Nếu là người khác nói có cách chữa bệnh của mình, Triệu Thự có thể còn không tin, nhưng Triệu Nhan lại không giống thế, lần trước ông tận mắt nhìn thấy Triệu Nhan cứu mạng Triệu Húc, hơn nữa y thuật của Triệu Nhan tuy ít khi thể hiện ra, nhưng bất luận là Tào Dật hay Trực Lỗ Cổ, đều vô cùng khen ngợi y thuật của Triệu Nhan, cho nên khi nghe thấy Triệu Nhan có cách trị khỏi bệnh cho mình, Triệu Thự cũng không nén nổi lộ ra thần sắc kích động.
- Nhan nhi, con nắm chắc mấy phần trị khỏi bệnh phổi cho ta?
Triệu Thự tuy kích động, nhưng cuối cùng vẫn khá bình tĩnh truy hỏi.
- Khởi bẩm phụ hoàng, nếu nói trị khỏi bệnh phổi cho người, nhi thần cũng không chắc chắn, nhưng lại có thể thuyên giảm tối đa bệnh tình của người, có điều sau này sẽ tái phát hay không, thì không có cách gì đảm bảo.
Triệu Nhan cũng nói sự thật.
Bệnh tình của Triệu Thự rất phức tạp, theo Triệu Nhan thấy, cái gọi là bệnh phổi của ông thực ra chính là viêm phổi mãn tính, loại bệnh này dai dẳng nhất, hơn nữa thường xuyên tái phát, ngoài ra trên người ông còn có một số chứng bệnh khác, tuy nhiên bây giờ cùng với sự hồi phục sức khỏe của Triệu Thự, chỉ còn lại chứng bệnh dai dẳng như viêm phổi mãn tính này.
Nghe thấy Triệu Nhan cũng không nắm chắc trị tận gốc bệnh của mình, khiến Triệu Thự cũng không nén nổi có chút thất vọng, nhưng có thể thuyên giảm bệnh tật đã vô cùng tốt rồi, vì vậy sau khi ông suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gật đầu nói với Triệu Nhan:
- Có thể thuyên giảm bệnh cũng tốt, chỉ là không biết Nhan nhi con định trị liệu thế nào?
- Ha ha, thực ra rất đơn giản, giống như đại ca lần trước, tiêm thẳng cho cha là được, nhưng cha mắc loại bệnh mãn tính, thời gian trị liệu cũng rất dài, thuốc chỗ con cũng không nhiều, mỗi ngày tiêm cho cha một mũi, cho dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, cũng sẽ giúp bệnh tình của cha giảm nhẹ rất nhiều.
Triệu Nhan lúc này cũng mỉm cười nói, dung dịch tiêm cephalosporin mà hắn mang đến cũng sắp quá hạn sử dụng rồi, cứ không dùng cũng chỉ có thể vứt đi, vừa hay cephalosporin cũng dành cho bệnh viêm phổi, còn có thể chữa khỏi hay không thì chỉ có trời biết.
- Lại tiêm, xem ra phương pháp chữa trị của Nhan nhi con vẫn chỉ có một!
Triệu Thự nghe đến đây cũng cười nói, y thuật của Triệu Nhan tuy được đám người Tào Dật tán dương, nhưng lần nào cũng chỉ biết dùng kim tiêm chữa bệnh, hơn nữa còn cần dùng tới thuốc hắn mang tới, thật không biết sau này dùng hết thuốc rồi, hắn nên làm thế nào?
- Hì hì, y thuật mà con học không giống Trực Lỗ Cổ bọn họ, theo con thấy, thực ra rất nhiều bệnh tật đều do chứng viêm gây nên, vì vậy đối phó với loại bệnh này chủ yếu nhất chính là tiêu viêm, vừa hay chỗ thuốc mà con mang đến đó chính là dùng để tiêu viêm, cho nên thích hợp với rất nhiều chứng bệnh.
