Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 481 - Chương 484: Tin Tức Của Tiết Lang

Chưa xác định
Chương 484: Tin tức của Tiết Lang

Hưng Khánh phủ là thủ đô của Tây Hạ, thành phòng thủ vô cùng chắc chắn, hơn nữa nơi này khác với thành Tĩnh Châu, Hưng Khánh phủ thân là thủ đô khi gặp phải công phá của đại quân Dương Văn Quảng, cũng không như thành Tĩnh Châu cửa thành có thể bị phá hỏng như vậy, đây cũng là lá chắn cuối cùng của người Tây Hạ rồi, nếu cửa thành cũng bị phá hỏng, như vậy cả Hưng Khánh phủ liền sẽ biến thành một tòa cô thành, chỉ cần Đại Tống không quan tâm trả một cái giá lớn vây khốn bọn họ, thì cuối cùng Hưng Khánh phủ e rằng sẽ biến thành một tòa tử thành. Mặt khác Lý Lượng Tộ cũng không cam chịu cố thủ một tòa cô thành, thậm chí y còn muốn đợi đến khi quân Tống tiến công không thành, phát động phản kích với Đại Tống, vì vậy đương nhiên không có khả năng để cửa thành bị công phá.

Hơn nữa sau khi Tây Hạ biết đến uy lực của vũ khí hỏa dược, đã tiến hành thay đổi cửa thành Hưng Khánh phủ rồi, vốn cửa thành đã vô cùng nặng lại được gắn thêm thép dày vào hai bên, cho dù là hỏa dược nổ cũng không nhất định có thể nổ tung cổng thành được, phía sau cửa thành còn có một tảng đá lớn ngàn cân, cho dù là chẳng may cửa thành bị công phá, cũng có thể lấy tảng đá lớn để ngăn cản tiến công, nếu chẳng may tảng đá lớn cũng bị nổ tung, phía sau cửa thành còn có một bức ủng thành, quân Tống sau khi xông vào ủng thành liền có thể bị cung thủ trên bốn phía tường thành bắn chết, có mấy tầng đảm bảo này, vì vậy Hưng Khánh phủ không cần lo lắng cửa thành bị công phá.

Cửa thành của Hưng Khánh phủ không thể bị phá hỏng, điều này cũng là điều kiện tiên quyết để thực thi kế hoạch đánh úp bất ngờ, nếu không Đại Tống dùng khinh khí cầu vận chuyển nhiều binh lực vào thành hơn nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Dựa theo kế hoạch của Chủng Kiến Trung và những người khác của trường quân đội đã lập ra kỹ càng, đánh úp bất ngờ vào rạng sáng lúc có hướng gió thích hợp, quân đội sử dụng khinh khí cầu lớn, nhưng phải dùng binh lính cưỡi ngựa võ trang đầy đủ, mà tất cả trong quân đội có sáu bảy trăm chiếc khinh khí cầu, như vậy mỗi chiếc khinh khí cầu có thể vận chuyển ba binh lính, cuối cùng tổng binh lực vận chuyển hẳn là có thể đạt tới hai nghìn người.

Hai nghìn người này tất nhiên phải lựa chọn tinh nhuệ trong quân, hơn nữa khi bọn họ được khinh khí cầu trực tiếp đưa lên qua cửa thành Hưng Khánh phủ đến ủng thành, sau khí rơi xuống nhất định phải nhanh chóng tập kết cùng một chỗ. Sau đó phải cướp lấy quyền khống chế ủng thành, sau đó từ ủng thành mở cửa thành, đến lúc đó đại quân mai phục ở bên ngoài sẽ nhanh chóng tiến vào, toàn bộ Hưng Khánh phủ cũng coi như là bị phá, chỉ cần thành Hưng Khánh phủ bị phá, sẽ sinh ra đả kích khổng lồ đối với quân Tây Hạ. Quân đội trong thành cho dù có phản kháng, nhưng sĩ khí đã hạ, Hưng Khánh phủ rơi vào trong tay Đại Tống cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Khi Chủng Kiến Trung giảng giải đến cuối cùng, thần thái cả người thay đổi hào hứng lên, thân thể nhỏ gầy cũng bộc phát ra một loại tự tin khó tả, khiến cho người khác không kìm nổi sinh ra một loại tin phục đối với y, điều này cũng đã khiến cho đám người Dương Văn Quảng liên tục gật đầu, bất kể kế hoạch này có thành công hay không, ít nhất Chủng Kiến Trung này cũng là một người có tài xây dựng.

