Mặt trời vừa ló rạng ở phía đông, Hô Diên Khánh đã bật dậy từ trên giường, sau đó mặc y phục gấp chăn nhanh nhất có thể, sau khi rửa mặt xong chạy bộ trong hoa viên, đây là tác phong hình thành trong mấy năm y ở trường quân sự, chỉ là lúc đó trong trường quân sự hằng sáng đều có sự đốc thúc, bây giờ tất cả lại là y tự giác.
Từ vài ngày trước sau khi được Triệu Thự đích thân khen ngợi, Hô Diên Khánh và các tướng sĩ có công đều được nghỉ ngơi một tháng, điều này cũng khiến y hoàn toàn nhàn nhã, Mặt Sẹo bọn họ chuẩn bị vui chơi một tháng trong kinh thành, nên hằng ngày cùng các huynh đệ lượn lờ trong kinh thành, khi thì đi ăn uống, khi thì đi miếu thắp hương, tuy những người lên chiến trường hầu hết đều không tin những thứ này, nhưng bình thường khấn vái thần phật cũng có thể cầu bình an.
Hôm nay Hô Diên Khánh sau khi chạy đẫm mồ hôi, tắm qua bằng nước lạnh rồi đến tiền viện, sau đó cùng Mặt Sẹo bọn họ ăn sáng, nhưng hôm nay y lại không thể dạo phố cùng Mặt Sẹo bọn họ, vì y có chuyện quan trọng hơn phải làm, điều này mấy người Mặt Sẹo vài ngày trước đã biết rồi, hơn nữa bọn họ cũng dần dần quen thuộc với thành Đông Kinh, cũng không cần mỗi ngày đều có người dẫn đi, vì thế ăn xong bữa sáng, đám người Mặt Sẹo liền cáo biệt Hô Diên Khánh lên phố dạo chơi, kể ra kinh thành rộng lớn như vậy, họ bỏ ra một tháng cũng chưa chắc có thể thăm thú hết.
Mọi người đều ra ngoài du ngoạn rồi, nhưng Tiểu Hầu Tử thì ở lại, đây cũng là hôm qua Hô Diên Khánh đặc biệt dặn dò, chỉ là Tiểu Hầu Tử không hề biết lí do Hô Diên Khánh giữ mình lại, thậm chí còn bất mãn nói: - Hô Diên đại ca, Mặt Sẹo đại ca nói hôm nay đi ăn bánh bao thịt chua nổi tiếng thành Đông Kinh, nghe nói mùi vị ngon tuyệt vời, hơn nữa còn phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.
Nghe thấy lời oán thán của Tiểu Hầu Tử, Hô Diên Khánh lại cốc đầu cậu cười nói: - Bánh bao thịt chua tuy ngon, nhưng không quan trọng bằng thứ hôm nay ta đưa đệ đi xem, đây là cơ hội tốt cho đệ mở mang tầm mắt, nhưng xem thì xem, đệ không được phát ra âm thanh gì, ngoài ra sau khi trở về cũng không được nói với người khác những gì hôm nay thấy, nếu không sẽ rắc rối lớn đấy.
- Mở rộng tầm mắt! Tiểu Hầu Tử nghe thấy lời của Hô Diên Khánh cũng sáng mắt, đặc biệt là y còn nói năng thần bí như thế này, càng lập tức khơi gợi trí tò mò của nó, còn chuyện thưởng thức bánh bao nhân thịt chua đã bị nó vứt sang một bên rồi, cùng Hô Diên Khánh ra khỏi nhà.
Hô Diên Khánh sớm đã sai người chuẩn bị ngựa, y và Tiểu Hầu Tử mỗi người một ngựa cưỡi tới ngoài thành, đừng thấy Tiểu Hầu Tử tuổi còn nhỏ, nhưng nó từ bé đã lớn lên tại đất Tây Bắc, phụ thân lại phục vụ trong quân đội nhiều năm, nên nó không còn lạ lẫm với việc cưỡi ngựa bắn tên, thậm chí kĩ thuật cưỡi ngựa còn không tồi, những thứ này có thể khiến nó bớt khổ cực hơn sau khi vào trường quân sự.