Triệu Nhan cũng cười giải thích.
Khi nói đến y thuật, Triệu Nhan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền lần nữa nói với Triệu Thự:
- Cha, tứ đệ không có hứng thú với chuyện gì khác, chỉ yêu thích y thuật, lần trước đệ ấy nói sẽ học y thuật từ tổ phụ của Dĩnh nhi, ngoài ra cũng rất có hứng thú với y thuật của con, chuyện này con đã đồng ý với đệ ấy rồi, không biết cha nghĩ thế nào về chuyện này?
- Ha ha, chuyện này không vấn đề gì, Đại Tống ta cũng vô cùng coi trọng y thuật. Quần nhi nếu có thể tìm tòi nghiên cứu y thuật trở thành danh y một đời, đối với hoàng gia chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt, đồng thời cũng có thể tạo phúc cho vạn dân thiên hạ, cho nên Nhan nhi con cứ dạy đi, cho dù con lần này không chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, phụ hoàng cũng có thể đợi sau khi Quần nhi học thành tài, thì nó sẽ giúp ta chữa bệnh.
Triệu Thự nghe đến đây lại cười lớn nói.
Đối với mấy đứa con trai của mình, Triệu Thự bình thường tuy chỉ chú trọng bồi dưỡng người kế vị mình là Triệu Húc, nhưng cũng không thả lỏng Triệu Nhan bọn họ, hơn nữa theo ông thấy, Triệu Nhan bọn họ tuy không thể kế thừa hoàng vị, nhưng cũng không được nhàn rỗi, mỗi người ít nhất đều phải có chuyện bản thân phải làm. Ví dụ như con trai thứ Triệu Hạo thích đọc sách, Triệu Nhan thì không cần nói rồi, bây giờ đến Triệu Quần tuổi nhỏ nhất cũng muốn học y thuật, Triệu Thự đương nhiên không thể không ủng hộ.
Triệu Nhan cũng sớm nhìn thấu tâm ý của Triệu Thự, hơn nữa hắn cũng rất cổ vũ cách làm khoa học của ông, dù sao sức lực con người có hạn, khi người ta đầu tư sức lực của mình vào một việc, sẽ rất khó lại phân tâm đi bận tâm những chuyện khác, đây cũng là cách làm trước nay của hoàng thất Đại Tống, sự thực chứng minh điều này cũng rất hiệu quả, ít nhất kế truyền hoàng vị Đại Tống là chuyện bình yên nhất trong vương triều các triều đại.
Kế tiếp Triệu Nhan lại hàn huyên với Triệu Thự vài chuyện vặt, sau đó lại nhắc nhở ông chú ý nghỉ ngơi, một số chính sự có thể giao cho Triệu Húc và Chính Sự Đường làm, không nên tự mình đi xử lí, đây không chỉ là sự quan tâm của một người con trai, đồng thời cũng là lời dặn dò của một thầy thuốc, Triệu Thự cũng gật đầu đồng ý với điều này.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Triệu Nhan lập tức chạy tới Quân Khí Giám, vốn dĩ hắn còn lo Thẩm Quát và Tô Thức nghỉ ngơi, kết quả vừa vào trong, liền nhìn thấy hai người Thẩm Quát và Tô Thức lại đang cãi nhau, hai người họ cũng thật không hòa hợp, chỉ cần ở gần nhau dường như lần nào cũng phải cãi nhau, nhưng họ cãi cứ cãi, đôi bên lại phối hợp hết sức ăn ý, trước nay chưa từng vì ân oán cá nhân mà làm hỏng chính sự của Quân Khí Giám.
- Quận vương sao ngài lại đến đây?
Thẩm Quát nhìn thấy Triệu Nhan đầu tiên, lập tức lên trước hành lễ nói, đồng thời trong sắc mặt cũng mang theo vài phần căng thẳng, xem ra y cũng áy náy với chuyện kính viễn vọng.
