Triệu Nhan cũng không ngờ Âu Dương Tu lại bỗng nhiên hỏi tới chuyện của trường quân đội. Điều này đã khiến cho hắn không khỏi sửng sốt. Đồng thời trong lòng cũng cảnh giác, bởi vì chuyện của trường quân đội sớm đã không còn là cơ mật gì nữa. Tuy nhiên, ngoài một số quan văn cấp thấp dâng tấu nói vài câu ra, quan văn có cấp bậc như Âu Dương Tu lại không có bất kỳ ý kiến hay phát biểu cách nhìn về việc này. Bây giờ bỗng nhiên ông ta lại hỏi tới chuyện của trường quân đội, đây liệu có phải cũng có nghĩa gì đó không?
- Ha ha, trường quân đội kỳ thực chỉ là trò chơi nhất thời. Trước đây cũng không biết ai đã truyền chuyện ta giúp người ta giảm cân ra ngoài, do đó một số thân bằng hảo hữu đó liền đưa tới rất nhiều thanh niên béo phì, cuối cùng bất đắc dĩ liền tạm thời bố trí họ lại, hàng ngày dùng phương pháp luyện binh để giảm béo cho họ. Nên nhớ muốn giảm cân, khống chế ăn uống vẫn là thứ yếu, quan trọng nhất chính là vận động. Sau đó người trong nhà tướng cảm thấy những thanh niên trong nhà mình sớm muộn cũng sẽ phải vào quân đội, bây giờ sớm rèn luyện một số sự vụ trong quân cũng có lợi. Do đó ngay trong cơ sở giảm cân đã thiết lập nên trường quân đội.
Triệu Nhan mỉm cười nói. Hơn nữa hắn còn nói rất thực tình.
- Ồ, nghe Quận Vương nói như vậy, trường quân đội đối với Đại Tống ta mà nói thật ra là một chuyện hay!
Âu Dương Tu cười nhạt nói, đồng thời lại dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Triệu Nhan. Xem ra ông ta không tin được lời giải thích của Triệu Nhan.
Triệu Nhan không muốn nói quá nhiều chuyện trường quân đội với Âu Dương Tu, do đó liền cáo từ:
- Âu Dương tướng công, nếu Uyển Linh đã không sao nữa, vậy ta xin cáo từ. Ngoài ra, tính tình của Uyển Linh đơn giản, lại hay nghĩ linh tinh, có những chuyện đừng để nàng liên lụy vào trong đó thì tốt!
Sau khi Triệu Nhan nói xong cũng không buồn chú ý tới sự kinh ngạc trên khuôn mặt Âu Dương Tu mà hành một lễ rồi rời đi. Bất luận những lời nói đó của Âu Dương Uyển Linh nghe được là trùng hợp hay là cái bẫy, chuyện này Âu Dương Tu cũng phải có trách nhiệm nhất định. Cũng may mình đã kịp thời thấy rõ được sự bất hợp lý của Âu Dương Uyển Linh, nếu không sự hiểu lầm này sẽ lớn lên.
Sau khi rời khỏi phủ đệ của Âu Dương Tu, Triệu Nhan cũng không quay về biệt viện ngay, mà để phu xe đưa mình đi vài vòng trên đường phố kinh thành. Hắn thì mở cửa sổ xe, sau đó quan sát cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Mặc dù bây giờ là mùa hạ, vẫn chưa tới buổi trưa đã giống như đổ lửa rồi. Trong trời đất ánh nắng chói chang, động tý là vã mồ hôi ngay. Nhưng đường phố Đông Kinh vẫn náo nhiệt vô cùng. Tiếng hò hét của các ông chủ cửa hàng trầm bổng, người qua đường qua lại cũng hối hả, thỉnh thoảng dừng lại chọn một số đồ mình thích. Cũng có rất nhiều đội xe từ bên ngoài chạy tới hỗn tạp vào bên trong đám người, ai nấy đều có bộ dạng phong trần, nhưng lại đầy hiếu kỳ quan sát thành thị Khai Phong phồn hoa nhất thế giới này.
