- Quận vương! Nghe thấy xưng hô của Trực Lỗ Cổ với Triệu Nhan, các quân y khác trong lều vải đều cảm thấy hoảng sợ, trước đó khi Triệu Nhan và Trực Lỗ Cổ nói chuyện, bọn họ cũng không quá để ý, tuy nhiên sau khi Triệu Nhan lộ ra y thuật kỳ lạ nhưng vô cùng hữu dụng, những quân y này đều hết sức tò mò về Triệu Nhan, khi nghe thấy không ngờ Triệu Nhan là một quận vương, bọn họ vô cùng chấn động mà nhìn hắn.
- Ha ha, đúng là không thể gạt được Trực thần y, nói vậy vừa rồi ngài cũng thấy đấy, phương pháp trị liệu ta sử dụng này kỳ thật cũng không phức tạp, quân y trong thương binh doanh chỉ cần huấn luyện thêm một chút là có thể hiểu rõ, mặt khác ta còn có một bộ tên là Cấp cứu thuật y học, trong đó có cách xử lý chuyên môn đối với thương binh, hơn nữa cũng không phức tạp, nếu như có thể phổ biến trong quân y và các binh lính mà nói, khẳng định có thể cứu sống càng nhiều người hơn nữa! Lúc này Triệu Nhan cũng cười lớn mở miệng nói, chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút hổ thẹn, nếu hôm nay không đến thương binh doanh, chỉ sợ hắn cũng không nhớ đến mang những thủ thuật trị thương này truyền ra ngoài.
Trung y và tây y khác nhau, một người muốn học trung y, nhất định phải từ sắc thuốc căn bản nhất mà học, sau đó lại học tập xem mạch, cho thuốc, chẩn đoán bệnh có thể nói một người muốn trở thành một trung y đạt tiêu chuẩn, không có mười mấy năm học tập và thực hành thì không thể nào đạt được, tỷ như thuật châm cứu của Trực Lỗ Cổ, cho dù y muốn dạy, người khác cũng không thể học được trong ngày một ngày hai.
Nhưng tây y lại khác, dù là ngươi không hiểu được nguyên lý tây y, nhưng có thể thông qua một thời gian ngắn học tập để nắm giữ một vài thủ thuật chữa bệnh của tây y, đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao trung y bị xuống, tây y hưng thịnh ở đời sau, tuy nhiên hiện tại Triệu Nhan lại có một dã tâm rất lớn, đó chính là mang tây y vào trong trung y, khiến cho trung tây y ở đời sau không bị phân biệt.
Nghe thấy Triệu Nhan lại còn có y thuật như vậy, Trực Lỗ Cổ cũng vô cùng hưng phấn, y quan xung quanh nghe thấy không ngờ quận vương điện hạ đích thân truyền thụ y học cho bọn họ, điều này cũng khiến mọi người vô cùng hưng phấn. Lúc này rốt cục cũng có người đoán ra thân phận của Triệu Nhan, dù sao trong Đại Tống người có thể xưng là quận vương, và còn là người hiểu biết học rộng tài cao như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có tam hoàng tử Triệu Nhan của đương kim Bệ hạ.
Một thời gian sau đó, mỗi ngày Triệu Nhan đều dành phần lớn thời gian của mình tiêu phí trong thương binh doanh, giảng giải cho đám quân y tri thức về ngoại khoa và thủ thuật cấp cứu. Trong đó tri thức về phương diện cấp cứu cũng được rồi, coi như là người bình thường được trải qua huấn luyện đơn giản cũng có thể nắm bắt được, tuy nhiên ngoại khoa lại là một khoa học cao hơn, tuyệt đối không thể trong ngày một ngày hai có thể hiểu rõ được, tuy nhiên đám quân y gặp chủ yếu vẫn là vết thương đao kiếm trên chiến trường, cũng chính là ngoại thương trong ngoại khoa, thủ thuật trị liệu cũng không phức tạp, hơn nữa bọn họ vốn hiểu được y thuật chữa bệnh ngoại khoa trong trung y. Hai bên mặc dù có chỗ khác biệt, nhưng về bản chất lại tương thông, vì vậy trải qua một thời gian ngắn được Triệu Nhan huấn luyện, những thứ đó coi như miễn cưỡng có thể nắm vững, tin tưởng chỉ cần sau một trận đại chiến, bọn họ có thể thuần thục các thủ thuật trị liệu ứng đối với các loại ngoại thương.
