc thích bề trên. Triệu Nhan đều nghênh đón bọn họ rất nhiệt tình. Tuy mắt thấy yến tiệc sắp diễn ra rồi, khách khứa đến cũng khá đông đủ, nhưng hắn lại chưa vào lại phủ mà vẫn ngồi ở cửa lớn, bởi vì hắn đang chờ một người.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cuối ngã tư đường xuất hiện một cỗ xe ngựa. Không lâu sau, cỗ xe ngựa đó dừng ngay trước cửa phủ, Triệu Húc mở của xe nhảy xuống. Điều này làm Triệu Nhan vô cùng bất ngờ: - Đại ca sao lại có thời gian rảnh mà đến đây?
- Ha ha, trên đường trở về còn nghe đệ tự lẩm bẩm về con gái, ta đây thân là bá bá sao có thể không đến chứ? Triệu Húc nhanh miệng nói.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng có chút cảm động. Triệu Húc và hắn hơi khác nhau. Từ sau khi trở về, Triệu Húc gần như mỗi ngày đều vội vàng giúp Triệu Thự xử lí chính vụ. Do nước Liêu có nội loạn khiến cho Đại Tống phải chuẩn bị nên trong khoảng thời gian này Triệu Húc vô cùng bận rộn. Nghe nói y ngay cả tết Nguyên Tiêu còn không có nghỉ ngơi nữa. Nhưng bây giờ, y có thể dành một khoảng thời gian mà đến dự bữa tiệc này thì đã biết tình cảm giữa huynh đệ bọn họ ra sao rồi.
Ngay lập tức, Triệu Húc cho người mang lễ vật trên xe vào phủ. Triệu Nhan vội đón y vào rồi an bài y ngồi ở chủ bàn. Mà trên bàn này có Triệu Tông Thịnh và một số trưởng bối, suy cho cùng thì chỉ có Triệu Húc mới có đủ tư cách ngồi với bọn họ.
Triệu Húc cũng không phải người Triệu Nhan đợi. Nhưng bây giờ tân khách đã đến khá đông đủ rồi, yến tiệc lại sắp mở nên Triệu Nhan không đợi nữa. Hắn vội vàng sai người khai yến rồi từ từ ngồi xuống uống vài chén cùng mấy người Triệu Húc. Nhưng con mắt tinh quang của hắn vẫn thường nhìn ra phía cửa.
Theo sự bắt đầu của yến tiệc, toàn bộ quận vương phủ đều rộn ràng tiếng cười nói. Các tân khách, hoặc là ba hoa khoác lác, hoặc là vui đùa tửu lệnh, mà cũng có người quay đầu xem xiếc, ảo thuật, lâu lâu lại cao giọng trầm trồ khen ngợi. Tuy nhiên, đúng lúc này, bên ngoài cửa bỗng nghe một tràng âm thanh bén nhọn: - Thánh chỉ đến!
Theo tiếng hô lớn đó, mọi người chỉ thấy tên đại thái giám Hoàng Ngũ Đức dẫn đầu hai tên tiểu hoạn quan nữa và vài hộ vệ đi vào đại điện. Việc đầu tiên ông làm sau khi nhìn thấy Triệu Nhan là nở một nụ cười rồi mới cao giọng hô: - Quảng Dương quận vương tiếp chỉ!
- Nhi thần tiếp chỉ! Triệu Nhan hết sức ngạc nhiên. Tuy hắn đã gửi thiệp mời cho Triệu Thự, nhưng đây chẳng qua chỉ là lễ tiết thôi, căn bản không thể tin Triệu Thự có thể đến, trừ khi quận vương phi Tào Dĩnh sinh thì mới có thể khiến Triệu Thự đến. Dù sao ông ấy gần đây thật sự rất bận rồi, thân thể lại không tốt lắm. Bây giờ ông phái Hoàng Ngũ Đức đến truyền thánh chỉ coi như là nằm ngoài dự liệu của mọi người.
- Trẫm lâu nay trong lòng nhớ nhung, nay lại biết tam tử Triệu Nhan có con gái, trong lòng trẫm cũng được an ủi phần nào...
Nghe thánh chỉ là việc làm mà Triệu Nhan đau đầu nhất. Vốn văn ngôn của hắn không tốt, bình thường đọc sách thì chỉ đoán nghĩa mơ hồ, bây giờ nghe Hoàng Ngũ Đức tuyên thánh chỉ mà giống nghe đọc thiên thư. Cảm giác này thật giống bài thi nghe tiếng Anh ở hiện đại. May mà hắn xuyên không cũng đã lâu, bình thường đụng phải không ít sách thuật ngữ, coi như nghe tạm rõ mấy câu đó đi.
