Dưới thành Uyển Châu, mấy nghìn quân Tử Hạ bắc thang dây xông lên trước, phía sau hậu quân đẩy xe công thành chậm rãi tiến lên, nhưng đợi đến khi quân đội đằng trước xông đến tầm bắn ở đầu thành, chỉ nghe một tiếng mệnh lệnh trên đầu thành, lập tức có vô số cung tên bay ra, lao thẳng tới binh sĩ Tử Hạ bên dưới, tuy những binh lính này có khiên che chắn, nhưng vẫn khó tránh khỏi thương vong, rất nhanh tiếng kêu thảm, tiếng chửi rủa vang bên tai không dứt.
Đợi khi những binh sĩ Tử Hạ đó khó khăn lắm mới lao qua làn mưa mũi tên đến được dưới thành, thì chỉ thấy trên đầu thành lại phát lệnh, kết quả vô số quả cầu đen sì được ném xuống qua làn khói đen, binh lính Tử Hạ dưới thành nhìn thấy những quả cầu này, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, thậm chí có người hét lớn chạy về phía sau, căn bản không nghe mệnh lệnh của quan tướng bên cạnh.
- Ầm ầm ầm Theo một tràng tiếng nổ liên tiếp, những quả cầu đó phát ra uy lực kinh người, chính là lựu đạn hỏa khí át chủ bài của Đại Tống, tuy dùng lựu đạn hỏa dược đen uy lực có hạn, rất ít binh sĩ bị chết ngay, nhưng thương vong là khó tránh khỏi, hơn nữa trong thời đại mà điều kiện chữa bệnh cực kì lạc hậu này, bị thương trên chiến trường không hơn chết trận là bao nhiêu, đặc biệt là ở Tử Hạ khí hậu nóng ẩm, càng dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng, cho nên tỉ lệ tử vong của những binh sĩ bị thương cực kì khủng khiếp, người Tử Hạ từ lúc đầu bao vây thành Uyển Châu sớm đã nếm sự lợi hại của lựu đạn, vì thế bọn chúng vô cùng sợ hãi loại vũ khí có thể phát ra âm thanh như sấm sét này, thông thường chỉ cần trên chiến trường xuất hiện lựu đạn, chúng sẽ chạy thoát thân, vì thế đã có hơn trăm người bị chết vì tháo chạy lúc lâm trận.
- Một lũ nhát gan! Ma Kim Cảnh ở hậu phương theo dõi nhìn thấy quân đội hôm nay phái đi tấn công thành lại thất bại, liền nghiến răng nghiến lợi chửi, lửa giận trong đáy mắt quả thực sắp phun trào.
Nhìn thấy trợ thủ của mình tức giận, lại nhìn những binh sĩ tháo chạy thảm hại kia, khuôn mặt nhẵn nhụi không có râu của Lưu Trọng Cát cũng không khỏi lộ ra một tia lo lắng, nhưng còn chưa đợi ông lên tiếng, lúc này chỉ thấy Ma Kim Cảnh hùng hùng hổ hổ nói: - Người Tống đều là một lũ rùa rụt cổ, đến giao chiến chính diện cũng không dám, chỉ biết nấp đằng sau thành lén lút phóng ám tiễn, đợi lão tử đánh hạ thành Uyển Châu, nhất định sẽ đại khai sát giới!
- Kim Cảnh, đừng chửi nữa. Người Tống có vũ khí như vậy, cần gì liều mạng với chúng ta, hơn nữa quân đội trong thành Uyển Châu chỉ còn phòng binh đã có thể dựa vào hỏa khí mà chặn chúng ta ở ngoài thành, nếu đổi thành cấm quân chính quy, e rằng chiến lực sẽ tăng lên vài lần, thảo nào một trận đã tiêu diệt được Tây Hạ!
Lưu Trọng Cát liền nói với trợ thủ đang phẫn nộ này của mình, so sánh với nhau, ông tỏ ra hết sức bình tĩnh. Đương nhiên đây cũng có liên quan đến tuổi tác và sự từng trải của ông, khiến ông không dễ dàng vì tức giận mà mất đi lí trí.
Nghe thấy lời của Lưu Trọng Cát, Ma Kim Cảnh mới tức giận quay người lại, sau đó đặt mông ngồi trên tảng đá bên cạnh Lưu Trọng Cát nói: - Thái bảo, chúng ta đã bao vây thành Uyển Châu gần một tháng rồi, cả lớn cả nhỏ cũng đã tấn công mười mấy lần, tấn công quy mô nhỏ căn bản không có tác dụng, công phá quy mô lớn chắc chắn sẽ đụng độ hỏa khí của người Tống trong thành. Tướng sĩ của chúng ta lại không quật cường, xem ra rất sợ hỏa khí. Ta thấy e rằng không đánh bại được thành Uyển Châu này rồi, vì vậy chi bằng quay về đi.
- Quay về? Ha ha, tại sao lại quay về? Lưu Trọng Cát lúc này thái độ khác thường hỏi lại.