Thật vất vả cho Chủng Kiến Trung giảng giải xong kế hoạch hoàn chỉnh. Lúc này mấy vị tướng quân đều đưa ra một số nghi vấn của mình, đối với những điều này Chủng Kiến Trung cũng trả lời từng vấn đề một, cho đến khi không còn ai hỏi nữa, Dương Văn Quảng mới ra hiệu cho y ngồi xuống, sau đó đích thân đứng lên nói: - Kế hoạch này của trường quân đội chúng ta đã nghiên cứu qua, phần lớn đều cho rằng khả thi, chúng ta cũng đưa ra một vài bổ sung, hiện tại để cho Cổ Hà tướng quân giảng giải một chút!

Chỉ thấy lúc này Cổ Hà cũng lập tức đứng lên, nhìn mọi người chung quanh một chút rồi mở miệng nói: - Đối với kế hoạch này của trường quân đội, chúng ta cũng có một chút bổ sung. Đầu tiên là việc sau khi khinh khí cầu đưa binh sĩ vào trong thành, nhiệm vụ cũng chưa kết thúc, bọn họ lấy hỏa khí trước đó mang lên, sau đó bay lên trên không Hưng Khánh phủ, tốt nhất là đưa hỏa khí lên phía trên không trung hoàng cung, dùng cái này để gây ra hỗn loạn tại Hưng Khánh phủ, tạo ra điều kiện thuận lợi hơn cho binh sĩ trong thành mở cửa.

Khi nói đến đây Cổ Hà dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: - Mặt khác kế hoạch lần này có thể thành công hay không, quan trọng nhất chính là hành động bất ngờ, khiến cho người Tây Hạ không có bất kỳ chuẩn bị nào, vì vậy để cho người Tây Hạ không sinh nghi, trước khi kế hoạch này được thực thi, toàn bộ hành động của đại quân đều phải nghiêm khắc tiến hành dựa theo kế hoạch, hiện tại đều do Dương đô quản truyền đạt mệnh lệnh xuống quân.

Nghe thấy hai điều bổ sung này của Cổ Hà, Dương Hoài Ngọc, Chủng Kiến Trung và mọi người cũng đều khẽ gật đầu, tuy rằng hai phương diện bổ sung này thoạt nhìn không phức tạp, nhưng quan hệ đến thành bại của lần đánh úp bất ngờ này, xem ra gừng càng già càng cay, những gì lão tướng quân suy nghĩ quả thực chu đáo hơn bọn họ rất nhiều.

Tiếp đó Dương Văn Quảng truyền đạt một loạt mệnh lệnh, kỳ thật chính là phân phối nhiệm vụ cho các vị tướng quân đang ngồi, hơn nữa đây là quân lệnh, không cho bất cứ người nào được phép dị nghị, cho dù là biết rõ để hoàn thành mệnh lệnh này phải trả giá bằng thương vong thật lớn, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận, sau đó quay lại cân nhắc điều kiện tiên quyết của hoàn thành nhiệm vụ, đó là làm thế nào để giảm bớt thương vong?

Triệu Nhan cũng không trực tiếp tham dự vào trong trận chiến này, đối với một vài mệnh lệnh của Dương Văn Quảng cũng không phải là hiểu rõ, chẳng qua là trong trường hợp như thế này, hắn cũng không thể mở miệng, chỉ có thể cố gắng tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc, hơn nửa ngày mới nghe xong Dương Văn Quảng truyền đạt mệnh lệnh với các vị tướng quân, sau đó các vị tướng quân hét thật lớn một tiếng "Thề sống chết hoàn thành quân lệnh!", lúc này mới tan họp.

