- Bàng bàng bàng bàng...
Trên đường Ngự của Đông Kinh, theo tràng dài tiếng pháo nổ vang lên, tổng bộ Đông Kinh của ngân hàng Đại Tống cuối cùng khai trương, chỉ thấy biển người tấp nập trước cửa lớn của ngân hàng, trong đó người tới chúc mừng đông nghịt, hơn nữa đa số đều là những nhân vật nổi tiếng của thành Đông Kinh, thương nhân cũng có quyền quý cũng có, có thể mời nhiều người đến như vậy, có thể thấy thực lực của ngân hàng này.
Tào Tung cười ha ha đứng trước cửa lớn của ngân hàng, nghênh đón quan khách tới chúc mừng, từ sáng đến giờ nụ cười trên gương mặt y dường như chưa bao giờ tắt, lúc này y cảm thấy mặt mình sắp cứng đơ rồi, nhưng hôm nay là ngày vui lớn, nên y không những phải cười, mà còn phải cười thật chân thành, tránh khỏi khiến người ta cảm thấy y tiếp đó khách hàng chậm trễ.
Rất lâu sau mới chờ được hầu hết quan khách đến, giờ lành ngân hàng khai trương cũng sắp tới, Tào Tung đang định quay về uống hớp nước rồi tuyên bố khai trương, nhưng cũng chính lúc này, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa dừng trước cửa ngân hàng, ngay sau đó chỉ thấy Triệu Nhan đưa đám người Tô Thức, Trương Tái, Thẩm Quát cùng xuống xe ngựa đi đến.
Tào Tung mặc dù biết Triệu Nhan sẽ đến, nhưng không ngờ hắn lại mang theo cả nhiều người như vậy, nên biết đám người Tô Thức và Trương Tái, Thẩm Quát người thì văn danh hiển hách, người thì quyền cao chức trọng, có thể nói họ cực kì nổi tiếng trong giới tri thức, hôm nay người đến chúc mừng tuy rất đông, nhưng lại thiếu những người đọc sách như Tô Thức bọn họ, cho nên Tào Tung cũng vừa bất ngờ vừa vui mừng, liền hưng phấn lên trước đón tiếp, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười chân thành.
- Cửa ca nhi, chúc mừng đệ!
Triệu Nhan nhìn thấy Tào Tung thì không nhiều lời, nói thẳng một câu chúc mừng là được. Đám người Tô Thức và Trương Tái bên cạnh hắn cũng lần lượt lên trước nói vài lời chúc mừng, khiến Tào Tung hết sức vui vẻ, có điều đồng thời y cũng hơi hoang mang, lẽ ra với thân phận của đám người Tô Thức, tham dự hoạt động khai trương ngân hàng này dường như không thích hợp lắm, thậm chí còn bị người đọc sách cho rằng hạ thấp thân phận, dù sao người đọc sách không có thiện cảm gì với thương nhân, thật sự không biết Triệu Nhan thuyết phục họ bằng cách nào?
Tào Tung vốn cho rằng Triệu Nhan bọn họ đã là lượt khách cuối cùng, đang định mời họ vào trong chuẩn bị khai trương, nhưng cũng chính lúc này, đột nhiên thấy lại có một xe ngựa đi đến. Mà lúc Triệu Nhan và Tào Tung nhìn thấy chiếc xe ngựa này, lại sửng sốt, vì họ liếc mắt đã nhận ra đây là xe ngựa của Triệu Húc.
Quả nhiên là vậy, chỉ thấy xe ngựa vừa dừng lại, Triệu Húc vươn người nhảy xuống từ xe ngựa, sau đó một người trung niên thân hình cao lớn và một thanh niên gầy gòm cũng nhảy xuống xe ngựa, khi nhìn thấy hai người này Triệu Nhan nheo mắt lại, vì hai người này chính là cha con Vương An Thạch và Vương Bàng mới vào cung chưa lâu.
Kể ra Vương An Thạch sau khi được Triệu Thự bổ nhiệm là Hàn Lâm Học Sĩ, người đọc sách bên ngoài đều cảm thấy triều đình đang lãng phí nhân tài. Với tài năng của Vương An Thạch, ít nhất cũng phải đảm nhiệm một chức vị có thực quyền phát huy tài năng của ông, chứ không phải là chức quan thanh quý như Hàn Lâm học sĩ, vì điều này những sĩ tử trẻ tuổi kia suýt nữa lại dâng sớ làm loạn, may mà Triệu Nhan dùng sự kiện Tử Hạ di chuyển ánh mắt của những người này.
