Đối với tầng lớp quý tộc thành Đông Kinh mà nói, trên cơ bản không thể giấu nổi bí mật gì, phu thê nhà nào cãi nhau, ngày hôm sau sẽ xôn xao khắp thành. Cũng chính vì như vậy, cho nên ban đầu ngày hôm sau khi Đức Ninh công chúa đưa Thù Nhi tới xin học Triệu Nhan, tất cả quý tộc thành Đông Kinh đều biết chuyện này, thêm nữa Triệu Nhan dựa vào danh tiếng tích lũy từ việc dạy học, nghiễm nhiên trở thành ông tổ văn chương, tuy nội dung Triệu Nhan dạy không có ích gì lớn với khoa cử, nhưng đối với rất nhiều quý tộc mà nói, không quá đặc biệt coi trọng khoa cử, chỉ cần con cháu của mình có bản lĩnh, dựa vào sự chống lưng của gia tộc, cũng có thể có được một chức quan tốt.
Cũng chính vì nguyên nhân trên, cho nên trong cả kì nghỉ hè, liên tiếp có người đến thăm hỏi Triệu Nhan, muốn cho con mình đến chỗ hắn học tập. Triệu Nhan cũng sớm dự liệu được trường hợp này, vì vậy hắn rất nhanh đã đưa ra một câu trả lời thống nhất, đó chính là trước khi kết thúc kì nghỉ hè, sẽ tiến hành một đợt thi chiêu sinh, đến lúc đó những đứa trẻ độ tuổi thích hợp đều có thể tham gia, hơn nữa vì giáo viên trong trường có hạn, lần này cũng chỉ tuyển ba mươi học sinh, điều này tuy khiến nhiều người bất mãn, nhưng Triệu Nhan cũng không còn cách nào khác.
Vào hai ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, đợt thi chiêu sinh cuối cùng bắt đầu, Triệu Nhan cũng sớm loan báo tin tức ra ngoài, vì vậy sáng hôm nay, những người có ý đưa con đến dần dần xếp trước cửa Hiển Vi Quán, kì thi chiêu mộ học sinh tiểu học tổ chức ở đây, dù sao trường tiểu học Thanh Thủy quá nhỏ, thực sự không thể tiến hành thi cử quy mô lớn.
Học sinh Triệu Nhan chiêu mộ lần này yêu cầu bắt buộc trong độ tuổi từ sáu đến tám, vốn dĩ hắn còn muốn thêm điều kiện không hạn định nam nữ, nhưng lại gặp phải sự phản đối của đám người Nhan Ngọc Như, vì vậy Triệu Nhan để nam nữ như nhau đã vô cùng to gan rồi, hơn nữa chuyện này làm đã làm rồi, nhưng tuyệt đối không thể nói lớn ra, vì vậy chỉ cần quy định độ tuổi học sinh là được rồi. Còn về nam nữ thì không cần đặc ý thêm nữa.
Triệu Nhan luôn khiêm tốn tiếp nhận những ưu điểm góp ý của người khác, cho nên hắn cũng không kiên quyết với điều này nữa, trên thực tế đến ngày chiêu sinh, khi hắn phát hiện tất cả học sinh đưa đến đều là nam, cũng khiến hắn thở dài, xem ra chuyện cổ đại đối với sự khác biệt nam nữ vẫn hết sức coi trọng, cho dù con gái nhà quý tộc cũng rất khó nhận được sự dạy dỗ giống như con trai.
Lần này tới tham gia chiêu sinh có hơn một trăm học sinh, xem ra dường như không nhiều, nhưng thực tế đã vô cùng khả quan rồi, dù sao đến đây đều là quý tộc của kinh thành, hơn nữa còn cần tuổi của trẻ phù hợp, xét cả hai điều kiện trên, người có thể đến tham gia chiêu sinh đã bớt đi rất nhiều rồi.
Kì thực Triệu Nhan không muốn chỉ tuyển con nhà quý tộc, chỉ có điều con cái dân thường phải đọc sách, chủ yếu để tham gia khoa cử thay đổi vận mệnh, cho nên dù cho hắn đồng ý dạy, e rằng người ta cũng không muốn học, trừ phi giống như trẻ con thôn Thượng Thủy, chỉ vì học hai chữ cái có thể tính sổ sách. Còn con những nhà quý tộc này lại không như vậy, họ không thiết tha quá với khoa cử, có thể học chút kiến thức có ích đối với họ mà nói, còn tốt hơn nhiều thuộc làu mấy quyển sách Nho gia.
Cuộc thi tốn cả ngày mới hoàn thành xong, chủ yếu là những đứa trẻ tham gia thi cử đều quá nhỏ. Tuy đều đã được dạy dỗ vỡ lòng nhất định, nhưng những thứ đã học khác xa những gì Triệu Nhan phải dạy, vì vậy đối với thi cử của tụi nhỏ, chủ yếu vẫn là lấy vấn đáp làm chính, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, Âu Dương Uyển Linh đảm nhận giám khảo, sau đó để từng bé vào một. Rồi hỏi một số vấn đề, chỉ cần đáp ứng yêu cầu thì có thể nhập học.