Thấy đám người qua lại bên ngoài cửa sổ, Triệu Nhan cảm thấy hân hoan, cũng cảm thấy có chút xa cách. Cảm giác này từ khi hắn vừa xuyên không đã luôn theo hắn. Bởi vì hắn luôn cho rằng mình không thuộc thế giới này, cũng chính là cảm giác xa cách này, khiến cho hắn có ý mà vô ý không muốn ra ngoài, hầu như sống trong một không gian nhỏ. Chẳng qua là trên người hắn có quá nhiều thứ không thuộc thời đại này, dần dẫn cũng đã thu hút sự chú ý của vô số người. Điều này mới khiến cho cái vòng giao lưu của hắn được mở rộng ra rất nhiều.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ hai năm nay khi mình xuyên không, lại nhớ tới cuộc sống tiền kiếp, Triệu Nhan bỗng thấy mình dường như càng ngày càng nhận thức được thân phận hiện tại. Hắn là Triệu Nhan, Quảng Dương Quận Vương Đại Tống. Bách tính bên ngoài cửa sổ đều là con dân của hắn. Mặc dù hắn không phải là Hoàng đế, nhưng thân là Hoàng tử, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn dắt họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đúng lúc Triệu Nhan rơi vào trầm tư, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Nhìn kìa, nhìn kìa, Lạt Tiêu anh hùng bắt đầu rồi, chỉ cần có thể ăn hết một bát thức ăn làm từ ớt là có thể vào Kỳ Vị lâu của chúng ta hưởng thụ miễn phí món ngon.
Nghe thấy hai từ “lạt tiêu” (ớt cay), Triệu Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, liền quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Kết quả là phát hiện thấy phía trước tửu lầu mới khai trương có rất nhiều người. Ở giữa đám người có một cái bục cao. Trên bục có một tiểu nhị trẻ tuổi đang hò hét rao bán. Mà bên cạnh y là một chiếc bếp lò. Một đầu bếp to béo đang cố gắng xào rau. Chiếc nồi to trước mặt gã bốc lên mùi thơm vừa cay vừa quen thuộc, chính là vị ớt.
Lúc này quả thực là đã tới mùa ớt chín rồi. Nhưng cả Đại Tống ngoài Thượng Thủy trang ra thì không có nơi nào khác trồng ớt cay. Hơn nữa, người bình thường cũng rất ít ai thích ứng được với hương vị của ớt. Tuy nhiên, lúc này Kỳ Vị lâu này lại dùng ớt để làm món ăn, hơn nữa còn tung ra hoạt động làm ớt để thúc đẩy bán hàng, thực sự khiến cho Triệu Nhan cảm thấy tò mò.
- Lâm Hổ, ngươi đi gọi chưởng quỹ Kỳ Vị lâu đó lại đây, ta thực sự rất muốn biết ớt của họ là từ đâu mà có?
Triệu Nhan liền chỉ về phía Kỳ Vị lâu đối diện nói.
Lâm Hổ thấy lời dặn dò của Triệu Nhan liền đáp lại một tiếng, bước nhanh về phía Kỳ Vị lâu. Kết quả là không bao lâu sau, đã thấy y cúi đầu chạy ra. Tiếp theo đó, Triệu Nhan lại thấy một thiếu nữ mang theo mấy nha hoàn bước nhanh từ tửu lầu ra. Kết quả là khi Triệu Nhan nhìn thấy người con gái này, cũng không khỏi lại một lần nữa kinh ngạc. Bởi vì người thiếu nữ bước ra này chính là trợ thủ tốt của Tào Dĩnh - Mịch Tuyết.
Chỉ thấy Mịch Tuyết dẫn theo mấy nha hoàn bước nhanh đi. Bởi vì trên phố nhiều người, cho nên nàng trực tiếp đi vào trong xe ngựa của Triệu Nhan, khi thấy Triệu Nhan lập tức mỉm cười hành lễ nói:
- Quận Vương sao lại có thời gian tới đây chứ? Liệu có phải cũng biết tửu lầu của chúng ta sắp khai trương, cho nên tới xem náo nhiệt không?