Vốn Triệu Nhan đến Tĩnh Châu cũng chỉ là muốn đến để thăm các học sinh của mình một chút, nhưng không nghĩ đến lại gặp được sự việc này ở thương binh doanh, hơn nữa so sánh với việc thăm các học sinh của mình, chuyện của thương binh doanh vẫn quan trọng hơn. Nói không chừng hôm nay những quân y này học được y thuật của mình, ngày sau có thể sẽ cứu được mạng sống cho các học sinh của mình. Bởi vậy khi giảng dạy Triệu Nhan cũng đặc biệt chăm chú, chỉ lo bọn họ học không được.
Mặt khác đồng thời với việc truyền thụ y thuật, Triệu Nhan cũng tiến hành điều chỉnh kết cấu của thương binh doanh, lại nói tiếp Trực Lỗ Cổ mặc dù là một thần y, nhưng ngoại trừ y có y thuật cao minh ra, đối với phương diện quản lý cũng không thành thạo. Toàn bộ thương binh doanh đều dựa theo phương thức trước đây mà vận hành, nhưng hiện tại Triệu Nhan truyền thụ cho đám quân y y thuật mới, về phương diện quản lý hắn cũng muốn theo đó mà thay đổi, sau khi được hắn điểu chỉnh, toàn bộ thương binh doanh càng giống như bệnh viện của đời sau hơn. Thậm chí một số binh lính làm việc vặt cũng có thể học tập y thuật, tham gia cứu chữa người bệnh.
Cũng tại lúc Triệu Nhan bận bịu việc của thương binh doanh, Tào Tung rốt cục cũng bắt đầu xây dựng ngân hàng ở thành Tĩnh Châu, bắt đầu chính thức thu mua hoặc bảo quản các chiến lợi phẩm trong tay binh lính, có kinh nghiệm lần trước tại Tây An Châu, lần này nghiệp vụ ngân hàng được triển khai càng thêm thuận lợi, thậm chí cuối cùng y thu được rất nhiều chiến lợi phẩm, chỉ dựa vào người cộng tác của y khẳng định không vận chuyển được, kết quả y lại chạy đến quấn quít lấy Dương Văn Quảng, rốt cục để cho người cộng tác mang theo hàng hóa, đi theo một đội ngũ vận chuyển hàng hóa của Tây An Châu, đội ngũ này có người đặc biệt hộ tống, vì vậy ngược lại không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Tuy nhiên ngay tại lúc Triệu Nhan không còn bận bịu chuyện tình ở thương binh doanh nữa, khi đang chuẩn bị tiếp tục đi thăm các học sinh của mình, chợt nhận được tin tức của Dương Hoài Ngọc đưa tới, nói là Dương Văn Quảng muốn gặp những người của trường quân đội bọn họ, đối với điều này Triệu Nhan cũng có chút kỳ quái, đầu tiên lập tức đi đến nơi dừng chân của học sinh trường quân đội, kết quả lúc mới vừa vào trong lều vải của Dương Hoài Ngọc, liền gặp được Chu Đồng đã ở trong đó, mặt khác bên cạnh y và Dương Hoài Ngọc còn có một học sinh nhỏ gầy của trường quân đội đang đứng, chính là Chủng Kiến Trung mà trong buổi họp ngày hôm đó đưa ra đề nghị dùng khinh khí cầu đánh úp bất ngờ Hưng Khánh phủ, cũng chính là Chủng Sư Đạo trong lịch sử.
- Kiến Trung cũng đã ở đây, xem ra đề nghị của các ngươi đưa ra khiến cho Dương lão tướng quân cảm thấy hứng thú rồi? Triệu Nhan vừa nhìn thấy Chủng Kiến Trung ở bên trong, lập tức đoán được nguyên nhân Dương Văn Quảng muốn gặp bọn họ.
