Sắp xếp cho Cổ Thiên Kiệt đến trường quân đội hao tốn thời gian vài ngày, dù sao trường quân đội không phải là một mình Triệu Nhan, cho dù muốn sắp xếp người vào trong, cũng cần bẩm báo với Triệu Thự, tuy nhiên Triệu Thự đã toàn quyền giao trường quân đội cho Triệu Nhan xử lý, cho nên hắn bình thường cũng chỉ cần hướng về Triệu Thự báo cáo một chút về nơi đó là được rồi, tiến hành toàn bộ rất thuận lợi.
Ngoài ra chuyện giảng dạy cũng vẫn đang tiếp tục như cũ, hơn nữa người nghe giảng cũng càng ngày càng nhiều, trong đó có một nhóm người chỉ xuất phát từ tò mò cho nên mới chạy tới nghe mấy lần trước, sau khi trở về coi như là đã có đề tài để nói, tuy nhiên cũng có một nhóm người thật sự cảm thấy hứng thú, mỗi ngày gần như là mặc kệ gió mưa đến đây nghe giảng, hơn nữa theo thời gian trôi qua, những người thật lòng đến đây nghe giảng cũng càng ngày càng nhiều, trong đó rất nhiều người đều là xa ngàn dặm chạy tới nơi này đấy.
Có người sẽ có nhu cầu, có nhu cầu sẽ có mấu chốt buôn bán, theo càng ngày càng nhiều người đến đây nghe giảng, trước cửa Hiển Vi quán dần dần hình thành một cái chợ, mới bắt đầu chủ yếu là bán một chút thức ăn và văn phong tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), nhưng theo thời gian trôi qua, những thôn dân ở Thượng Thủy trang và vùng phụ cận cũng muốn tới giao lưu buôn bán, kể từ đó, trên chợ chủng loại thương phẩm mua bán cũng càng ngày càng nhiều, quy mô tự nhiên cũng càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả Triệu Nhan sau giờ giảng bài đi về, cũng thích lượn chợ một lát, hoặc là mua chút đồ ăn vặt, hoặc là mua chút vật phẩm trang sức tinh xảo mang về đưa cho các nàng Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết.
Trưa nay, Triệu Nhan đang trong lớp học xong tiết học về, cũng chưa có trở về biệt viện, mà vô tình đi đến chợ chuẩn bị mua một vài thứ, tuy rằng hiện tại vừa mới đến giữa trưa, cách giờ giảng buổi chiều ở Hiển Vi quán không bao lâu nữa, nhưng người đến nghe giảng cũng đã sớm đi tới nơi này, thậm chí là đang ở trên chợ ăn một chút gì sau đó liền vội vã chạy tới chiếm chỗ ngồi.
Triệu Nhan vừa mới đến chợ, những người đến chợ ăn cơm xong lập tức tới nghe giảng đều đứng lên cùng thi lễ với hắn, Triệu Nhan cũng không có cách nào đáp lễ từng người, chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ. Kỳ thật hắn ở đây giảng dạy đã đề cập tới không chỉ một lần, ở những nơi khác nhìn thấy mình thì không cần phải thi lễ, nhưng không biết làm sao Đại Tống cái thời đại tôn sư trọng đạo này đã khắc vào xương cốt những phần tử trí thức này, đặc biệt là những người thật tâm thích những nội dung Triệu Nhan nói, càng tôn kính từ tận đáy lòng đối với hắn, cho nên mỗi lần ở ngoài gặp hắn đều thi lễ, Triệu Nhan không thấy hiệu quả, cũng chỉ có thể mặc kệ không nói nữa.