Hô Diên Khánh đưa Tiểu Hầu Tử ra khỏi thành Đông Kinh, đi thẳng tới ngoại ô phía tây, cuối cùng đến dưới chân một ngọn núi thấp, ở đây có một công trình quy mô rất lớn, phòng thủ hết sức nghiêm ngặt, thậm chí xung quanh còn đóng một đội quân trên ngàn người. Phải biết đây là kinh thành, cũng là nơi trị an tốt nhất Đại Tống, nhưng nơi đây lại vẫn trú đóng một đội quân ngàn người, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của chỗ này.
- Hỏa Ước Giả? Tiêu Hầu Tử nhìn tấm biển trên cổng lớn, liền khẽ đọc, nhưng Hô Diên Khánh bên cạnh nghe thấy vậy lại suýt chút nữa bật cười thành tiếng, liền chỉ tấm biển đính chính: - Tiểu Hầu Tử, đây là Hỏa Dược Thự, vũ khí hỏa dược sử dụng trong quân đội chính là sản xuất từ đây. Kể ra chúng ta sở dĩ có thể tiêu diệt Tây Hạ, trong đó công lao lớn đều nhờ hỏa dược, điều này bất cứ ai cũng không dám phủ nhận.
- Há? Hóa ra đây chính là nơi sản xuất hỏa dược! Tiểu Hầu Tử nghe đến đây cũng không kìm được kinh hoàng kêu, nó từ bé cũng chưa từng đọc sách, thời gian này theo Hô Diên Khánh học nhận biết chữ, tuy nó rất thông minh, nhưng dù gì thời gian quá ngắn, nên nhận sai chữ cũng là chuyện thường tình.
- Đi thôi, hôm nay Hỏa Dược Thự phải thử nghiệm một loại hỏa khí mới, Quận vương đặc ý mời ta tới xem, đệ cũng theo ta đi học hỏi một chút! Hô Diên Khánh lúc này lại cười nói, y cũng hết sức coi trọng Tiểu Hầu Tử, cái khác không nói, chỉ riêng Lão Hầu Tử liều chết cứu mạng y, ân tình này khiến y suốt đời không trả hết.
Lúc đó Hô Diên Khánh đưa Tiểu Hầu Tử vào Hỏa Dược Thự, vốn dĩ nơi này không cho phép người ngoài đi vào, cho dù Hô Diên Khánh là tướng lĩnh cũng không được, nhưng khi y lấy ra lệnh bài Triệu Nhan tự tay kí tên, thủ vệ lập tức cho vào. Kể ra Hô Diên Khánh cũng là lần đầu tiên đến Hỏa Dược Thự, vì thế sau khi vào trong, y cũng háo hức xem xét khắp nơi, còn Tiểu Hầu Tử càng không cần nói, dường như không rời nổi mắt.
Hô Diên Khánh bọn họ sau khi vào Hỏa Dược Thự, chỉ thấy trước mặt là một con đường lớn thẳng tắp, mà hai bên đường là các loại phân xưởng, mỗi xưởng đều dùng tường bao ngăn cách, trên cửa còn treo tên xưởng, ví dụ Lưu Hoàng Tác, Mộc Thán Tác, Chú Tạo Tác vân vân, tuy không biết kết cấu trong những phân xưởng này, nhưng từ tên có thể thấy vai trò của chúng.
