Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 476 - Chương 479: Biểu Hiện Của Học Sinh Trường Quân Đội

Chưa xác định
Chương 479: Biểu hiện của học sinh trường quân đội

Triệu Nhan đã sớm biết chuyện Dương Văn Quảng rời khỏi quân đội từ Dương Hoài Ngọc. Đối với chuyện này hắn hết sức đỏ mắt. Dù sao thì lão tướng cả đời đánh trận như Dương Văn Quảng vẫn lợi hại hơn nhiều so với Dương Hoài Ngọc, cũng càng thích hợp hơn y để dạy dỗ hậu bối ở trường quân đội. Vì thế Triệu Nhan vì dụ dỗ Dương Văn Quảng đến trường quân đội, thậm chí còn lấy Dương Hoài Ngọc ra làm trao đổi. Chỉ cần Dương Văn Quảng bằng lòng đến trường quân đội, hắn sẽ nghĩ hết mọi cách để Dương Hoài Ngọc trở lại trong quân.

Dương Văn Quảng tự nhiên cũng hiểu được ngụ ý trong lời của Triệu Nhan, lập tức cười lớn một tiếng nói:

- Nếu quận vương đã nói như thế thì lão phu cũng chỉ có thể bán cái mạng già này cho quận vương rồi!

Kỳ thật cho dù Triệu Nhan không nói, Dương Văn Quảng cũng sớm có ý định đi tới trường quân đội. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, biểu hiện rất tốt của những học sinh trong trường quân đội quả thực đã nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đối với chuyện này Dương Văn Quảng thậm chí còn gọi riêng Dương Hoài Ngọc tới để khen ngợi. Phải biết rằng ông ta bất kể là ở trong quân hay ở nhà đều rất nghiêm khắc, Dương Hoài Ngọc lớn như vậy mà chỉ mới được khen vài lần. Bởi vậy sau khi y đi ra khỏi chỗ của Dương Văn Quảng đã vui sướng không còn biết nam bắc nữa.

Nhìn thấy Dương Văn Quảng đáp ứng, Triệu Nhan cũng hết sức cao hứng, lập tức lại tán gẫu một số chuyện đặc biệt xảy ra trong trường quân đội với đối phương. Đặc biệt là biểu hiện của lứa học sinh đầu tiên ở trong quân, đối với chuyện này Dương Văn Quảng cũng giảng giải những gì mình biết cho Triệu Nhan nghe. Kết quả trong lúc lắng nghe, trên mặt Triệu Nhan thường thường lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa lo. Dương Văn Quảng thân là Thống soái của quân đội, bình thường cực kỳ bận rộn, tự nhiên không thể đặt tất cả tinh lực của mình vào học sinh ở trường quân đội. Ông ta biết cũng chỉ là đại khái, vì thế sau khi Triệu Nhan nghe xong cũng không thỏa mãn, xem ra muốn hiểu biết về tình hình cụ thể của học sinh trong trường quân đội thì mình phải tự đi xem mới được.

Bởi vì sắc trời đã tối, Dương Văn Quảng giữ Triệu Nhan ở lại phủ đại soái ăn bữa cơm. Thậm chí ông ta còn muốn Triệu Nhan nghỉ ngơi một đêm ở trong phủ. Dù sao toàn bộ thành Tĩnh Châu đã bị phá hủy, phủ đại soái hiện giờ là nơi ở tốt nhất ở trong thành. Nhưng Triệu Nhan lại khéo léo từ chối ý tốt của Dương Văn Quảng. Bởi vì hắn muốn đi tìm Dương Hoài Ngọc, sau đó cùng ở chung với lứa học sinh thứ hai và thứ ba trường quân đội. Mặt khác đám người Dương Hoài Ngọc chắc chắn sẽ có nhiều hiểu biết hơn về lứa học sinh thứ nhất của trường quân đội. Hắn cũng có thể từ chỗ bọn họ nghe được nhiều tin tức hơn.