Tuy nhiên đối mặt với sóng gió thế giới bên ngoài, Vương An Thạch lại tỏ ra vô cùng bình thản, cũng không có bất kì ý kiến gì với bổ nhiệm của triều đình, thậm chí khi nghe thấy dị nghị bên ngoài đối với ông, ông vẫn chủ động nói với bạn bè, cải cách không phải chuyện nhỏ, triều đình có thái độ cẩn trọng đối với cải cách cũng rất thường tình, vì vậy không nên vì thế mà hoài nghi triều đình, ông tin có một ngày triều đình sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông.
Đương nhiên Vương An Thạch cũng không chờ đợi trong tiêu cực, chí ít Triệu Nhan biết, Vương An Thạch thời gian này vẫn luôn tìm hiểu các phương diện của Đại Tống, tích cực chuẩn bị cho cải cách của ông. Mặt khác Vương An Thạch và Triệu Húc cũng vô cùng thân thiết, thậm chí nghe đồn Vương An Thạch có lúc còn trò chuyện thẳng thắn với Triệu Húc, hôm nay Triệu Nhan nhìn thấy Triệu Húc đi cùng một xe với cha con Vương An Thạch, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, xem ra Vương An Thạch đã đặt hi vọng của cải cách lên người Triệu Húc rồi. Ngộ nhỡ Triệu Thự một ngày kia mất đi, sợ rằng cải cách sẽ được mở màn.
Mặc dù trong lòng vô cùng phiền muộn, nhưng Triệu Nhan không biểu hiện gì ra mặt, ngược lại hết sức nhiệt tình lên trước nghênh đón Triệu Húc, Tào Tung nhìn thấy Triệu Húc và Vương An Thạch bất ngờ đến, liền càng vui hơn, dù sao thân phận của hai người này càng không tầm thường, hôm nay họ có thể đến đây, chắc chắn cũng gây chấn động không nhỏ trong kinh thành, điều này cũng có lợi cho tuyên truyền danh tiếng của ngân hàng.
- Đại ca, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây?
Triệu Nhan liền đi đến cười nói, thực tế Triệu Nhan và Triệu Húc đều là đại cổ đông của ngân hàng, ngược lại Tào gia lại chiếm cổ phần không nhiều trong ngân hàng, chỉ là tạm thời ủy thác cho Tào Tung quản lí mà thôi, hôm nay ngân hàng khai trương, Tào Tung cũng gửi thiệp mời cho Triệu Húc, nhưng đó chỉ là phép lịch sự, vì ai cũng biết Triệu Húc rất bận, e rằng căn bản không có thời gian tham dự lễ khai trương ngân hàng.
- Ha ha, trong ngân hàng có không ít cổ phần của ta, hôm nay khai trương ta đương nhiên phải đến xem, hơn nữa Lâm Xuyên tiên sinh nghe nói về ngân hàng xong, cũng rất có hứng thú với ngân hàng, thế là ta cùng ông đến.
Triệu Húc mỉm cười trả lời, nhưng câu đầu tiên của y nhất định chỉ là lừa gạt, câu đằng sau liên quan đến Vương An Thạch mới là nguyên nhân thật sự y đến đây, đặc biệt là cuối cùng y nói cùng Vương An Thạch đến, mà không phải là đưa Vương An Thạch đến, từ đó có thể thấy đây chính là dụng ý của Vương An Thạch.
Nghĩ đến Vương An Thạch không ngờ đã có thể chi phối quyết định của Triệu Húc, Triệu Nhan cũng không khỏi chau mày, tuy nhiên hắn lập tức cười nói với Vương An Thạch:
- Không ngờ Lâm Xuyên tiên sinh cũng có hứng thú với cái ngân hàng nhỏ nhoi này, thực sự khiến bản vương hơi bất ngờ.
- Quận vương điện hạ khách khí rồi, thái tử và thần lúc tán gẫu, từng nói đến ý tưởng ngân hàng của quận vương khi còn ở Tây Hạ, lão phu cũng vô cùng tán đồng với điều này, thiết nghĩ ngân hàng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mọi phương diện sản xuất của Đại Tống ta, hôm nay ngân hàng khai trương, cho nên lão phu mới kiến nghị thái tử điện hạ đến tham quan!