Đợi đến ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, Triệu Nhan cuối cùng công bố danh sách ba mươi học sinh trúng tuyển, đứa trẻ và gia đình có tên đương nhiên vô cùng vui mừng, còn những đứa bé bị rớt đều vừa khóc vừa làm ầm lên, người nhà những đứa trẻ này càng không cam tâm, lần lượt cầu xin Triệu Nhan, đáng tiếc việc này Triệu Nhan cũng hết cách, dù sao cơ sở vật chất của trường học có hạn, hắn cũng không thể một lúc tuyển hơn trăm học sinh được.
Tiếp theo chính là thời gian khai giảng căng thẳng bận rộn, học sinh ở nhà lâu ngày, cũng đều vô cùng nhớ cuộc sống trường lớp, điểm này đến học sinh hậu thế cũng như vậy, nhưng chỉ cần ở trường hai ngày, lập tức lại thấy chán nản, so sánh ra, Triệu Nhan cảm thấy học sinh của mình còn tốt hơn, đặc biệt là những đứa trẻ thôn Thượng Thủy, đa số đều vô cùng trân trọng cơ hội học tập, đặc biệt là nhìn thấy học sinh mới lại hao tốn bao nhiêu sức lực mới chen vào được trường, càng khiến họ biết mình có thể vào đây học tập là may mắn biết nhường nào.
Âu Dương Uyển Linh cũng chính thức gia nhập trường tiểu học làm giáo viên, Triệu Nhan mới đầu còn lo nàng ấy sẽ không làm được, nhưng rất nhanh hắn đã yên tâm trở lại, tính cách Âu Dương Uyển Linh ôn hòa, đối với học sinh cũng hết sức dịu dàng, lại thêm nàng ấy lại là cháu gái của Âu Dương Tu, về thân phận không hề thấp kém hơn học sinh của mình, còn có sự quản lí nghiêm ngặt của người hiệu trưởng như Triệu Nhan, khiến những học sinh này không một ai dám quấy phá, vì vậy Âu Dương Uyển Linh sau khi thích nghi với thân phận giáo viên, dần dần cũng thuận buồm xuôi gió trong chuyện dạy học.
Cùng lúc đó, chuyện dạy học bên Hiển Vi Quán đã khôi phục trở lại, so với nửa năm đầu, người nửa năm sau ít hơn nhiều, nhưng học sinh nghe giảng đa số đều cố định rồi, thậm chí còn có không ít người cũng thuê hẳn nhà ở thôn Thượng Thủy, để tiện lên lớp nghe giảng.
Chiều hôm nay Triệu Nhan sau khi dạy học xong không hề rời khỏi Hiển Vi Quán, mà cùng đám người Tào Dật vội vã chạy đến khu chế tạo kính hiển vi, vì theo xảo thủ Lưu phụ trách chế tạo kính hiển vi bẩm báo, chiều nay bọn họ lắp ráp kính hiển vi suốt, bây giờ thì mời Triệu Nhan bọn họ tới kiểm nghiệm lại.
Đợi đến khi Triệu Nhan bọn họ hấp tấp đến, thợ Lưu cũng mặt mày hưng phấn đứng trước cửa, thấy họ lập tức lên trước hành lễ nói:
- Khởi bẩm quận vương, kính hiển vi cuối cùng cũng lắp ráp xong, chỉ là đám người dưới không dám manh động, vẫn mời quận vương đích thân tới dùng thử.
- Rất tốt rất tốt, nếu kính hiển vi chế tạo thành công, các ngươi đều lập được đại công!
Triệu Nhan cũng vô cùng vui vẻ nói, nếu có thể phục chế thành công kính hiển vi, đây cũng đủ để chứng minh tay nghề của thợ Đại Tống quá cao siêu, có lẽ sau này còn có thể chế tạo ra rất nhiều thứ vượt qua trí tưởng tượng của mình.
Lúc đó dưới sự dẫn dắt của xảo thủ Lưu, Triệu Nhan bọn họ tiến vào trong đại sảnh của viện, chiếc kính hiển vi hoàn thành được một nửa mà hắn thấy lần trước giờ đã xong, lúc này được đặt trên chiếc bàn gỗ dày ở chính giữa, một nhóm thợ đang vây xung quanh, khi nhìn thấy Triệu Nhan bọn họ đến, cũng đều lộ ra biểu cảm xúc động.
Triệu Nhan cũng không phí lời, bước đến trước kính hiển vi, sau đó tỉ mỉ kiểm tra chiếc kính hiển vi này, nói ra tuy chiếc kính hiển vi này khác biệt rất nhiều so với chiếc kính hiển vi hắn lần đầu thiết kế, nhưng chức năng đại thể vẫn như vậy, cho nên Triệu Nhan cũng vô cùng quen thuộc, sau khi kiểm tra một lần phát hiện bên ngoài không có vấn đề gì, ngay sau đó phải thử nghiệm chức năng quan trọng nhất, cũng chính là có thể phóng đại vật thể được không?