- Ha ha, ta nghe từ chỗ cha ta chuyện kính viễn vọng, chuyện này các ngươi làm rất tốt.
Triệu Nhan cười lớn cất tiếng.
Thẩm Quát khi nghe thấy ba chữ kính viễn vọng lại kinh hãi, hiểu lầm Triệu Nhan nói mát mình, liền vội vàng lên tiếng:
- Quận vương người nghe thần giải thích...
- Tồn Trung huynh không cần giải thích, đây không có ý trách tội gì, là cảm thấy các huynh thật sự làm rất tốt, kính viễn vọng tuy là ta phát minh ra, nhưng ta lại bỏ sót tác dụng của nó trên phương diện quân sự, điểm này là Tồn Trung huynh nghĩ ra, cho nên đương nhiên nên quy công trạng cho huynh!
Triệu Nhan cười cắt lời giải thích của Thẩm Quát, dựa vào thân phận của hắn, đối với những công lao này sớm đã thấy nhạt rồi, hơn nữa hắn lấy mấy thứ này cũng vô dụng, chi bằng cho đi lấy tình người.
- Quận vương khoan dung độ lượng, thực sự là tấm gương cả đời thần noi theo, Tô mỗ cũng vừa mới biết chuyện này, vừa nãy đang tranh cãi với Thẩm phán giám, không ngờ quận vương cũng vừa hay đến nơi.
Tô Thức lúc này cũng lên phía trước thưa.
- Ha ha, mọi người đều là người của ta, không đáng vì chút công lao mà tổn thương hòa khí.
Triệu Nhan lại cười nói, ngay sau đó hắn lại nhớ tới lí do mình tới đây, liền nói:
- Đúng rồi, ta được biết từ chỗ cha chuyện kính viễn vọng của các huynh, nhưng lại phát hiện có một chỗ thiếu sót, cho nên cha đặc ý sai ta tới thông báo với các huynh...
Triệu Nhan kể lại một lần chuyện kính viễn vọng không nhất thiết phải dùng chì thủy tinh, kết quả Thẩm Quát nghe xong càng thêm hổ thẹn, điều này tất cả đều trách y quá vội vàng lập công, rập khuôn trực tiếp tài liệu kính viễn vọng của Triệu Nhan, bằng không nếu dùng thử nguyên liệu khác nhiều một chút, cũng không xảy ra vấn đề.
- Được rồi, chuyện là như vậy, phụ hoàng sẽ nhanh chóng hủy bỏ lệnh trưng dụng chì thủy tinh của Đạo môn, đến lúc đó Quân Khí Giám cần thủy tinh như thế nào, thì còn cần chúng ta đi nói chuyện với họ, đây là chuyện của Tử Chiêm huynh rồi.
Quản lí vũ khí và thu mua nguyên liệu trong Quân Khí Giám đều là việc của Tô Thức, cho nên Triệu Nhan cuối cùng mới đặc biệt nói với Tô Thức.
- Quận vương yên tâm, hạ quan nhớ rồi!
Tô Thức lúc này cúi người thi lễ nói.
Lúc đó Thẩm Quát cũng nói với Triệu Nhan:
- Đa tạ quận vương nhắc nhở, hạ quan sẽ đi bảo người dùng thử thủy tinh khác, tranh thủ sớm ngày chọn được một loại thủy tinh phù hợp!
- Ha ha, thấy các người tận tâm như vậy, bổn vương cũng thấy yên tâm rồi!
Triệu Nhan sau khi nói xong liền cáo từ rời đi, khó khăn lắm mới có một ngày tuần nhật, hắn cũng muốn sớm giải quyết xong công việc, như vậy cũng có thể về nghỉ ngơi sớm hơn.
- Quận vương khoan đã, vừa nãy thần và Tô phán thừa đã thương lượng một chuyện khác, vừa hay quận vương người cũng đến, chi bằng nghe xem có ý kiến gì không?
