Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhan sớm rời giường rửa mặt ăn sáng, sau đó cùng với Tào Tung và các quản sự, tiểu nhị rời khỏi Tây An Châu đi đến chỗ quân đội tiếp viện ở thành Tĩnh Châu. Hiện tại quân đội chủ lực của Đại Tống đánh Tây Hạ đều đang tập kết ở Tây An Châu, chuẩn bị công phá đạo giáo của Tây Hạ là Hưng Khánh phủ. Mà Tây Hạ cũng tập trung tinh nhuệ của cả nước, chuẩn bị đánh cho quân Tống đầu rơi máu chảy ở dưới tường thành Hưng Khánh phủ.
Đáng nhắc tới chính là tuy rằng Tào Tung mang đi phần lớn quản sự và tiểu nhị, nhưng gã vẫn để lại Tây An Châu một quản sự đắc lực và vài tên tiểu nhị, ngoại trừ để cho bọn họ tiếp tục kinh doanh nghiệp vụ ngân hàng cho quân đội ở Tây An Châu thì chủ yếu vẫn là thành lập một chi nhánh ngân hàng ở Tây An Châu. Về phần những chuyện nhỏ nhặt như nơi đặt ngân hàng và tuyển chọn nhân sự thì tự nhiên không cần Tào Tung quan tâm.
Trước kia Triệu Nhan chỉ nghe đến sự tàn khốc của chiến tranh, bản thân cũng chưa trải qua. Tuy rằng trước đó Tây An Châu cũng đã xảy ra chiến tranh, nhưng khi bọn họ đến thì toàn bộ Tây An Châu đã khôi phục phồn hoa ngày xưa, dấu vết chiến tranh cũng không nhiều. Nhưng đợi cho Triệu Nhan ra khỏi Tây An Châu đi lên Bắc thì rốt cục đã thấy được sự tàn khốc của chiến tranh.
Ra khỏi Tây An Châu đi lên hướng bắc được vài ngày thì Triệu Nhan liền phát hiện trên đường gần như không có dân thường. Ruộng đồng hai bên đường đều hoang vu, phần lớn các thôn đi ngang qua cũng biến thành đống hoang tàn, thậm chí thường xuyên có thể nhìn thấy sói hoang đi lại trong đó. Có vài thôn còn có thể nhìn thấy xương trắng, sói hoang ăn thịt người chẳng những không sợ người, ngược lại còn nhe răng với bọn họ, nhưng cũng không dám nhào lên.
Đợi cho Triệu Nhan sắp đến thành Minh Sa thì hai bên đường mới dần dần có sức sống. Có khi có thể nhìn thấy một vài người ở lại thôn, thậm chí có vài thôn dân có gan lớn còn có thể bán một ít đặc sản địa phương ở ven đường cho quân Tống. Đương nhiên như vậy cũng là do Dương Văn Quảng trị quân cực nghiêm, bình thường chỉ cần không chủ động công kích quân Tống thì Quân Tống cũng sẽ không ra tay với người dân Tây Hạ.
Triệu Nhan đi vào thành Minh Sa nghỉ ngơi một ngày rồi mới tiếp tục lên đường. Nhưng Tào Tung cũng không có thời gian nghỉ ngơi, gã xây dựng lại nghiệp vụ ngân hàng ở Tây An Châu, để lại một quản sự và vài tên tiểu nhị, để bọn họ tiếp tục thu mua các chiến lợi phẩm trong tay tướng sĩ ở thành Minh Sa. Nhưng lần này gã cũng không thiết lập chi nhánh ngân hàng ở thành Minh Sa, dù sao thế cục bây giờ của Tây Hạ vẫn chưa ổn định, đợi cho sau khi đại quân công phá Hưng Khánh phủ thì mở rộng nghiệp vụ ngân hàng cũng không muộn.
Kế tiếp Triệu Nhan lại chạy khoảng mười ngày, xuyên qua Linh Châu và Thuận Châu, cuối cùng đã tới thành Tĩnh Châu. Chẳng qua là khi Triệu Nhan đi vào thành Tĩnh Châu, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ.
