Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 559 - Chương 562: Thiếu Lương Thực.

Chưa xác định
Chương 562: Thiếu lương thực.

- Nói cho dân chúng biết tình hình trong thành, sau đó giảm bớt lương thực cấp cho dân chúng bình thường, chắc dân chúng cũng sẽ hiểu. Tuy nhiên nhất định phải cấp đủ lương thực cho tướng sĩ đầu thành, mặt khác giảm bớt một nửa lương thực trong phủ ta! Lúc này Tô Giản lại nói tiếp. Y cũng không biết bao giờ người Tử Hạ lui binh cho nên phải nghĩ biện pháp tiết kiệm lương thực.

- Vâng, thuộc hạ đã biết! Đường Tử Chính cũng đồng ý với Tô Giản. Dù sao chuyện lớn như vậy y cũng không dám làm chủ, một khi làm không tốt sẽ xuất hiện sai lầm, nhưng bây giờ Tô Giản là người có uy vọng lớn trong việc chống lại người Tử Hạ cho nên chỉ cần ông ta mở miệng hẳn là có thể làm cho phần lớn dân chúng tin phục.

Nhìn Đường Tử Chính rời khỏi, Tô Giản cũng không xuống khỏi thành bởi vì y lo lắng người Tử Hạ lại đến. Dù sao mấy ngày nay y đã lĩnh giáo được sự giảo hoạt của tướng lĩnh Tử Hạ đối diện. Có lúc đối phương sẽ công thành vào rạng sáng, cho nên bất cứ lúc nào cũng không thể lơi lỏng. Cử như vậy ông ta ở trên thành đợi cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen mới yên tâm vào thành nghỉ ngơi. Dù sao ban đêm cũng không thể nhìn thấy gì, người Tử Hạ khẳng định không thể công thành.

Tô gia là đại tộc Giang Đông, trên thực tế Tô Giản vừa mới tách ra khỏi bổn gia. Trong nhà từ trên xuống dưới có gần bốn mươi miệng ăn, đều theo y ở trong thành Uyển Châu. Có thể nói thành Uyển Châu chẳng nhưng liên quan đến an nguy của dân chúng trong thành, đồng thời cũng liên quan đến tính mạng cao thấp cả nhà Tô Giản. Kỳ thật từ lúc người Tử Hạ bắt đầu công thành, có người từng khuyên Tô Gian để quản gia đưa người thân trong nhà ra ngoài thành. Dù sao lấy thân phận của ông ta rất dễ dàng có thể làm được chuyện này nhưng Tô Giản suy xét đến sự ổn định trong thành, kiên quyết không đưa người thân đi. Dân chúng trong thành biết cả nhà Tri châu đều ở trong thành nên đều yên tâm, cho dù bị người Tử Hạ vây khốn gần một tháng, trật tự trong thành vẫn không hỗn loạn.

Lúc Tô Giản về đến nhà thì đã muộn rồi, nhưng người trong nhà lại đều đang chờ y về ăn cơm. Dù sao bọn họ đều biết Tô Giản canh giữ ở đầu thành hết sức vất vả, hơn nữa gánh vác sống chết của mấy vạn dân chúng trong thành, người trong nhà như bọn họ không thể giúp Tô Giản chia sẻ áp lực này, chỉ có thể tận lực bồi Tô Giản nhiều hơn. Đối với điều này, Tô Giản cũng hết sức cảm động, từng nhiều lần bảo vợ con không cần chờ cơm mình, đáng tiếc lại không có tác dụng.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Tô Giản vừa mới về đến nhà lập tức triệu tập người trong nhà cùng nhau ăn cơm. Tô Giản có bốn huynh đệ, trong đó ba người đều không ở nhà, chỉ còn lại một huynh đệ cùng ông ta chăm sóc mẹ già gần bảy mươi tuổi. Ngoài ra còn có một cháu trai, cháu dâu cùng với tôn tử tôn nữ nhìn thấy Tô Giản trở về đều thi lễ. Tô Giản cũng hết sức vui vẻ, cũng thi lễ với mẹ già một cái, sau đó lập tức cùng mọi người ăn cơm. Dù sao đã trễ thế này, người nhà chắc chắn đều đã đói bụng.

Bổng lộc quan viên Đại Tống nổi danh hậu hĩnh cho nên đừng nhìn Tô Giản chỉ là một Tri Châu nhưng chỉ dựa vào bổng lộc của mình cũng đủ để nuôi đại gia đình này, thậm chí còn có thể tích góp không ít tài sản. Vốn giống như những người trong Tô gia, trong phủ đều tích trữ không ít lương thực, nhưng lúc thành Uyển Châu mới bị vây, Tô Giản đã nộp hết lương thực trong nhà ra, mỗi ngày trong nhà đều dựa vào số nhân khẩu để lĩnh đồ ăn cho nên dù y là Tri châu cũng cực kỳ kham khổ. Tỷ như bữa cơm tối lúc này kỳ thật là mỗi người một chén cháo gạo còn có một nắm bột ngô, hơn nữa trong nhà còn có dưa muối dư lại, chừng đó đã đủ để trở thành bữa cơm tối rồi.