- Cái gì? Tửu lầu này là của nhà chúng ta mở sao?
Triệu Nhan lại một lần nữa kinh ngạc hỏi.
- Khanh khách, xem ra là trùng hợp rồi. Quận Vương không biết Kỳ Vị lâu là của nhà chúng ta, nhưng lại tới đây rồi, xem ra Quận Vương quả thực là có duyên với tửu lầu của nhà chúng ta rồi.
Mịch Tuyết thấy bộ dạng mơ hồ của Triệu Nhan, không khỏi bật cười nói. Nàng cũng biết hôm nay Triệu Nhan vào thành, nhưng không ngờ hắn lại tới Kỳ Vị lầu.
- Nhà chúng ta mở tửu lầu khi nào? Sao ta lại không nghe thấy tin gì nhỉ?
Triệu Nhan lại một lần nữa tò mò hỏi. Mặc dù hắn không biết quản lý chuyện trong nhà thế nào, nhưng thường thì gặp vụ làm ăn khá lớn, Tào Dĩnh đều nói với hắn. Nhưng lần này hắn lại hình như không nghe thấy Tào Dĩnh nói gì.
- Khanh khách, Vương phi không nói với Quận Vương đó là vì tửu lầu này xem như là sản nghiệp của nhà chúng ta, mà lại không phải là sản nghiệp của nhà chúng ta. Nó khác với việc kinh doanh của phường xà bông, cho nên Vương phi không có nói cho Quận Vương biết.
Mịch Tuyết giải thích một chút, nhưng lại khiến cho Triệu Nhan nghe mà càng thấy mơ hồ.
Thấy Triệu Nhan vẫn chưa hiểu, Mịch Tuyết cũng không khỏi lại bật cười một lần nữa, lát sau mới dừng lại, sau đó bắt đầu giải thích chi tiết cho Triệu Nhan một chút. Sự ra đời của tòa Kỳ Vị lâu này khiến cho Triệu Nhan cuối cùng đã hiểu nguyên nhân vì sao tòa tửu lầu này thuộc phủ Quận Vương, mà lại không phải thuộc phủ Quận Vương.
Sản nghiệp của Quận Vương phủ của Triệu Nhan tương tự như công ty lớn ở hậu thế. Triệu Nhan tương đương với Chủ tịch hội đồng quản trị. Cả công ty cũng thuộc quyền sở hữu cá nhân của hắn, nhưng hắn lại không trực tiếp quản lý sự việc của công ty. Tào Dĩnh thì tương đương với Tổng giám đốc. Toàn bộ công ty hoàn toàn nằm trong sự khống chế của nàng. Ngoài ra còn có các cấp bậc khác nhau của đám người Mịch Tuyết làm việc, cùng quản lý sản nghiệp khổng lồ của Quận Vương phủ.
Sản nghiệp dưới tên Quận Vương phủ rất nhiều. Trong đó chủ yếu có hai mảng lớn là xà bông và than tổ ong. Tương lai sẽ còn tăng thêm chế tạo gương kính. Ngoài ra còn có điền sản, nhà cửa mà Tào Dĩnh đầu tư, quy mô rất lớn. Tất cả những thứ này đều thuộc sản nghiệp vương phủ. Nhưng tòa Kỳ Vị lâu hiện giờ Triệu Nhan thấy lại khác. Bởi vì nó không phải là sản nghiệp của Vương phủ trực tiếp đầu tư, mà do Tào Dĩnh, Tiết Ninh Nhi, Gia Luật Tư, thậm chí còn có Mịch Tuyết, Tiểu Đậu Nha bỏ tiền mua lại tửu lầu. Thu nhập sau này cũng sẽ không cho vào tài vụ của Vương phủ mà được đám người Tào Dĩnh tự phân chia cho mọi người theo cổ phần.