Giống như những người nghe giảng kia, những người bán hàng rong trong chợ cũng đối với Triệu Nhan hết sức tôn kính. Nguyên nhân vì bọn họ cũng biết, cái chợ này có thể hình thành, tất cả đều là dựa vào Triệu Nhan giảng dạy, chỉ là bởi vì thân phận của Triệu Nhan quá cao, bọn họ không dám cùng Triệu Nhan chào hỏi, tuy nhiên mỗi khi Triệu Nhan mua đồ, đều bán rẻ hết mức, đối với cái này Triệu Nhan mặc dù biết nhưng cũng không có nói gì, mỗi lần đều cười ha hả nhận lấy. Hắn cũng không phải tham món lời nhỏ, mà là không đành lòng cự tuyệt hảo ý của người ta.
Trước cửa Hiển Vi quán hình thành cái chợ này tuy chưa được bao lâu, nhưng bởi vì lượng người đi rất lớn, cho nên phát triển cũng cực nhanh, trên đất trống đã được không ít tiểu thương dựng lên cửa hàng tạm thời rồi, lúc trước mấy tiểu thương cũng bởi vì chuyện cửa hàng nổi lên tranh chấp. Sau đó vẫn là Triệu Nhan phái người trong vương phủ một lần nữa quy hoạch đám lái buôn một chút, mời Khai Phong huyện nha phái tới mấy nha dịch, mới khiến trên chợ này có vẻ quy củ hơn nhiều.
Nhưng hôm nay Triệu Nhan vừa tới đến chợ, vẫn không tìm được món đồ mình muốn mua, chợt nghe bên cạnh trên một chiếc xe ngựa có người hướng về phía hắn hô:
- Tam đệ, không nghĩ tới gặp được đệ ở chỗ này.
Triệu Nhan nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn lại, cửa sổ xe ngựa mở ra để lộ một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi ngồi bên trong, vẻ mặt đang mỉm cười nhìn hắn. Mà Triệu Nhan trông thấy đối phương cũng lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, lập tức đi vài bước tiến lên hành lễ nói:
- Đại tỷ tại sao tỷ lại ở chỗ này?
Nữ tử trong xe ngựa chính là đại tỷ Triệu Nhan Đức Ninh công chúa, lại nói tiếp Triệu Nhan và Đức Ninh công chúa cơ hội gặp mặt tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ấn tượng của nàng cũng là vô cùng tốt, mặt khác Đức Ninh công chúa trì gia hữu đạo, phát triển sản nghiệp phủ công chúa thật lớn, Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa đều lui tới trên phương diện làm ăn với nàng không ít.
- Khanh khách, ta hôm nay đến chính là đến thăm Tam đệ!
Đức Ninh công chúa nói tới đây, bỗng nhiên đưa tay từ phía sau lưng kéo qua một tiểu hài nam năm sáu tuổi chỉ vào Triệu Nhan nói:
- Thù Nhi, đây là Tam cữu con, mau gọi một tiếng cữu cữu!
Đứa nhỏ tên Thù Nhi này là tiểu nam hài thoạt nhìn xấu hổ, ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Triệu Nhan một cái, sau đó dùng thanh âm thấp không thể nghe kêu một tiếng “Cữu cữu”, sau đó lập tức trốn ra phía sau lưng Đức Ninh công chúa.
- Đây… đây là hài tử của đại tỷ? Không nghĩ tới cũng lớn như vậy rồi?
Triệu Nhan lúc này cũng hết sức kinh ngạc mở miệng nói, Đức Ninh công chúa kỳ thật cũng chỉ có hai mươi mốt tuổi, nhưng hiện tại hài tử này lại cũng đã năm sáu tuổi, từ đó có thể biết nàng sinh con lúc chỉ có 15,16 tuổi, tuy nhiên cũng là bình thường, dù sao nữ tử Đại tống vốn tảo hôn, Đức Ninh công chúa vậy cũng coi như là muộn đấy, có những nữ hài mười ba mười bốn tuổi đã làm mẹ, vì thế nữ tử khó sinh lại càng nhiều đếm không xuể, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tào Dĩnh các nàng mở Vãn Hôn Xã.