- Thái bảo, quân đội chúng ta mang theo lần này không còn nhiều, bây giờ đã thương vong gần hai nghìn người, đây là chúng ta còn chưa ra mệnh lệnh quyết tử tấn công, nếu không thương vong còn nhiều hơn, hơn nữa thành Uyển Châu giống như một con nhím, căn bản không có hi vọng đánh tiếp, chúng ta tiếp tục ở lại chỉ có thể lãng phí vô ích tính mạng của các tướng sĩ, chẳng lẽ đây không phải là lí do nên quay về sao? Ma Kim Cảnh liền trừng mắt nói, ngữ khí mang theo vài phần bất mãn.
- Ha ha, Kim Cảnh à, ngươi lẽ nào quên mất mục đích chúng ta đến đây là muốn thăm dò thực hư của Đại Tống sao, để chuẩn bị cho việc sau này thôn tính lãnh thổ Đại Tống? Đối với sự bất mãn của Ma Kim Cảnh, Lưu Trọng Cát lại cười lớn nói, tuy ông là một hoạn quan, giọng điệu cũng có vài phần sắc bén, nhưng trong ngữ khí lại mang theo sự ngạo mạn.
- Dò xét thực hư? Nhưng chúng ta tấn công thành Uyển Châu lâu như vậy, ngoại trừ kiểm chứng được hỏa khí của Đại Tống vô cùng sắc bén ra, đâu còn có thu hoạch gì? Ma Kim Cảnh lại hơi bất mãn nói, vốn dĩ khi vừa bắt đầu tấn công thành Uyển Châu thất bại, y đã đề nghị Lưu Trọng Cát thay đổi mục tiêu, chẳng hạn bỏ qua Uyển Châu tấn công các vùng Khâm Châu xa hơn một chút, nhưng Lưu Trọng Cát lại cố chấp khư khư hao tổn ở đây, kết quả trả giá bằng thương vong của vài nghìn người mà không có kết quả gì.
- Xem ra Ma Kim Cảnh ngươi còn xao lãng quá rồi, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy thu hoạch trong một tháng này của chúng ta sao? Lưu Trọng Cát cũng biết bất mãn trong lòng Ma Kim Cảnh, nhưng ông không vội vàng giải thích, ngược lại vặn hỏi.
- Thu hoạch? Chúng ta ngoài hao binh tổn tướng ra, tiêu hao lượng lớn lương thảo binh khí, còn có thể có thu hoạch gì? Ma Kim Cảnh bực mình nói, y năm nay chưa đến 23 tuổi, Lưu Trọng Cát lại đã 50 tuổi, bình thường y vô cùng cung kính với Lưu Trọng Cát, thậm chí coi ông là thầy của mình, nhưng lần này những việc làm của Lưu Trọng Cát khiến y vô cùng thất vọng.
- Ha ha, Kim Cảnh ơi Kim Cảnh, lẽ nào ngươi không phát hiện, chúng ta đã bao vây thành Uyển Châu gần một tháng rồi, nhưng không nhìn thấy một quân Tống nào đến cứu viện, chẳng lẽ điều này không nói lên gì sao? Lưu Trọng Cát liền cười lớn nói.
- Một tháng không có cứu viện? Ma Kim Cảnh có thể trở thành trợ thủ của Lưu Trọng Cát, tất nhiên cũng không phải loại vô dụng, chỉ thấy y lặp lại câu nói rồi trầm ngâm, hồi lâu sau, bỗng nhiên mắt sáng lên, mặt mày hưng phấn nói: - Thái bảo ý ngài là...
- Ha ha, không sai, chúng đã bao vây thành Uyển Châu gần một tháng rồi, tuy hỏa khí trong thành khiến chúng ta vô cùng kinh hãi, nhưng lại không nhìn thấy một viện binh nào, cái này chứng minh hai điều, thứ nhất Đại Tống không hề coi trọng Uyển Châu này, nếu không họ cho dù triệu tập quân đội từ Trường Giang phía bắc đến, bây giờ chắc cũng đến nơi rồi. Thứ hai nói lên thành phủ xung quanh thành Uyển Châu cũng binh lực cạn kiệt, nếu không sớm đã phái quân đội đến chi viện rồi, hai tin tức này đối với chúng ta mà nói, đúng là đáng giá ngàn vàng, bỏ ra chút thương vong có thể đổi lại hai thông tin này, quả thực quá đáng ý chứ! Lưu Trọng Cát liền mở miệng cười nói, ông có thể trở thành võ tướng bậc nhất Tử Hạ với thân phận là thái giám, đương nhiên có bản lãnh hơn người.
- Quả nhiên như vậy, hóa ra Thái bảo đã chuẩn bị sẵn, mạt tướng trước đó hiểu lầm Thái bảo rồi! Ma Kim Cảnh có thể trở thành trợ thủ của Lưu Trọng Cát, tất nhiên cũng không phải loại ngu dốt, chỉ là tính cách của y hơi nóng vội, nên mới thiếu kiên nhẫn, không thể nhìn ra mục đích Lưu Trọng Cát làm như vậy.