Thẩm Quát lúc này lại chợt gọi Triệu Nhan lại nói.
- Hả? Chuyện gì?
Triệu Nhan dừng bước hỏi.
Lần này chưa đợi Thẩm Quát lên tiếng, Tô Thức đã cướp lời nói:
- Là chuyện liên quan tới khinh khí cầu, vốn dĩ thứ này chúng thần trước kia đã chế tạo được vài cái, nhưng lại phát hiện khinh khí cầu thực sự cần rất nhiều vải vóc, có thể nói giá thành đắt đỏ, hơn nữa người ngồi trên thứ này có hạn, bay quá cao lại hết sức nguy hiểm, bay thấp lại dễ bị kẻ địch bắn rơi, cho nên vai trò trong quân sự rất có hạn, nhưng bây giờ có kính viễn vọng thì không sao rồi, nếu có thể thả khinh khí cầu trong khi hành quân, sau đó để binh sĩ trên đó dùng kính viễn vọng quan sát tình hình quân địch tứ phía, đây đúng được coi là một trạm quan sát di động, bất kì động tĩnh xung quanh đều không che giấu nổi mắt chúng ta, đương nhiên cũng không cần lo lắng bị mai phục.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng không kìm được gật đầu, khinh khí cầu muốn dùng trong thực chiến đích thực có chút khó khăn, dùng để trinh sát lại là một ý tưởng không tồi, nhưng hắn rất nhanh nghĩ được một cách, liền nói:
- Tử Chiêm huynh, tác dụng của khinh khí cầu trong thực chiến tuy không lớn, nhưng có lẽ chúng ta có thể đổi cách khác, ví dụ như vẽ khinh khí cầu thành hình mặt quỷ hoặc quái thú, sau đó đe dọa kẻ thù trên chiến trường, đặc biệt là người Tây Hạ và người Thổ Phiên đều khá mê tín, có lẽ dùng cách này có thể đạt được hiệu quả không ngờ.
Nghe thấy ý kiến của Triệu Nhan, Tô Thức và Thẩm Quát đều không giấu được biểu cảm trầm tư, họ chỉ suy nghĩ trên phương diện thực chiến, nhưng lại chưa từng nghĩ đến khinh khí cầu xuất hiện trên chiến trường sẽ tạo áp lực tâm lí cho kẻ địch, đây gọi là đánh đòn tâm lí, cách này của Triệu Nhan thực sự là một cách đánh tâm lí hay, thậm chí có thể làm cho kẻ địch không đánh tự tan.
- Quận vương, cách này của người đúng là tốt thật, nhưng chỉ e chỉ có thể dùng một lần, bí mật về khinh khí cầu sớm muộn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó e rằng muốn dọa quân địch tiếp cũng không thể nữa rồi.
Lúc này Thẩm Quát bỗng nhiên đề xuất một ý khác.
- Ha ha, đây cũng là chuyện khó tránh, nhưng các ngươi có thể chế tạo trước một lô loại khinh khí cầu ta nói đó, hình dáng càng dữ tợn càng tốt, sau này có thể sẽ dùng tới.
Triệu Nhan lại cười nói, chỉ có rất ít người biết về việc chuẩn bị tác chiến đối với Tây Hạ, Thẩm Quát và Tô Thức tuy nắm giữ Quân Khí Giám, nhưng cũng chỉ biết thời gian này triều đình cần số lượng lớn vũ khí, nhưng lại không hay số vũ khí này đều là chuẩn bị cho chiến tranh Tây Hạ có thể xảy ra.
- Hạ quan tuân mệnh!
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Thẩm Quát và Tô Thức nhìn nhau, cuối cùng đều thưa một tiếng. Mà Triệu Nhan nhìn thấy vậy cũng lộ ra một nụ cười, hắn dường như đã nhìn thấy phản ứng hỗn loạn khi nhìn thấy khinh khí cầu của người Tây Hạ trên chiến trường rồi.