Nhìn thấy Triệu Nhan quyết định đi, Dương Văn Quảng cũng không giữ lại nữa. Ông ta vốn định đưa Triệu Nhan đến chỗ Dương Hoài Ngọc. Nhưng Triệu Nhan thấy ông ta lớn tuổi, thật sự không đành lòng để ông ta vất vả. Cuối cùng Dương Văn Quảng rơi vào đường cùng, đành phải phái trợ thủ của mình là Cổ Hà tướng quân đưa Triệu Nhan, đối với chuyện này Triệu Nhan cũng không cự tuyệt nữa. Khi ở trên đường, Cổ Hà kể một ít về tình hình của Dương Hoài Ngọc và lứa học sinh thứ hai, thứ ba này, đây cũng là một thu hoạch ngoài dự đoán.

Theo Cổ Hà kể lại, vừa mới bắt đầu Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng dẫn theo lứa học sinh thứ hai, thứ ba của trường quân đội hành động theo đại quân. Lúc trước khi đánh bất ngờ Tây An Châu thì bọn họ liền quan sát ở hậu phương. Hơn nữa Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng cũng nghiêm khắc trói buộc những học sinh này, cấm bọn họ tiến vào khu vực giao chiến. Điều này cũng khiến cho không có học sinh nào bị thương vong. Chẳng qua là khi tấn công vào thành Linh Châu, đám người Dương Hoài Ngọc đang quan sát ở ngoài chiến trường thì gặp phải một tiểu đội người Tây Hạ. Kết quả song phương chiến đấu kịch liệt. May mắn nhân số của đối phương không nhiều lắm, hơn nữa Dương Hoài Ngọc vẫn luôn yêu cầu học sinh trường quân đội trang bị đầy đủ vũ khí, đặc biệt là trang bị không ít các loại hỏa khí như lựu đạn. Vì thế sau khi ném hỏa khí ra ngoài thì đối phương rất nhanh liền lui bước, phía Dương Hoài Ngọc chỉ có mấy học sinh bị trúng tên, không đáng kể chút nào. Triệu Nhan không nghĩ tới Dương Hoài Ngọc còn gặp phải chuyện như vậy, lập tức sợ toát mồ hôi lạnh. Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới, học sinh trong trường không phải là người trẻ tuổi bình thường, bọn họ vốn chuẩn bị cho chiến trường. Hơn nữa trên chiến trường rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, cũng không ai biết một giây sau gặp phải cái gì. Lần này bọn họ gặp phải kẻ địch, có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu, ít nhất có thể cho bọn họ tự cảm nhận được sự tàn khốc trên chiến trường.

Mặt khác Triệu Nhan còn nghe Cổ Hà nói, mặc dù đám người Dương Hoài Ngọc không trực tiếp tham chiến, nhưng bọn họ lại dùng một loại biện pháp khác tham dự vào trận chiến tranh này. Ví dụ như mỗi khi gặp cuộc chiến lớn thì Dương Hoài Ngọc đều tổ chức một buổi hội nghị cho các học sinh thảo luận về cuộc chiến. Cuối cùng thương lượng một hoặc vài kế hoạch tác chiến khả thi, sau đó giao cho Cổ Hà hoặc Dương Văn Quảng, để bọn họ tham khảo.

Hơn nữa Cổ Hà còn cố ý nhắc tới, lần này có thể phá được thành Tĩnh Châu, tuy rằng công lao chủ yếu là do Thưởng Di đề xuất kế hoạch mạo hiểm vào thành thuyết phục Đạt Đốc, nhưng nội dung chi tiết kế hoạch của Thưởng Di như sau khi vào thành làm sao thuyết phục, tất cả đều là ý kiến của các học sinh trường quân đội. Triệu Nhan nghe đến đó đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi Dương Văn Quảng dường như có đề cập tới, nói là học sinh của trường quân đội do Dương Hoài Ngọc dẫn theo trợ giúp không ít cho ông ta. Chỉ có điều lúc ấy Triệu Nhan nóng lòng muốn biết tình huống của lứa học sinh thứ nhất, vì thế cũng không hỏi kỹ vấn đề này. Không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.