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức cầm một miếng thủy tinh ở bên cạnh lên, sau đó nhổ một sợi tóc đặt bên trên, dùng lam kính đậy lại xong đặt dưới vật kính kính, rồi điều chỉnh tia phản xạ của kính ở dưới, Triệu Nhan mới nhìn vào mắt kính, sau đó điều chỉnh độ cao của ống kính.
Khi mới bắt đầu, bên trong kính là một không gian mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, nhưng kính hiển vi đều là như vậy, cho nên Triệu Nhan cũng rất nhẫn nại từ từ điều chỉnh, đến cuối cùng hình ảnh trong kính dần dần rõ ràng, Triệu Nhan mới hưng phấn hét lớn:
- Nhìn thấy rồi, tuy hơi mờ hơn so với kính hiển vi của ta một chút, nhưng cũng coi như tương đối rõ ràng rồi!
Nghe thấy tiếng thét của Triệu Nhan, đám người Tào Dật đứng bên vốn thấp thỏm không yên cũng vui mừng reo lên, không còn bộ dạng cứng ngắc như thường, còn nhóm xảo thủ Lưu cũng hoan hỉ nhảy nhót như thế, vất vả nửa năm trời, họ cuối cùng cũng nghiên cứu chế tạo thành công chiếc kính hiển vi này.
Kế tiếp Triệu Nhan mời đám người Tào Dật thay phiên lên trước sử dụng chiếc kính hiển vi mới nghiên cứu chế tạo ra này, Tào Dật bọn họ đã dùng quen kính hiển vi của Triệu Nhan, bây giờ vừa mới sử dụng chiếc kính này, lập tức cảm thấy sự khác biệt về độ sắc nét giữa hai chiếc, nhưng khác biệt này cũng không phải không thể chấp nhận, cho nên trên tổng thể họ vẫn vô cùng hài lòng.
Về phần nhóm thợ Lưu, trước đây cũng nghe Tào Dật bọn họ nhắc đến tác dụng của kính hiển vi, nhưng lại vẫn luôn không có bất cứ khái niệm gì, chỉ biết dựa vào bản vẽ mà Triệu Nhan cung cấp để làm, đến hôm nay tự tay hoàn thành kính hiển vi, hơn nữa tận mắt nhìn thấy một sợi tóc dưới kính hiển vi lại biến thành giống như cái roi da, đều khiến họ kinh ngạc vô cùng, đồng thời cũng không kìm được có cảm giác tự hào, vì chiếc kính hiển vi này chính là từ bàn tay họ mà ra.
- Tổ phụ, bây giờ kính hiển vi đã nghiên cứu thành công rồi, mọi người định làm gì tiếp theo?
Triệu Nhan lúc này kéo Tào Dật sang một bên, sau đó nhỏ giọng hỏi.
- Còn có thể làm thế nào? Đương nhiên là để những người thợ Lưu tiếp tục chế tạo kính hiển vi, hết sức giúp mỗi đạo quán trong đạo môn của chúng ta đều có một chiếc kính hiển vi, sau này cũng để tiện cho chúng ta truyền đạo!
Tào Dật mặt mày chắc nịch nói, đối với giáo án của đạo môn đang trong thời gian sửa đổi, trong đó thêm rất nhiều kiến thức khoa học mà Triệu Nhan từng dạy, có kính hiển vi là có thể dễ dàng hơn khiến mọi người tin vào giáo lí của họ.
- Đừng chỉ lo cho đạo quán trong môn đạo người, trong trường tiểu học của con cũng rất cần kính hiển vi, cho nên mọi người tốt nhất cũng cung cấp cho con một chiếc, nếu không con chỉ có thể lấy lại chiếc kính hiển vi kia của mình về trường tiểu học, mang cho học sinh của con sử dụng.
Triệu Nhan lúc này cười ha ha nói.
- Đừng như vậy, học sinh của con đều là lũ trẻ con, ngộ nhỡ làm hỏng kính hiển vi thì sao, ta sẽ nghĩ cách cho con một chiếc kính hiển vi loại mới chế tạo này.
Tào Dật nghe thấy lời của Triệu Nhan vội vàng ngăn cản nói, tuy kính hiển vi đã nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng so với cái của Triệu Nhan vẫn còn chênh lệch, ông không nỡ để lũ trẻ kia dùng.
- Hì hì, chỉ đợi câu nói này của tổ phụ người, vậy cứ quyết như vậy đi, khi nào làm xong kính hiển vi lại thông báo với con!
Triệu Nhan thực ra cũng không nỡ để đám học sinh dùng, dù sao kính hiển vi mà mình mang đến chỉ có một chiếc, làm hỏng cũng không có chỗ sửa, vẫn nên dùng kính hiển vi mà Đại Tống tự chế tạo thì khả thi hơn.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa định quay người cáo từ, Tào Dật chợt kéo hắn lại nói:
- Tôn tế con đừng vội đi, cho con một chiếc kính hiển vi không thành vấn đề, nhưng con cũng nên cầu xin Quan gia giúp ta, nếu không chúng ta căn bản không còn cách nào chế tạo kính hiển vi nữa!