- Ha ha, Kim Cảnh ngươi tuổi trẻ tài cao, là tướng tài hiếm có trong lớp trẻ, nhưng ngươi quá hấp tấp, khiến ngươi dễ dàng đắc tội với người khác, cho nên ta mong ngươi có thể kiềm chế tính cách của bản thân một chút, không thì rất có thể mang họa vào thân. Lưu Trọng Cát lúc này lại cười nói, nhưng khi nói đến cuối, khuôn mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, ông thực sự rất coi trọng trợ thủ này của mình, nếu không sẽ không cảnh cáo y nghiêm túc như vậy.
- Đa tạ Thái bảo, mạt tướng sau này nhất định sẽ chú ý! Ma Kim Cảnh liền hành lễ nói, nhưng tuy ngoài miệng nói sẽ thận trọng, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua ý khác, hiển nhiên không bận tâm, Lưu Trọng Cát cũng nhìn ra, liền than thầm trong bụng, chỉ hi vọng vận may của Ma Kim Cảnh không quá kém, nếu không Lan Lăng ta sẽ mất đi một viên tướng tài.
Không thể không nói Lưu Trọng Cát tuy là một hoạn quan, nhưng lại có tầm nhìn mà người thường khó bì kịp, trên thực tế sau khi ông chết, Ma Kim Cảnh đích thực vì đắc tội với quý tộc của nước Lan Lăng, kết quả cuối cùng đành phải phản bội tháo chạy đến Đại Tống, hơn nữa còn thống lĩnh quân đội Đại Tống giao chiến với Tử Hạ mấy trận, gây ra tổn thất lớn lao cho Tử Hạ, may mà Lưu Trọng Cát không phải thần tiên, không dự trước được những chuyện cụ thể này, nếu không nói không chừng sẽ chém Ma Kim Cảnh luôn.
Trong khi Lưu Trọng Cát và Ma Kim Cảnh nói chuyện, quân đội Tử Hạ tấn công Uyển Châu bại trận cuối cùng rút về, người tướng lĩnh chịu trách nhiệm ủ rũ đến trước mặt Lưu Trọng Cát báo cáo, tuy thời gian này lần nào y tấn công thành Uyển Châu cũng thất bại trở về, nhưng mỗi lần thất bại đều khiến chúng cảm thấy vô cùng bực bội.
Đối với tướng lĩnh thất bại này, Lưu Trọng Cát không hề quở trách, vì cho dù ông đích thân chỉ huy, chắc chắn cũng thất bại trở về. Tuy nhiên đối với những binh sĩ lâm trận bỏ chạy kia, Lưu Trọng Cát lại vô cùng nghiêm khắc, sai thân cận bên cạnh mình bắt từng tên lính đào ngũ lại, muốn trừng phạt tại chỗ, dù sao thua trận là một chuyện, chạy trốn lúc lâm trận lại là một chuyện khác.
Nhìn thấy người Tử Hạ lại thu binh, Tô Giản trên đầu thành cũng không khỏi thở phào, liền thò tay lau mồ hôi trên mặt, sau đó kiểm tra quân số thương vong trên đầu thành, tuy họ gần như đánh bại người Tử Hạ rất nhẹ nhàng, nhưng người Tử Hạ dưới thành cũng không ngừng bắn tên lên trên, gây ra chút thương vong cho binh sĩ trên đầu thành, nhưng không quá nghiêm trọng, thêm nữa đánh bại được người Tử Hạ, khiến sĩ khí của tướng sĩ trên đầu thành dâng cao, cho dù các tướng sĩ bị thương cũng đều cười cười nói nói, khiến Tô Giản cuối cùng cũng yên tâm.
- Tri châu, những người Tử Hạ này rõ ràng không hạ nổi Uyển Châu chúng ta, lại cứ bao vây không chịu thoái lui, trong này có phải có âm mưu gì không? Lúc này Thông phán Đường Tử Chính bỗng nhiên tìm Tô Giản, sau đó mặt mày lo lắng nói.
- Âm mưu khẳng định là có, nhưng chúng ta bị nhốt lại trong thành, căn bản không biết kế hoạch của người Tử Hạ, ta bây giờ lo lắng nhất vẫn là tình hình trong thành, hỏa khí của chúng ta đã không còn nhiều đúng chứ? Lúc này Tô Giản cũng thu lại vẻ nhẹ nhõm, đồng thời lộ ra thần sắc lo âu.
- Đâu chỉ là hỏa khí không còn nhiều, lương thực trong thành chúng ta sắp nhìn thấy đáy rồi, dù sao bách tính ngoài thành đều di dời vào trong thành rồi, cứ như vậy lương thực mà chúng ta vốn dĩ có thể ăn vài tháng lại chỉ có thể chống đỡ một tháng, bây giờ ta đang định giảm bớt một chút việc cung cấp lương thực. Đường Tử Chính nghe đến đây cũng cười khổ một tiếng nói, y thân là thông phán, những thứ như lương thực binh khí trong thành đều do y quản lí, vì vậy không ai nắm rõ tình hình trong thành hơn y.