Chỉ thấy thành Tĩnh Châu vốn nên là tường thành cao lớn chắc chắn thì lại chồng chất vết thương, gần như cách một đoạn sẽ có chỗ bị sụp đổ. Có đoạn bị sụp đổ hoàn toàn, tường thành còn sót lại cũng tràn đầy dấu vết lửa đạn. Thậm chí Triệu Nhan còn có thể nhìn thấy gạch xanh trên đầu thành cũng đã biến thành màu đỏ đậm. Đây là màu sắc do máu tươi bị nước thẩm thấu, từ đó có thể biết cuộc tấn công thành Tĩnh Châu lúc trước thảm thiết đến thế nào.
Tuy rằng tường thành của thành Tĩnh Châu bị tàn phá nghiêm trọng nhưng cửa thành vẫn được bảo vệ vô cùng hoàn hảo. Thậm chí trên tường thành gần cửa thành cũng không có quá nhiều dấu vết lửa đạn, đây là bởi vì khi quân đội Đại Tống tấn công thành Tĩnh Châu, quân Tây Hạ trong thành đã dùng đá tảng và bùn đất để chặn lại cửa thành, mà tường thành xung quanh cửa thành lại là nơi kiên cố nhất. Vì thế khi quân đội Đại Tống tấn công thành Tĩnh Châu căn bản không tập trung hỏa lực vào cửa thành, ngược lại tập trung hỏa lực tấn công vào chỗ tường thành yếu, sau khi thành Tĩnh Châu bị hạ thì cửa thành lúc này mới được đào thông, khi Triệu Nhan đi qua cửa thành còn có thể nhìn thấy trên đỉnh cửa thành còn sót lại không ít bùn đất.
Suy xét đến an toàn của mình, Triệu Nhan đi vào thành Tĩnh Châu cũng không thông báo cho đám người Dương Văn Quảng, thậm chí cũng chỉ có vài tên tướng lĩnh trong quân đội đi cùng với hắn biết. Đợi cho hắn đi vào thành Tĩnh Châu, lúc này mới đi đến phủ đại soái tạm thời của Dương Văn Quảng.
Chẳng những tường thành phía ngoài thành Tĩnh Châu bị phá hủy mà trong thành cũng bị tàn phá không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Đây chủ yếu là do lúc trước người Tây Hạ trong thành chống cự, phá hủy các con đường trong thành. Sau khi Đại Tống chiếm cứ nơi này đã mất hơn mười ngày mới tu sửa xong các con đường trong thành. Nhưng những căn nhà bị phá hủy thì không cách nào phục hồi như cũ, cho nên khi Triệu Nhan đi vào thành Tĩnh Châu đã cảm giác mình giống như đi vào một nơi hoang tàn. Chẳng qua trong đống hoang tàn này có một đội quân số lượng lớn đang đóng, bởi vì nhà cửa đã bị hủy nên quân đội phải ở trong lều trại. Còn những cư dân trong thành thì đã sớm rời khỏi thành trước khi quân Tống đến.
Phủ đại soái của Dương Văn Quảng kỳ thật chính là Đô Quảng phủ trước kia ở thành Tĩnh Châu. Đây cũng là tòa nhà duy nhất trong thành không bị phá hủy, khi Triệu Nhan tới đây thì vừa vặn gặp lúc Dương Văn Quảng đang triệu tập các tướng nghị sự. Triệu Nhan cũng không quấy rầy ông ta, hơn nữa hắn cũng không muốn để tất cả mọi người đều biết hắn đến đây, vì thế liền đi tới sảnh bên cạnh trong phủ đại soái nghỉ ngơi.