- Kỳ thật hội nghị vào xế chiều hôm nay, Hoài Ngọc lão đệ cũng tham gia, hơn nữa còn dẫn theo hai tên học sinh. Sau khi hội nghị kết thúc y nói cho ta biết, sẽ mau chóng viết ra một kế hoạch tiến công Hưng Khánh phủ. Đến lúc đó hy vọng có thể đến giúp chúng ta, phỏng chừng hai ngày này bọn họ đang gấp rút lập kế hoạch. Cổ Hà cuối cùng lại cười mở miệng nói.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi mỉm cười gật đầu, vô cùng hài lòng với cách làm của đám người Dương Hoài Ngọc. Nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn Cổ Hà, lập tức có chút kỳ quái hỏi: - Cổ tướng quân ngươi hình như hiểu biết rất rõ về trường quân đội chúng ta đấy!

Nghe được nghi vấn của Triệu Nhan, Cổ Hà lập tức cười lớn một tiếng nói: - Quận Vương có điều không biết rồi, mạt tướng và Hoài Ngọc lão đệ quen biết đã lâu rồi. Năm xưa đều ở dưới trướng lão đô quản nghe lệnh. Đáng tiếc bởi vì nguyên nhân gia đình mà y bị điều trở lại kinh thành. Sau này sau khi trường quân đội xây dựng xong, y liền viết thư cho ta, muốn ta đưa mấy đứa bé trong nhà đến trường. Lúc đó ta không quan tâm lắm, nhưng lại không thể không nể mặt Hoài Ngọc lão đệ. Vì thế đưa đứa con trai thứ ba ham chơi nhất đến trường quân đội, trở thành lứa học sinh thứ hai. Không nghĩ rằng chưa tới nửa năm, đứa con trai không nên thân kia của ta lại trở thành người đến ta cũng không nhận ra, bây giờ đang ở thành Tĩnh Châu. Năm trước khi trường quân đội chiêu sinh lần nữa, ta đưa hết mấy đứa con trai trong nhà đến trường. Kết quả chỉ có hai đứa thi đậu, hiện tại hẳn là xem như lứa học sinh thứ tư rồi.

- Ha ha, không nghĩ tới ba đứa con trai của Cổ tướng quân đều học trong trường quân đội. Chúng ta quả thực rất có duyên đấy! Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi cười to nói, đồng thời cũng cảm thấy gã tướng quân râu ria rậm rạp trước mắt này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện sôi nổi thì đã tới chỗ dừng chân của đám người Dương Hoài Ngọc. Nơi này trước kia hẳn là trạch viện của một gia đình giàu có, chỉ có điều bất kể là tường ở phía ngoài hay phòng ốc ở phía trong thì đều đã bị dỡ xuống hơn một nửa. Chỉ còn lại nền đất mơ hồ có thể nhìn ra hình dạng trước kia của nơi này. Chỉ có điều hiện tại trong trạch viện bị tàn phá này có hơn trăm cái lều trại, trên đất trống giữa mỗi lều trại đều đốt một đống lửa, bên ngoài lều trại còn có một hàng rào chắc chắn rào quanh, có thể thường xuyên nhìn thấy tiểu đội tuần tra đi tuần.

- Quận Vương ngài xem, các đội quân Tống khác khi tiến vào thành Tĩnh Châu đều tùy tiện xây dựng lều trại chung một chỗ, chỉ có học sinh trường quân đội là không quên cảnh giác dù đã ở trong thành. Xung quanh lều trại đều dùng hàng rào rào lại, hơn nữa luôn có người đi tuần tra, người khác muốn trà trộn vào cũng khó!