Triệu Nhan vốn cùng vài người Dương Hoài Ngọc cùng nhau quay về trường quân đội nghỉ ngơi, tuy nhiên lại bị Dương Văn Quảng gọi lại, sau khi đợi cho mọi người rời khỏi, vị lão tướng quân này mới mở miệng nói:

- Quận vương, từ lúc thành Tĩnh Châu bị phá đã gần một tháng rồi, lão phu vẫn chậm chạp không truyền xuống mệnh lệnh tấn công Hưng Khánh phủ, như vậy hẳn là ngài cũng đang chờ sốt ruột đi?

Nghe thấy lời nói của Dương Văn Quảng đầu tiên Triệu Nhan sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng kịp lập tức không nhịn được cười mở miệng nói: - Lão tướng quân không cần phải lo lắng vấn đề này, nếu đại ca đem đại quân giao trả cho người chỉ huy, thì chính là y tín nhiệm ngài, bất kể khi nào ngài ra lệnh tiến công vào Hưng Khánh phủ, đại ca với ta cũng sẽ không có bất kỳ dị nghị nào!

Từ sau khi phá được thành Tĩnh Châu, Dương Văn Quảng để đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn gần một tháng, lúc này quả thực có chút lâu rồi, thậm chí nói không chừng sau khi triều đình biết được việc này còn có thể buộc tội Dương Văn Quảng chậm trễ quân tình, tuy nhiên đó cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là Dương Văn Quảng lo lắng Triệu Húc và Triệu Nhan nóng vội, vì vậy mới cố ý giữ Triệu Nhan lại giải thích một chút, chỉ cần Triệu Húc và Triệu Nhan hiểu y, như vậy ngày sau cho dù có người buộc tội thì cũng có Triệu Húc và Triệu Nhan chống đỡ giúp y, từ điểm này có thể nhìn ra Dương Văn Quảng suy nghĩ rất kỹ càng.

Nghe thấy Triệu Nhan tin tưởng mình vô điều kiện, Dương Văn Quảng cũng không nhịn được trong lòng cảm động, tuy nhiên y cảm thấy bản thân vẫn nên giải thích một chút, bởi vậy cuối cùng mở miệng nói: - Quận vương, tình huống thành Tĩnh Châu ngài cũng nhìn thấy rồi, toàn bộ thành trì đều bị đánh nát cả, từ đó có thể thấy được tình hình trước đó chúng ta tấn công Tĩnh Châu thảm thiết như thế nào, mặt khác trong trận chiến này người Tây Hạ quả thực thương vong vô cùng thê thảm và nghiêm trọng, nhưng Đại Tống của chúng ta cũng không dễ dàng gì, chỉ riêng tướng sĩ chết trận cũng vượt qua vạn người, con số người bị thương không thể tham chiến đạt đến hai vạn người, đây cũng là nguyên nhân sau khi chiến đấu ta vội vàng điều động bổ sung quân chủ lực.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được lộ ra vẻ sầu thảm, lúc trước hắn chỉ biết tại Tĩnh Châu thành phải trả giá thương vong không hề nhỏ, nhưng lại không nghĩ rằng thê thảm và nghiêm trọng như vậy, chỉ một trận chiến này đã phải trả giá bằng hơn vạn tướng sĩ chết trận, nếu mà lại dựa theo kế hoạch ban đầu cường công Hưng Khánh phủ mà nói, chỉ sợ không biết phải trả giá thương vong lớn như thế nào nữa, khó trách Dương Văn Quảng bọn họ đối với kế hoạch đánh bất ngờ của Chủng Kiến Trung lại coi trọng như vậy?