- Ha ha, giáo đốc đoán không sai, phụ thân thật sự vô cùng thấy hứng thú với kế hoạch dùng khinh khí cầu tấn công của chúng ta, ta nghe nói bọn họ đã nghiên cứu vài ngày, các tướng quân quan trọng đều cho rằng có thể thử một lần, vì vậy hôm nay mới để chúng ta qua đó một chuyến, đến lúc đó mọi người cùng nhau thảo luận một chút! Lúc này Dương Hoài Ngọc cũng vô cùng hưng phấn nói, nếu lần này quân đội tiếp thu kế hoạch của bọn họ và thành công, việc này quả thực có ý nghĩa rất lớn đối với trường quân đội, đồng thời cũng có thể khiến các cấp cao trong quân đội biết được năng lực học viên của bọn họ, gây dựng nên trụ cột kiên cố để sau này bọn họ tiến vào quân đội.
- Vậy cũng thật tốt quá, chúng ta nhanh nhanh đi đến soái phủ, ngàn vạn lần không thể để cho Dương lão tướng quân bọn họ phải đợi lâu! Triệu Nhan nghe đến đó cũng vô cùng hưng phấn nói, bốn người bọn họ lập tức cùng nhau nhanh chóng đi đến soái phủ.
Khi Triệu Nhan bọn họ đi vào soái phủ, lại phát hiện Dương Văn Quảng đã triệu tập vài vị tướng lĩnh quan trọng để thảo luận rồi, khi thấy bọn họ đi vào, Dương Văn Quảng lập tức cười chào đón: - Quận vương, lần này các ngươi giúp chúng ta một đại ân rồi, nếu kế hoạch khả thi, ít nhất chúng ta có thể giảm bớt hơn phân nửa thương vong đó!
- Ha ha, lão tướng quân khách khí rồi, đây cũng là do Hoài Ngọc huynh và bọn họ dạy bảo đúng cách, vậy mới khiến cho các học sinh nghĩ ra một biện pháp tốt! Triệu Nhan lúc này cũng cười khiêm tốn nói, điều hắn nói cũng là lời nói thật, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu, những thời kỳ khác phát triển trường quân đội hắn cũng không tham gia quá nhiều, phần lớn là do Dương Hoài Ngọc và Trương Tái phụ trách hoạt động của trường quân đội.
- Quận vương ngài quá khách khí rồi, nếu không có phát minh khinh khí cầu của ngài, chỉ sợ cháu họ này của ta cũng không có khả năng nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy! Đúng lúc này, chỉ thấy một vị trung niên ngồi tại vị trí cuối cười nói, chỉ thấy người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy sắc mặt trắng ngần, ngũ quan cũng hết sức đoan chính, dưới hàm giữ lại ba sợi râu dài, thoạt nhìn vô cùng nho nhã, nếu y mà cởi chiến bào ra e rằng người khác chỉ cho rằng y là một người đọc sách, chứ không tin tưởng y dĩ nhiên lại là một võ tướng.
Nghe thấy người trung niên này gọi Chủng Kiến Trung là cháu họ, điều này khiến cho Triệu Nhan lập tức đoán ra được thân phận của đối phương, lập tức nghiêm túc đánh giá đối phương một chút rồi cười nói: - Nói vậy vị này chắc hẳn chính là Chủng Ngạc tướng quân đi, bổn vương sớm đã nghe nói tướng môn của Chủng lão tướng quân, phụ tử mấy người đều là danh tướng trong quân đội, trong đó Chủng tướng quân chính là người xuất sắc nhất, bổn vương sớm có ý muốn bái phỏng rồi, lại không ngờ rằng hôm nay tại đây có thể gặp được tướng quân, thật sự là vinh hạnh!