- Giản nhi, ta nghe nói bắt đầu từ ngày mai trong thành phải giảm bớt thức ăn cung ứng, có thật không? Đúng lúc này, mẫu thân Giang thị của Tô Giản mở miệng hỏi. Vị Giang lão phu nhân này cũng xuất thân từ đại gia tộc, tuy đã bảy mươi tuổi nhưng tai không điếc mắt không hoa, tinh thần tương đối tốt.

- Khởi bẩm mẫu thân, đúng là trong thành phải giảm bớt đồ ăn, chuyện này là do con tự mình ra lệnh. Dù sao thành Uyển Châu đã bị vây khốn gần một tháng, lương thực trong thành đã tiêu hao rất nhiều. Nếu dựa theo tốc độ tiêu hao này chỉ sợ mấy ngày nữa cũng không còn lương thực. Quân Tử Hạ ngoài thành lại mãi không chịu lui, viện quân không biết khi nào mới đến, cho nên con chỉ có thể nghĩ cách tiết kiệm chút lương thực. Tô Giản hồi đáp hết sức thành thật. Đối với mẫu thân của mình, y cũng hết sức tôn kính, bởi vì y biết mẫu thân tri thư đạt lễ, sau khi biết nguyên nhân nhất định sẽ ủng hộ mình.

Quả nhiên, Giang lão phu nhân sau khi nghe Tô Giản nói lập tức gật đầu: - Thì ra là thế, vậy đồ ăn trong nhà cũng cần phải giảm bớt tránh cho người dân trong thành mắng sau lưng chúng ta!

- Mẫu thân yên tâm, con đã phân phó thủ hạ thực hiện mọi thứ trong phủ giống như bách tính!

Nghe con trai nói thế, Giang lão phu nhân cũng vui mừng gật đầu, sau đó đưa ngô trong tay mình cho Tô Giản nói: - Giản nhi thân gánh trách nhiệm an nguy của dân chúng toàn thành, mỗi ngày canh giữ ở đầu thành hết sức vất vả, cho nên nhất định phải ăn no. Vừa vặn ta lớn tuổi, ăn không hết nhiều như vậy, con ăn giúp ta đi.

- Mẫu thân, như vậy không được, người....

Tô Giản thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng muốn từ chối, nhưng lúc này Giang lão phu nhân lại nghiêm mặt nói: - Cho con ăn thì ăn, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?

Nhìn thấy mẫu thân có chút tức giận, Tô Giản cũng không dám nói gì nữa, chỉ đành nhận lấy bắp ngô bắt đầu ăn, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Nhưng đúng lúc này, thê tử Hồ thị của Tô Giản cũng thấp giọng mở miệng nói: - Phu quân, đồ ăn trong nhà mỗi ngày vốn không nhiều lắm, nếu lại giảm bớt lương thực, người lớn còn có thể chịu được nhưng Quảng Uyên và Trực Ôn vẫn còn nhỏ, ngài xem bây giờ gầy đến mức nào rồi?

Nghe phu nhân nói, Tô Giản cũng có chút áy náy nhìn mấy đứa trẻ đang ăn bên cạnh. Quảng Uyên và Trực Ôn đều là bậc cháu của y, trong đó nhỏ nhất mới ba tuổi, lớn nhất mới mười tuổi, những đứa trẻ này trước đây đều được thê tử mình nuôi cho béo trắng, nhưng chưa tới một tháng, cả đám đều gầy đi vài vòng, ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

Nhưng khiến cho mọi người không ngờ là, Quảng Uyên lớn nhất khi nghe được lời bà nội lại ngừng ăn ngẩng đầu lên nói: - Bà nội, tổ bị lật thì làm gì còn quả trứng nào lành lặn. Tuy rằng mấy ngày nay cháu không ăn no nhưng lại biết ông nội và tướng sĩ đầu thành đều liều mạng mỗi ngày. Cho nên bà nội không cần lo lắng cho chúng cháu. Huống chi cháu thấy người Tử Hạ cũng không thể vây thành mãi không lùi, nói không chừng ngay sáng mai người Tử Hạ đã lui binh rồi. Đến lúc đó bọn cháu cũng không phải đói bụng nữa!

- Ha ha, được! Không hổ là cháu của Tô Giản ta, có chí khí! Tô Giản không ngờ lại nghe được đạo lý lớn như vậy từ miệng trưởng tôn, cũng hết sức vui mừng nói. Thậm chí ngay cả Giang lão phu nhân nghe được lời chắt trai cũng không khỏi vui mừng khen ngợi vài câu. Đến tuổi này của bà, cũng đã sớm nhìn thấu tình đời, mấy đứa cháu trong nhà chịu chút khổ cũng không sao, chỉ cần bọn chúng có tiền đồ thì không có gì đáng quý hơn.