- Thù Nhi là trưởng tử của ta và phò mã, con gái thứ hai hiện tại mới ba tuổi, nhỏ nhất cũng là con trai, bây giờ vẫn chưa đến một tuổi, đáng tiếc là lúc ấy đệ cùng với Húc ca đi Liêu quốc, hài tử sinh ra thì hai người các ngươi đều không có ở đây, cho nên lão Tam hiện tại còn thiếu một phần quà lễ gặp mặt của nhà chúng ta đấy.
Đức Ninh công chúa lại cười nói.
- Tiểu đệ đáng chết, không ngờ vậy mà đã quên chuyện trọng yếu, ngày sau nhìn thấy cháu ngoại sinh nữa nhất định bổ sung!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng lập tức vỗ đầu nói một cái, năm kia trong cung gặp mặt, Đức Ninh công chúa quả thực mang thai, đáng tiếc là sau đó cùng Triệu Húc đi Liêu quốc, hơn nữa vừa đi tròn một năm, chẳng những bỏ lỡ thời điểm Đức Ninh công chúa sinh con, ngay cả Tiết Ninh Nhi sinh Tư Nguyệt cũng không kịp về.
- Khanh khách, giỡn với đệ thôi, lúc ấy Dĩnh nhi muội muội đã thay đệ tặng quà rồi.
Đức Ninh công chúa lúc này chợt che miệng cười, tính tình của nàng hoạt bát, điểm ấy có chút giống Thọ Khang công chúa, nhưng cũng rất điềm đạm, lo liệu việc nhà rất chắc chắn, quả thực ưu điểm của hai muội muội đều tập trung ở nàng cả.
- Đúng rồi, Tam đệ mau lên xe. Ta hôm nay tới thật ra có chuyện nghiêm chỉnh muốn thương lượng với đệ!
Đức Ninh công chúa sau khi cười xong, bỗng nhiên có chút nghiêm túc mở miệng nói.
Triệu Nhan vốn đang phải mua đồ, chẳng qua nhìn thấy bộ dạng Đức Ninh công chúa, lập tức cũng đáp ứng một tiếng trèo lên xe ngựa, tiếp đó Đức Ninh công chúa phân phó người phu xe đưa xe ngựa chạy đến biệt viện của Triệu Nhan, dọc theo đường đi Triệu Nhan cũng hết sức cảm thấy hứng thú đối với cháu ngoại trai tránh ở sau lưng Đức Ninh công chúa, cố ý làm vài cái mặt quỷ với nó, kết quả tiểu tử kia rất nhanh thân quen với Triệu Nhan, tiếng gọi cữu cữu cũng lớn hơn lúc đầu.
Sau khi vào phòng tiếp khách, Đức Ninh công chúa nhìn thấy được tay con trai đặc biệt lôi kéo Triệu Nhan, lập tức không nhịn được cười nói:
- Xem ra hài nhi và Tam đệ đặc biệt có duyên, nói tới đứa bé này cái gì cũng tốt, có điều lá gan hơi nhỏ, bình thường trông thấy người ta cũng không dám nói chuyện, duy nhất chỉ có ở cùng tam đệ mới to gan hơn một chút.
- Tiểu hài tử đều như thế, có phải đại tỷ và tỷ phu rất ít nói chuyện với Thù Nhi phải không?
Triệu Nhan đặc biệt ôm Thù Nhi đặt ngồi trên đùi mình, sau đó cười ha hả mở miệng hỏi, về vấn đề dạy dỗ tiểu hài tử, hắn tuyệt đối là một chuyên gia thời đại này, nhớ rõ lúc trước để dạy tốt, hắn đã đọc không ít sách về lĩnh vực này.
- A, Tam đệ sao đệ biết?
Đức Ninh công chúa nghe được Triệu Nhan nói cũng không kìm được kinh ngạc mở miệng nói:
- Ta cùng với Phò mã bình thường đều tương đối bận bịu, cho nên đặc biệt vẫn luôn là do bà vú dẫn theo, ta cùng Phò mã quả thực rất ít ở cạnh nó.