Chỉ thấy lúc này Dương Văn Quảng hít vào một hơi thật dài, sau đó lại mở miệng nói: - Tại các nơi sau đó đại quân đến tiếp viện, cũng cần phải có một khoảng thời gian chỉnh đốn, mặt khác ta nhận được tin tức của Hoàng Ngũ Đức phái người đưa tới, nói là người của Hoàng Thành Ty của bọn họ đã sớm trà trộn vào trong Hưng Khánh phủ, hơn nữa còn khai thông một số quan hệ, lập tức liền có thể phân phối ra binh lực một số khu vực trọng yếu của Hưng Khánh phủ, chuyện này đối với chúng ta mà nói vô cùng quan trọng thậm chí có thể giảm bớt thương vong rất lớn, vì vậy ta luôn một mực chờ đợi tin tức của người trong đó đưa đến, hôm trước cuối cùng đã nhận được tin tình báo này!

Dương Văn Quảng nói xong đến sau cùng đã nhận được tình báo phòng thủ của Hưng Khánh phủ, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, tuy nhiên lúc này Triệu Nhan nghe đến đó trong lòng liền động, lập tức không kìm nổi mở miệng nói: - Lão tướng quân, không biết là người nào trong Hoàng Thành Ty mang tin tức đến, người đưa tin đang ở tại nơi nào?

- Chuyện này Dương Văn Quảng cũng không ngờ đến Triệu Nhan lại hỏi việc này, hơi sửng sốt một chút mới mở miệng thở dài nói: - Khởi bẩm Quận vương, người đưa tin đã chết, hôm trước y được một tiểu đội tuần tra đưa vào trong quân, là người trong tiểu đội phát hiện y ở giữa sông, lúc ấy toàn thân đều có vết thương, máu tươi, da thịt và quần áo dính vào nhau, thần trí cũng không được minh mẫn, chỉ luôn nói có tình báo trọng yếu muốn gặp ta, khi ta chạy đến nơi, y dùng khí lực cuối cùng khoét một lỗ hổng trên đùi, từ bên trong lấy ra một phần tình báo đưa ta.

Khi nói tới đây, Dương Văn Quảng cũng không nhịn được thở dài một tiếng, lúc này mới lại nói tiếp: - Sau đó thần y Trực Lỗ Cổ cũng chạy đến, ta vốn cho rằng có thể bảo vệ được tính mạng của đối phương, đáng tiếc thần y Trực Lỗ Cổ nói, người này sớm đã nên chết rồi, chỉ là dựa vào một hơi cuối cùng chống đỡ đến bây giờ, hiện tại tâm nguyện của y đã hoàn thành, đã không còn khí lực, vì vậy y cũng không cứu được đối phương.

- Người này tên là gì?

Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được ánh mắt rưng rưng, đồng thời lại có chút sợ hãi hỏi, từ năm trước Tiết Lang đã đi mai phục ẩn núp tại Tây Hạ, vốn là nên sớm trở về rồi, nhưng y vẫn không muốn rời khỏi Tây Hạ, lần này Đại Tống phát động cuộc chiến diệt Hạ, Tiết Lang ở bên đó phát huy tác dụng rất lớn, cung cấp tình báo cho quân Tống, hơn nữa bây giờ đang ẩn núp ở Hưng Khánh phủ, Triệu Nhan rất lo lắng người đi truyền tin tức lần này là y.

- Người truyền tin kia tên là Lý Trí, trước khi chết y đã nói ra thân phận của mình, là một tiểu đầu mục của Hoàng Thành Ty mai phục trong Tây Hạ, về sau người trong quân Hoàng Thành Ty cũng đã xác nhận thân phận của y rồi!

Dương Văn Quảng mở miệng trả lời.

Triệu Nhan nghe đến đó cảm giác trong lòng rốt cục cũng buông lỏng, Tiết Lang là người thân duy nhất của Tiết Ninh Nhi, nếu như y có gì bất trắc, Triệu Nhan thực không biết đối mặt với nàng như thế nào? Tuy nhiên sau đó hắn nghĩ đến cái chết của Lý Trí lại cảm thấy trong lòng nặng trịch, một mặt là sự kính nể với Lý Trí, mặt khác là càng thêm lo lắng về an toàn của Tiết Lang.

Bình Luận (0)
Comment