Sau buổi cơm tối, Tô Giản vẫn không yên lòng về phòng thủ cửa thành, liền đến đầu thành dạo một vòng, đợi lúc trở về đã vào canh ba, thê tử Hồ thị thấy ông ta về muộn như vậy, lập tức không khỏi oán giận nói: - Đã lớn tuổi như vậy rồi, sau này phải cẩn thận. Nếu chẳng may ông ngã bệnh, cả thành chúng ta cũng gặp họa rồi.

- Ha hả, phu nhân yên tâm đi, cơ thể ta tự ta hiểu rõ nhất, tuyệt đối không cảm thấy mệt! Tô Giản mở miệng cười nói. Tuy đã là vợ chồng già, nhưng cảm tình giữa ông ta và thê tử lại rất tốt. Tuy bình thường không tránh khỏi cãi nhau, nhưng mỗi lần cãi nhau đều khiến tình cảm hai bên càng thêm khăng khít.

- Ông đi rửa mặt trước đi, tôi làm chút gì cho ông ăn! Hồ phu nhân nghe trượng phu nói cũng lườm ông ta một cái, sau đó đứng lên bước đi. Tô Giản vốn muốn nói trong nhà đâu có gì để ăn, lại không ngờ Hồ phu nhân đã ra khỏi phòng, điều này khiến cho ông ta đành chịu, tự mình múc nước bắt đầu rửa mặt.

Chỉ trong chốc lát, Hồ phu nhân liền bưng một cái khay tới, trên khay có một chén cháo tỏa ra hương thơm. Điều này khiến cho Tô Giản không khỏi sửng sốt, lập tức sắc mặt trở nên khó coi nói: - Phu nhân, sao bà lại hồ đồ như vậy. Trong nhà còn có bao nhiêu lương thực, còn không giao ra hết cho ta!

Vốn Hồ phu nhân vui mừng đi đến, không ngờ lại bị phu quân răn dạy, điều này khiến cho bà không nhịn được ủy khuất nói: - Phu quân còn chưa nhìn đây là cháo gì đã giáo huấn ta rồi?

Tô Giản thấy vẻ mặt ủy khuất của thê tử cũng cảm thấy sửng sốt, vừa cúi đầu nhìn thì không ngờ trong chén lại là cháo ngô. Điều này làm ông ta không khỏi sửng sốt. Bởi vì chút bột ngô này đều là từ đồn điền phía bắc vận chuyển tới, hơn nữa đều để ở kho trong phủ, bình thường căn bản không ăn đến. Chỉ có mấy ngày lương thực trong phủ khuyết thiếu nên mới thấy bột ngô này làm thành bánh ngô. Mấy ngày nay ông ta ăn không ít, mặc dù có chút khó ăn nhưng ít ra có thể đỡ đói.

- Đây là Tử Minh và Tử Chính, còn có ta vụng trộm tiết kiệm bánh ngô. Chúng ta đều biết mỗi ngày phu quân đều vất vả chạy tới chạy lui, về nhà ăn chút đồ ăn căn bản không chịu được cho nên mới chuẩn bị bữa này cho ông! Lúc này, Hồ phu nhân ủy khuất nói. Tử Minh và Tử Chính là con thứ và con thứ ba của họ, đứa con cả Tô Tử Nguyên thì làm quan ở bên ngoài, cũng không ở trong thành Uyển Châu.

Nghe được chén cháo này là do bánh ngô thê tử và con trai tiết kiệm làm thành, trong lòng Tô Giản không khỏi cảm động, lập tức vội vàng xin lỗi thê tử. Hồ thị tất nhiên là không để trong lòng, chỉ thúc giục Tô Giản ăn ngay cho nóng. Đối với việc này Tô Giản cũng không khách khí, lập tức bưng chén lên uống một hơi cạn sạch. Lại nói trong khoảng thời gian này ông ta lao tâm lao lực, mỗi ngày về ăn chút đồ ăn thật đúng là không đủ no.

Mấy ngày kế tiếp, trong thành Uyển Châu cũng không vì giảm bớt đồ ăn mà phát sinh rối loạn. Người Tử Hạ ngoài thành cũng không nhanh không chậm công thành như cũ, chỉ cần thế công bị nhụt sẽ lui binh, sau đó lại chỉnh quân tái chiến vào ngày hôm sau. Nhưng theo thời gian dần trôi qua, mặt mày Tô Giản cũng ngày càng nhăn chặt bởi vì hỏa khí và lương thực của thành Uyển Châu ngày càng ít. Mắt thấy đã sắp đến đáy rồi. May là lương thực trong thành người Tử Hạ bên ngoài vẫn chưa nhìn ra được, nhưng nếu không có hỏa khí, chỉ sợ người Tử Hạ sẽ toàn lực công thành. Đến lúc đó bọn họ phải ngăn cản thế nào?

Bình Luận (0)
Comment