Sửa sang lại tờ thánh chỉ đa số dùng mấy từ vô nghĩa, đơn giản hàm ý là khen Triệu Nhan tuổi trẻ tài cao, sinh được con gái xinh đẹp đáng yêu như thế nào, Triệu Thự hết sức cao hứng.... Sau một tràng dài, cuối cùng thánh chỉ mới đi đến trọng điểm là phong Tư Nguyệt làm Hiền Ninh quận chúa.
Vốn dựa theo quy tắc cung đình ở Đại Tống, con gái quận vương chỉ được phong làm huyện chủ, nhưng bây giờ con gái Triệu Nhan lại được phong làm quận chúa. Tuy sau khi Triệu Nhan trở thành thân vương thì tiểu Tư Nguyệt cũng là quận chúa, nhưng thái độ ban phong hào quận chúa ngay lần đầu của Triệu Thự cũng đủ cho thấy ông coi trọng Triệu Nhan như thế nào rồi. Điều này khiến tất cả tân khách ở đây đều nhìn Triệu Nhan với ánh mắt khác thường, đặc biệt, Triệu Húc, người sắp được sắc phong thái tử cũng có trong số đó. Không biết huynh đệ bọn họ có sinh ra khúc mắc nữa không đây?
Tuy nhiên lúc này Triệu Húc tiến lại gần Triệu Nhan nói nhỏ: - Tam đệ ở Liêu quốc lập được nhiều công lớn, nhưng vì chuyện của nữ nhi khiến phụ hoàng không thể ban thưởng rõ ràng nên mới đem phần thưởng ban cho tiểu Tư Nguyệt nhà đệ đấy.
Triệu Nhan cũng đã đoán được một ít, lập tức mở miệng cười nói: - Phụ hoàng đúng là keo kiệt, danh hiệu quận chúa tuy dễ nghe nhưng trong mắt ta còn không bằng ban cho ta ít bảo bối trong cung đi, về sau cũng tiện làm đồ cưới cho con gái ta.
- Đệ mà còn thiếu đồ cưới? Chỉ cần xưởng xà phòng thơm năm ngoái của đệ đã bán lời không ít tiền rồi. Trong số các huynh đệ, đệ là người có tiền nhất đấy. Sau này ta mà thiếu tiền nhất định sẽ đến tìm đệ ăn bám! Triệu Húc nghe lời nói của Triệu Nhan không nhịn được mà cười đùa.
Những tân khách khác nghe hai huynh đệ Triệu Nhan cười cười đùa đùa mà rất kinh ngạc. Lẽ ra, Triệu Nhan bây giờ đang được sủng ái có thể uy hiếp đến địa vị của Triệu Húc nhưng trông bộ dạng của Triệu Húc thật không có chút biểu hiện khác lạ nào. Điều này khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Đáng tiếc bọn họ không biết hai huynh đệ Triệu Húc và Triệu Nhan đã trải qua những gì ở Liêu quốc: Triệu Nhan đã mạo hiểm tính mạng ở lại, ngược lại cho Triệu Húc cơ hội chạy trốn; hơn nữa, Triệu Húc là người coi trọng tình thân, sao lại có thể so đo danh hiệu nhỏ này chứ?
Hoàng Ngũ Đức cuối cùng cũng đọc xong cái thánh chỉ vừa thối vừa dài, ông ta đứng lên cười với Triệu Nhan thêm lần nữa: - Lão nô mừng vương gia và quận chúa đến nỗi cũng muốn được uống một chén rượu mừng đây này!
- Ha ha, lão Hoàng ngươi cũng thật khách khí, các ngươi mau ngồi xuống đi, bổn vương sẽ đích thân mời rượu các ngươi! Triệu Nhan nhiệt tình nói, nhưng hắn không dám cho Hoàng Ngũ Đức và người khác ngồi cùng một chỗ mà sắp cho ông ta ngồi ở bàn khác. Nguyên do là vì ở thời Bắc Tống, hoạn quan có địa vị rất thấp. Cho dù Hoàng Ngũ Đức có chức vụ lớn thế nào thì cũng chỉ là một thái giám thôi, ở trước mặt người khác đứng không đến thắt lưng chứ nói gì đến việc ngồi cùng một bàn ăn với người khác. Mặt khác, từ phía sau lưng Hoàng Ngũ Đức, Triệu Nhan rốt cuộc cũng thấy được người mình đang đợi rồi.