Đại quân tiếp viện từ các lộ đến mang theo vật tư hậu cần đã khiến cho hiện tại Dương Văn Quảng cũng tràn đầy tin tưởng. Vì thế hôm nay đã triệu tập các tướng lĩnh đến nghị sự, chủ yếu là để thảo luận tấn công Hưng Khánh phủ như thế nào. Đối với chuyện này, tướng lĩnh cũng đều là mỗi người phát biểu ý kiến của mình, thảo luận vô cùng nhiệt liệt. Lại nói tiếp, từ khi quân Tống liên tiếp chiến thắng, các vị tướng quân đang ngồi ở đây cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, trước kia những người không dám nghĩ không dám làm cũng đều đề xuất ý kiến của mình. Cuối cùng Dương Văn Quảng tổng kết các ý kiến quan trọng, đối với chuyện tấn công Hưng Khánh phủ cũng đã có một kế hoạch khá rõ ràng.
Hội nghị này kéo dài đến khi mặt trời ngả về tây, lúc này Dương Văn Quảng mới tuyên bố tạm thời dừng hội nghị tại đây, ngày mai tiếp tục thảo luận. Nhưng ngay sau khi ông ta ra khỏi nơi nghị sự thì có người tiến lên lặng lẽ bẩm báo vài câu với ông ta. Điều này làm cho Dương Văn Quảng chấn động, vội vàng bước nhanh đi vào sảnh bên cạnh, lại nhìn thấy Triệu Nhan đang ngủ gà ngủ gật.
Chuyện này cũng không nên trách Triệu Nhan, dù sao mấy ngày nay hắn đã rất mệt mỏi. Hơn nữa khi con người rảnh rỗi nhất thì thường xuất hiện cảnh tượng như bây giờ, may mắn lúc này thủ lĩnh hộ vệ Ngưu Liệt ở bên cạnh gọi mới khiến Triệu Nhan giật mình tỉnh lại, khi nhìn thấy Dương Văn Quảng lập tức có chút áy náy nói:
- Lão tướng quân thứ tội, đây là Bổn vương đi đường mệt nhọc, vừa rồi thật sự có chút thất lễ.
- Ha ha, Quận Vương khách sáo rồi, trong quân không cần chú ý nhiều như vậy! Lúc này Dương Văn Quảng cũng cười lớn nói, tuy rằng ông ta lần đầu tiên gặp mặt Triệu Nhan, nhưng thông qua Dương Hoài Ngọc đã biết rất nhiều về Triệu Nhan. Dương Văn Quảng cũng hết sức khâm phục vị Quận Vương điện hạ của Đại Tống ở trước mắt này.
Triệu Nhan cũng là người sảng khoái, nhìn bộ dáng lúc này của Dương Văn Quảng cũng cười, sau đó lập tức sai người đưa lên kính viễn thị do Dương Hoài Ngọc nhờ mình mang đến. Lại nói tiếp Dương Hoài Ngọc cũng dẫn theo lứa học sinh thứ hai và thứ ba đang ở trong thành Tĩnh Châu, chẳng qua là khi y rời khỏi kinh thành thì kính viễn thị còn chưa làm xong, vì thế chỉ có thể nhờ Triệu Nhan mang tới.
Dương Văn Quảng đã gần bảy mươi tuổi, tật viễn thị cũng hết sức nghiêm trọng. Khi đọc sách phải ngửa người ra sau mới có thể thấy rõ, ông ta cũng đã sớm biết kính viễn thị từ Dương Hoài Ngọc, hết sức vui mừng, lập tức chọn ra một cái kính thích hợp từ trong hộp đeo lên, ông ta lập tức cảm thấy trước mắt rõ ràng hơn, điều này cũng làm cho ông ta lúc này tạ ơn Triệu Nhan.
- Quận Vương, lần này ngài đến Tĩnh Châu là để đốc chiến sao? Kế tiếp Dương Văn Quảng có chút cẩn thận hỏi, tấn công thủ đô của một quốc gia cũng không phải là một chuyện nhỏ. Triều đình lại không tin tưởng võ tướng, bình thường gặp cuộc chiến quan trọng như vậy đều sẽ phái người đốc chiến. Võ tướng sợ nhất cũng là loại chuyện này, bởi vì người đốc chiến bình thường không hiểu quân sự, nhưng lại rất thích nhúng tay vào chiến sự, kết quả bởi vì người đốc chiến chỉ huy lung tung mà khiến cho cuộc chiến rối loạn.