Người trung niên vừa nói chuyện chính là Chủng Ngạc, y nghe thấy Triệu Nhan khen ngợi mình như vậy, hơn nữa còn khách khí như thế, điều này khiến cho y không nhịn được có cảm giác thụ sủng nhược kinh, lập tức thi lễ khiêm tốn nói: - Quận vương khen ngợi Chủng mỗ quả thực không dám nhận, danh tiếng quận vương học vấn phong phú thiên hạ đều biết, ở đây Chủng mỗ có thể gặp được quận vương, quả thực là tam sinh hữu hạnh!
Nhìn thấy Chủng Ngạc cũng nói như vậy, đám người Dương Văn Quảng đang ngồi đều kinh ngạc liếc nhìn nhau, đồng thời cũng đều có chút cảm giác buồn cười, bởi vì bình thường Chủng Ngạc vô cùng cao ngạo, cho dù là đối mặt với các lão tướng như Dương Văn Quảng cũng chỉ là ngoài mặt tôn kính, sau lưng vẫn không chút khách khí chỉ trích bắt lỗi bọn họ, về phần những người khác thì càng không cần nói, không nghĩ tới hôm nay khi nhìn thấy Triệu Nhan, không ngờ lại biểu hiện khiêm nhường như vậy, thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Triệu Nhan quả thực không cảm thấy thái độ của Chủng Ngạc có vấn đề gì, lập tức cười ha hả, lúc này mới chào hỏi với các tướng quân khác, trong khoảng thời gian này tin tức hắn đi đến Tĩnh Châu thành mặc dù không truyền ra bên ngoài, nhưng trong các tướng lĩnh có địa vị cao của Đại Tống cũng đều biết, hơn nữa có không ít người mượn cớ đi bái phỏng hắn một chút, bởi vậy những người đang ngồi đây ngược lại hắn đều đã biết.
Quân đội đều luôn luôn khá thiết thực, đợi cho Triệu Nhan bọn họ ngồi xuống, Dương Văn Quảng lập tức chỉ vào Hưng Khánh phủ trên sa bàn nói với Triệu Nhan bọn họ: - Quận vương, vừa rồi chúng ta đã mang đề xuất của các ngươi là lấy khinh khí cầu đánh úp bất ngờ Hưng Khánh phủ thảo luận một lần, tuy nhiên vì để tránh cho sơ hở, kính xin quận vương các ngươi nói lại tỉ mỉ một lần!
Nghe thấy yêu cầu của Dương Văn Quảng, Triệu Nhan nhìn ba người Dương Hoài Ngọc ở phía sau, dùng ánh mắt hỏi xem ai trong ba người bọn họ đi lên giải thích? Lúc này chỉ thấy Dương Hoài Ngọc vỗ vỗ bả vai Chủng Kiến Trung bên cạnh, ra hiệu cho y đi lên giải thích, dù sao phương pháp này cũng là do y nghĩ ra, hơn nữa về sau cũng tham dự toàn bộ quá trình xây dựng kế hoạch tỉ mỉ, để y giảng giải tất nhiên chính là thích hợp nhất, thứ hai y cũng muốn mượn cơ hội này rèn luyện Chủng Kiến Trung một chút, dù sao đối mặt với việc giảng giải cho tướng quân này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chủng Kiến Trung trước đó cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào, nhìn thấy Dương tổng giáo để mình đi lên, lúc ấy cũng thấy sững sờ, ngay sau đó liền cảm thấy vô cùng khẩn trương, dù sao năm nay y mới mười sáu tuổi, cũng chưa phải là Chủng Sư Đạo trong lịch sử kia, tuy nhiên tố chất tâm lý của y không tệ, rất nhanh liền cưỡng chế đè ép cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, sau đó đi đến trước sa bàn bắt đầu giảng giải kế hoạch, lúc vừa mới bắt đầu vì khẩn trương nên y nói có chút lắp bắp, nhưng rất nhanh liền trôi chảy lên, điều này khiến cho Triệu Nhan bên cạnh không nhịn được lén gật đầu, xem ra nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Chủng Kiến Trung trước mặt này so với Chủng Sư Đạo trong lịch sử càng thêm xuất sắc hơn.