- Vậy là đúng rồi, Thù Nhi từ nhỏ không có đi với phụ mẫu, mặt khác từ suy nghĩ an toàn, Thù Nhi cũng không có những người bạn khác chơi, kể từ đó, lòng can đảm tự nhiên trở nên càng ngày càng nhỏ, thậm chí sẽ càng ngày càng cô độc, đây đối với hài tử cũng không phải là chuyện gì tốt. Triệu Nhan lập tức mở miệng nói, dạy dỗ hài tử chính là việc đại sự, không được đại khái qua loa.
Nghe được Triệu Nhan nói nghiêm trọng như thế, Đức Ninh công chúa cũng sợ hết hồn, lập tức vẻ mặt lo lắng mở miệng nói:
- Không nghĩ tới đã vậy còn quá nghiêm trọng, Tam đệ ngươi có phải nên giúp đỡ tỷ tỷ một chút, ngàn vạn lần đừng để Thù Nhi trở nên quá quái gở nha.
- Ha ha, đại tỷ yên tâm đi, kỳ thực muốn giải quyết chuyện của Thù Nhi rất đơn giản, hoặc là hai người bớt thời gian ở bên nó, hoặc tìm cho nó vài người bạn để chơi, chờ thời gian dài, tự nhiên Thù Nhi càng trở nên nhanh nhẹn.
Triệu Nhan nghe đến đó lại cười lớn nói, hắn vừa rồi thật ra cũng là cố ý dọa Đức Ninh công chúa một cái để nàng xem trọng chuyện này.
- Làm ta sợ muốn chết, ta xem Tam đệ ngươi là cố ý đấy!
Đức Ninh công chúa nghe đến đó cũng không kìm được nhẹ nhàng thở ra, lập tức vỗ ngực trừng mắt nhìn Triệu Nhan, tuy nhiên ngay sau đó nàng bỗng nhiên nghĩ tới mục đích hôm nay tới, lập tức lại mở miệng nói:
- Tam đệ nếu hiểu được những thứ này, vậy không bằng…
- Đại tỷ sao tỷ lại tới đây?
Không đợi Đức Ninh công chúa nói hết câu, chợt nghe bên ngoài phòng truyền đến thanh âm vui mừng của Thọ Khang Công chúa, ngay sau đó chỉ thấy Thọ Khang Công chúa, Bảo An công chúa và Tào Dĩnh các nàng đều đi vào, thấy Đức Ninh công chúa cũng rối rít tiến lên thi lễ, trong đó Thọ Khang Công chúa lại muốn cướp hài tử trong tay Triệu Nhan đi, đáng tiếc hài tử đặc biệt vô cùng sợ sệt vị di nương này, gắt gao ôm cánh tay của Triệu Nhan nhất định không buông tay.
Nhìn thấy bộ dạng hài tử sợ sệt, Đức Ninh công chúa tức giận tiến lên vỗ mu bàn tay Thọ Khang Công chúa một chút nói:
- Tam muội ngươi đàng hoàng một chút, Thù Nhi vốn nhát gan, muội cũng đừng làm cho nó sợ hãi như vậy.
Thấy Đức Ninh công chúa tức giận, thọ khang Công chúa cũng là bị hù le lưỡi một cái, sau đó trốn phía sau lưng Bảo An công chúa, nhưng mà Bảo An công chúa hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng cũng biết hài tử đặc biệt nhát gan, nhưng mà Thọ Khang Công chúa lại cố tình thích trêu trọc nó.
- Đại tỷ, sao hôm nay tỷ có thời gian đến đây, có phải lại có chuyện gì trên phương diện làm ăn hay không?
Tào Dĩnh cười mở miệng hỏi, coi như là giúp Thọ Khang Công chúa giải vây.
Đức Ninh công chúa nghe đến đó cũng bỗng nhiên thở dài nói:
- Dĩnh nhi muội muội, hôm nay ta đặc biệt tới đây, thật ra là muốn cầu Tam đệ một chuyện, hy vọng đệ ấy đừng từ chối!