Bên trong Hỏa Dược Thự vô cùng phức tạp, một số chỗ còn muôn phần nguy hiểm, vì đề phòng Hô Diên Khánh bọn họ nghịch ngợm, vì thế có người chuyên dẫn đường cho họ, sau cùng xuyên qua từng phân xưởng, cuối cùng đến một mảnh đất trống tận cùng phía đông của Hỏa Dược Thự, đây là sân thử nghiệm vũ khí của Hỏa Dược Thự, thông thường chỉ cần có sự xuất hiện của vũ khí mới, chính là thử nghiệm uy lực và tính thực dụng ở đây.
Khi Hô Diên Khánh bọn họ đến nơi, thì phát hiện Triệu Nhan sớm đã tới rồi, hơn nữa đang cùng mấy người thợ chế tạo ngồi xổm bên cạnh một vũ khí kì lạ, đang nhỏ giọng thảo luận gì đó, khiến Hô Diên Khánh cũng không dám làm phiền, chỉ đứng bên cạnh chăm chú xem xét vũ khí kì lạ trước mắt.
Chỉ thấy chiếc vũ khí thô sơ này thoạt nhìn giống một cái ống sắt thô kệch, sau đó được lắp trên một chiếc xe hai bánh, ống sắt trước nhỏ sau to, hơn nữa phần bụng cuối cùng rất to, bên trong còn có vài cơ quan y nhìn không hiểu, cũng không biết là có tác dụng gì, tất nghĩ đây chắc là vũ khí mới hôm nay thử nghiệm.
Triệu Nhan khi trời còn chưa sáng đã thức giấc đến Hỏa Dược Thự, muốn chiêm ngưỡng pháo Tử Mẫu mà đám người Tề Du chế tạo, như vậy lúc thử nghiệm hắn cũng có cơ bản, dù sao tuy rằng hỏa pháo có uy lực khủng khiếp, nhưng cũng hết sức nguy hiểm, ngộ nhỡ có chỗ nào sai sót, có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.
- A? Khánh ca nhi huynh đến rồi! Một lúc lâu sau, Triệu Nhan mới đứng thẳng dậy từ trước hỏa pháo, kết quả mới phát hiện Hô Diên Khánh đứng bên cạnh, liền cười lên tiếng chào hỏi, sau đó lại nhìn Tiểu Hầu Tử sau lưng y, lúc đó cũng cười nói: - Ngươi chính là Tiểu Hầu Tử à, cha con ngươi trông thật giống nhau.
- Quận... quận vương người từng gặp phụ thân tiểu nhân rồi ư? Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Tiểu Hầu Tử cũng không khỏi xúc động cất lời, trước đó cậu từng tham gia bữa tiệc Triệu Nhan tổ chức cho họ, vì thế cũng biết mặt Triệu Nhan, chỉ là lúc đó cậu nhát gan, cứ núp sau đám đông không dám bắt chuyện với Triệu Nhan, hơn nữa cậu còn biết, Triệu Nhan không những là quận vương của Đại Tống, đồng thời còn là giáo đốc trường quân sự, hiệu trưởng học viện Truy Nguyên, có thể nói là một trong những người uyên bác nhất Đại Tống, vì vậy khi cậu nhìn thấy Triệu Nhan đương nhiên có hơi căng thẳng.
- Ừ, trước đây khi ta đi Tây Hạ thăm Khánh ca, từng gặp phụ thân ngươi, lại không ngờ lần đó là lần cuối cùng, kể ra thật khiến người ta đau lòng! Triệu Nhan lúc nói đến đây, khuôn mắt toát lên vài phần bi thương, hắn không phải đang diễn kịch, ban đầu Hô Diên Khánh bọn họ sở dĩ tham gia nhiệm vụ tấn công trên không trong phủ Hưng Khánh, là do hắn trực tiếp đề bạt, kết quả Lão Hầu Tử vì thế mà chết, nên hắn cũng phải chịu một một phần trách nhiệm.