- Sự việc chính là như vậy. Đầu bếp trong Kỳ Vị lầu này đã đặc biệt tới học tài nấu nướng của trù nương trong vương phủ chúng ta một khoảng thời gian, sau này chiêu bài của Kỳ Vị lâu chính là những món bình thường vương phủ chúng ta ăn, cũng chính là những món ăn mà Quận Vương phát minh ra. Ngoài ra còn có một số nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, ví dụ như ớt, cà chua và bí ngô đều là những thứ bên ngoài không thể ăn được. Tuy nhiên ớt ban đầu không dễ khiến cho người ta đón nhận, cho nên ta đã nghĩ ra một cách, chờ tới khi một số người dám thử cảm nhận được chỗ ngon của ớt, đương nhiên sẽ giúp cho ớt nổi tiếng. Tới khi đó không sợ món ăn làm từ ớt không bán được nữa.
Mịch Tuyết cuối cùng cũng tổng kết vô cùng đắc ý nói.
- Cái đầu của Mịch Tuyết ngươi cũng thật là thông minh, lại nghĩ ra cách thúc đẩy tiêu thụ tốt như vậy!
Triệu Nhan nghe tới đây cũng tán dương. Nhưng tiếp sau đó hắn lại có chút không hiểu, hỏi:
- Mịch Tuyết, ta nhớ nương tử và Ninh Nhi bọn họ hàng tháng đều có tiền tiêu vặt rồi, đám thị nữ các ngươi cũng thế. Nếu như vậy, vì sao lại phải tốn công sức vào mở tửu lầu? Nếu tiền không đủ tiêu, có thể lấy từ số tiền của Vương phủ ra chẳng phải là xong rồi sao?
Nghe Triệu Nhan hỏi như vậy, Mịch Tuyết liền bật cười khanh khách nói:
- Quận Vương hồ đồ thế, tiền tiêu vặt của các Vương phi quả thực là không thiếu, cũng đủ cho việc chi tiêu thường ngày của họ rồi. Nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng chỉ chi tiêu trong khoản đó, ví dụ như Vương phi và Công chúa đánh bài thua tiền, Tiết nương tử muốn giúp tỷ muội trước đây chuộc thân, Gia Luật nương tử thích mua trâm cài đầu. Tất cả những khoản chi này dù cũng có thể lấy tiền từ Vương phủ ra chi, nhưng dù sao cũng có chút không được tiện lắm. Hơn nữa, tiêu nhiều tiêu ít đều có thể rước lấy vạ, chi bằng trong tay mình tự có tiền, như vậy tiêu pha cũng yên tâm hơn.
Triệu Nhan nghe tới đây xem như cũng đã hiểu. Kỳ thực nói thẳng ra thì tửu lầu này chính là tiền quỹ đen của đám người Tào Dĩnh. Tiền kiếm được sau khi chia đều cho mọi người, như vậy tiêu nhiều tiêu ít đều là chuyện của mình, người khác cũng không thể nói được gì. Hơn nữa, như vậy cũng có thể khiến cho sổ sách của Vương phủ sẽ càng minh bạch hơn, tránh chuyện ngươi tiêu tiền ta cũng tiêu, khiến cho chi tiêu trong phủ sẽ bị loạn.
Nhìn Kỳ Vị lâu náo nhiệt trước mắt, Triệu Nhan cũng không khỏi cảm thấy hứng thú, liền kéo Mịch Tuyết cùng đi vào tửu lầu gọi mấy món thức ăn thường ăn trong nhà, muốn thử xem đầu bếp ở đây làm có chính tông hay không. Kết quả cuối cùng khiến cho Triệu Nhan xem như hài lòng, chí ít mỗi món ăn đều có thể làm đúng được bảy tám phần.
Buổi chiều, Triệu Nhan quay về biệt viện. Hắn vừa ngồi xuống, Nhan Ngọc Như đã đi tới, bởi vì sắp khai giảng rồi, họ cũng cần bàn bạc một chút về chuyện chiêu sinh.