- Ha ha, Dương lão tướng quân yên tâm, lần này ta đến Tĩnh Châu không phải là vì công sự, mà là vì vài chuyện riêng. Về chuyện tấn công Hưng Khánh phủ, trước khi đến đại ca từng nói với ta rồi, y hoàn toàn yên tâm với ngươi và các tướng quân khác, vì thế trận chiến này giao cả cho các ngươi. Nếu có thể hạ được Hưng Khánh phủ thì rất tốt, nếu không thể thành công thì cũng không cần cưỡng cầu!
Những lời nói trước đó của Triệu Nhan đều là thật, chỉ là Triệu Húc tin tưởng mười phần với lần tấn công Hưng Khánh phủ này, trước khi đi y đã yêu cầu Triệu Nhan chuyển lời cho Dương Văn Quảng, bảo ông ta bất cứ giá nào đều phải đánh hạ Hưng Khánh phủ, triệt để tiêu diệt mối họa lớn Tây Hạ này. Chỉ có điều Triệu Nhan cảm thấy nói như vậy nhất định sẽ mang đến áp lực tâm lý cực lớn cho Dương Văn Quảng, vì thế tự tiện sửa lại một chút, bởi vì hắn biết cho dù Triệu Húc không nói thì Dương Văn Quảng cũng sẽ mang hết toàn lực tấn công Hưng Khánh phủ, dù sao bọn họ cũng không muốn từ bỏ quân công đã tới tay.
- Đa tạ Thái tử điện hạ và Quận Vương tin tưởng, hôm nay ta đã thảo luận kế hoạch sơ lược công phá Hưng Khánh phủ với các tướng, kế tiếp chỉ cần bố trí chư quân là có thể lập tức khởi xướng tổng tiến công Hưng Khánh phủ, tranh thủ một trận chiến định ra thắng bại với Tây Hạ! Khi Dương Văn Quảng nói xong lời cuối, trong con mắt vẩn đục chợt bộc phát ra một loại ánh sáng khôn kể. Cả đời ông ta gần như là vất vả vì chống lại Tây Hạ xâm lược, nhưng lại không nghĩ tới những năm cuối cuộc đời lại có cơ hội đích thân tiêu diệt thiên địch Tây Hạ này. Quả thật là một chuyện lớn trong đời!
- Ha ha, lão tướng quân có chí khí! Trước khi ta đến phụ hoàng cũng đã nói, trong chư tướng Đại Tống, người có thể tiêu diệt Tây Hạ cũng chỉ có lão tướng quân ngươi thôi! Lúc này Triệu Nhan cũng tán thưởng, hắn cũng không phải nói bậy, Triệu Thự đích xác rất coi trọng Dương Văn Quảng. Dù sao thì so sánh với các tướng lĩnh khác, Dương Văn Quảng xuất thân nhà tướng cũng càng khiến triều đình yên tâm, điểm này ngay cả Địch Thanh năm xưa cũng không thể so sánh với ông ta.
Nghe được ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ cũng khích lệ mình, Dương Văn Quảng càng thêm vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn vài câu. Lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, lập tức lại mở miệng nói: - Dương lão tướng quân, nghe nói ngươi tính sau cuộc chiến này rời khỏi quân đội. Nhưng lấy tài năng của lão tướng quân, về nhà dưỡng lão thật sự là rất đáng tiếc, vừa vặn Hoài Ngọc huynh còn trẻ, lại một lòng muốn kiến công lập nghiệp, vì thế không biết lão tướng quân có hứng thú thay thế Hoài Ngọc huynh đến trường quân đội nhậm chức hay không? Cũng để y đạt được ước muốn của mình.