- Đa tạ Quận vương lưu tâm, nhưng phụ thân người sớm đã nói, kiếm sống trong quân ngũ, sớm sẽ có ngày tử trận, cho nên ta và mẹ cũng sớm đã chuẩn bị tâm lí, huống hồ triều đình không bạc đãi cả nhà thảo dân, chỉ trợ cấp tử trận của phụ thân đã đủ cho chúng ta sống những ngày sung túc rồi. Tiểu Hầu Tử lúc này lau nước mắt nói.
- Tiểu Hầu Tử, nếu gia đình ngươi đã không lo cơm ăn áo mặc, sao ngươi lại phải mạo hiểm gia nhập quân đội, nên biết sau khi tham gia quân ngũ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng? Triệu Nhan nghe thấy lời của Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên cười ha ha hỏi.
- Ta... ta... Tiểu Hầu Tử nghe thấy câu hỏi này của Triệu Nhan lại đỏ ửng mặt mày, ấp a ấp úng ngại ngùng không nói ra, một lúc sau cuối cùng mới mở miệng: - Ta không muốn như vậy cả đời, cảm thấy như thế thật không có tiền đồ, từ nhỏ phụ thân đã kể cho ta nghe chuyện trong quân đội, cho nên ta cũng muốn noi gương phụ thân, mặc áo giáp cầm vũ khí lâm trận giết địch, làm nở mày nở mặt cho bản thân và gia đình!
Nghe thấy những lời nói hết sức chân chất của Tiểu Hầu Tử bày tỏ khát vọng nhỏ bé của mình, Triệu Nhan và Hô Diên Khánh cũng không kìm được cười ha ha, lúc đó chỉ thấy Triệu Nhan tiến lên trước vỗ vai cậu nói: - Tiểu Hầu Tử, suy nghĩ này của ngươi rất tốt, đại trượng phu sống trên đời, mang kiếm ba thước, lập công cái thế, nhưng ngươi muốn vì nước lập công lại không phải chuyện dễ, đầu tiên phải vào trường quân sự học chút kĩ năng, chỉ có những tướng lĩnh thật sự có tài, mới có thể vì nước lập công, làm vẻ vang gia tộc giống như Khánh ca nhi!
- Ta... ta sẽ cố gắng! Tiểu Hầu Tử lúc này lại mặt đỏ gay hùng hồn nói, nhưng lần này lại vì quá kích động, cậu trước nay chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày nhận được sự cổ vũ từ chính miệng Quận vương điện hạ.
Đúng lúc Triệu Nhan và Tiểu Hầu Tử đang nói chuyện, quan viên quản lí chính của Quân Khí Giám là Tô Tụng và Tô Thức cuối cùng cũng đến nơi thử nghiệm, nhìn thấy Triệu Nhan lập tức tiến đến chào hắn, vốn Hô Diên Khánh cho rằng mọi người đã đến đông đủ, tiếp theo sẽ tiến hành thử nghiệm vũ khí, có điều khiến y không ngờ là, Triệu Nhan vẫn chưa có ý định bắt đầu.
Cứ như vậy rất lâu sau, cuối cùng có người tới, lúc đó Hô Diên Khánh nhìn thấy người đến, cũng không khỏi kích động, vì người đến lại là thái tử Triệu Húc, kể ra bình thường khi thử nghiệm vũ khí, đều sẽ có một cuộc thử nghiệm trong nội bộ, chỉ khi thử nghiệm nội bộ thành công, mới mời người ngoài tới xem, nhưng hôm nay lần đầu tiên thử nghiệm loại hỏa khí này đã mời Triệu Húc đến rồi, mới khiến Hô Diên Khánh cảm thấy muôn phần kinh ngạc.
Chỉ có điều tiếp sau đó càng khiến Hô Diên Khánh bất ngờ là, cho dù Triệu Húc đã tới, Triệu Nhan vẫn chưa bắt đầu thử nghiệm, hơn nữa hai huynh đệ cười cười nói nói, xem ra vẫn đang chờ ai đó, khiến y không khỏi lại kích động, vì y đã đoán ra người họ phải chờ là ai.