Cổ Hà chỉ vào doanh trại trước mặt vẻ mặt tán thưởng nói. Một đội quân có thể luôn luôn duy trì cảnh giác sẽ giảm bớt cơ hội cho kẻ thù đánh lén. Đội quân như vậy mới có thể sống sót lâu hơn trên chiến trường.

- Ha hả, những chuyện này đều là yêu cầu cơ bản nhất trong trường quân đội, bọn họ làm như vậy cũng không ngạc nhiên. Lúc này Triệu Nhan cố gắng làm ra vẻ bình thản nói. Nhưng trong lòng hắn hết sức đắc ý, dù sao trường quân đội là do một tay hắn sáng lập, hiện tại có thể được người khác tán thành, đặc biệt đối phương còn là người nhà của học sinh trong trường, điều này càng làm cho hắn có cảm giác thành tựu.

Triệu Nhan và Cổ Hà nói xong liền đi về phía cửa doanh trại. Nhưng không đợi bọn họ tới gần, chợt nghe phía trước trong bóng tối bỗng nhiên có người hét to nói: - Người nào, vì sao ban đêm xâm nhập vào doanh trại của trường quân đội?

Nghe được đối phương chất vấn, Triệu Nhan vừa định lộ ra thân phận, lại không nghĩ tới Cổ Hà ở bên cạnh sau khi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt tức giận quát về hướng phát ra tiếng nói: - Tiểu tử thối lăn ra đây cho ta, ngươi nói ông đây là ai?

Cổ Hà vừa dứt lời, chợt nghe trong bóng đêm từ phía đối diện truyền ra vài tiếng nhịn cười. Ngay sau đó một tiểu đội cầm trường thương từ trong bóng tối đi ra, người cầm đầu trẻ tuổi khôi ngô có vẻ mặt buồn bực nói với Cổ Hà: - Cổ tướng quân, nơi này là quân doanh, trong quân doanh chỉ có cao thấp, không có cha con, vì thế sau này xin ngài chú ý một chút!

Triệu Nhan nghe đến đó mới hiểu được, xem ra người trẻ tuổi khôi ngô trước mắt là con trai thứ ba của Cổ Hà. Không nghĩ tới khéo như vậy, mặt khác Triệu Nhan cũng cảm thấy những người đứng ở phía sau có chút quen mắt. Hẳn là trước kia đã gặp qua ở trường quân đội. Chỉ có điều Triệu Nhan thường xuyên không ở trường quân đội, ngoại trừ lứa học sinh thứ nhất thì phần lớn các học sinh của hai lứa tiếp theo Triệu Nhan không biết tên.

Tuy rằng Cổ Hà biết con trai mình nói có lý, nhưng không muốn mất mặt lập tức hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Triệu Nhan chỉ đành mỉm cười đi lên trước nói với bọn họ: - Dương tổng huấn luyện viên ở nơi nào? Bản giáo đốc tới thăm các ngươi!

Đám người chợt thấy Triệu Nhan xuất hiện ở trước mặt, trong lúc nhất thời đều ngẩn người. Một lát sau mới phản ứng lại, vẻ mặt lập tức mừng như điên lớn tiếng hành lễ nói:

- Học sinh tham kiến Giáo đốc!

- Ha ha, không cần đa lễ, bản giáo đốc bí mật đến đây, đừng truyền ra bên ngoài, chúng ta vào trong rồi bàn tiếp! Triệu Nhan nhìn bộ dáng này của các học sinh cũng lại cười to nói, trường quân đội là một trong những tác phẩm đắc ý nhất của hắn ở Đại Tống. Tuy rằng không thể thường xuyên ở trong trường nhưng tình cảm của hắn đối với nơi này rất sâu sắc. Hiện tại tới nơi đây, đối với Triệu Nhan mà nói quả thực giống như là trở về nhà vậy.

Bình Luận (0)
Comment