Vương An Thạch cũng hết sức khách khí với Triệu Nhan, ông bây giờ đã biết Triệu Nhan không ủng hộ chuyện cải cách của mình, nhưng đây chỉ là sự bất đồng ý kiến, đối với tài hoa của Triệu Nhan, Vương An Thạch vẫn muôn phần bội phục, thậm chí luôn tồn tại tư tưởng thuyết phục Triệu Nhan thay đổi suy nghĩ.
Đối với Vương An Thạch, Triệu Nhan cũng vô cùng nể phục nhân phẩm của ông, vì thế lúc này cũng khách khí vài câu, sau đó Tào Tung lên trước mời họ cùng vào ngân hàng dự lễ, dù gì lúc này giờ lành đã đến, nếu lỡ mất giờ tốt này sẽ không hay rồi.
Nghi lễ khai trương này cũng không biết bắt đầu xuất hiện từ bao giờ, dù sao triều Tống lúc này khi thương gia khai trương gì đó, đều muốn náo nhiệt tưng bừng để lấy điềm may, thương gia có tiền có thực lực thậm chí còn mời một số văn công văn nghệ hoặc tạp kĩ ảo thuật đến biểu diễn, lấy chuyện này để thu hút mọi người, cho dù là những thương nhân làm ăn buôn bán nhỏ, chí ít cũng đốt pháo để lấy may.
Đương nhiên kinh doanh giống như ngân hàng, là thương nhân cấp cao nhất Đại Tống, thậm chí đến huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc đều có cổ phần trong đó, vì thế nghi lễ khai trương tất nhiên cũng không nhỏ, chỉ riêng đoàn văn công văn nghệ đã mời rất nhiều, ngoài ra còn có người diễn xiếc ảo thuật, thu hút rất nhiều dân chúng vây xem, đợi khi nghi lễ kết thúc, Tào Tung đích thân đốt một cây pháo dài đến mười trượng, cuối cùng cả nửa con đường đều là những mảnh xác pháo giấy màu đỏ.
Cùng với buổi lễ kết thúc, Triệu Húc và Triệu Nhan mở hàng gửi một khoản tiền vào ngân hàng, đây cũng coi là ủng hộ ngân hàng, nếu đến hai người họ cũng thể hiện rồi, thì những quan khách khác hôm nay tất nhiên cũng không thể đến tay không, lần lượt gửi tiết kiệm vào ngân hàng, thậm chí còn có một số thương nhân đang khó khăn, trực tiếp vay của ngân hàng một khoản tiền, họ cũng đều nghe bạn bè buôn bán ở Tây Hạ nói qua, ngân hàng có thể cho bên ngoài vay, hơn nữa lãi lại thấp hơn nhiều so với vay ở chùa miếu, thêm nữa ngân hàng có thế lực hùng hậu, cho nên họ tất nhiên đều muốn đến ngân hàng vay tiền để vượt qua cửa ải khó khăn.
Hứa chưởng quỹ của làng tơ lụa Phúc Thụy cũng là một trong những thương nhân đến vay tiền của ngân hàng, làng tơ lụa của nhà y là một trong những làng tơ lụa nổi tiếng của kinh thành, rất nhiều quan lớn quý tộc đều thích mua tơ lụa trong làng nhà y, chỉ là thời gian trước y gặp vận xui, hai lô lụa nhập từ đất Thục và Hàng Châu gặp sự cố, trong đó lô lụa của đất Thục vận chuyển đường thủy, gặp phải bão lớn trăm năm có một, dẫn đến thuyền bị lật xuống sông, vải vóc trên thuyền đều ngấm nước, căn bản không bán được giá, còn hàng bên Hàng Châu còn thảm hơn, vừa xuất ra đã bị cháy ngoài ý muốn, mấy chục xe vải lớn đều bị thiêu thành tro bụi.
Vốn dĩ với gia tài nhà Hứa chưởng quỹ, hai lô hàng xảy ra sự cố cùng lắm khiến y hao gân tổn cốt, nhưng vẫn chưa đến mức đi vay tiền, có điều thời gian trước y nhìn thấy bên Tây Hạ có đầu mối kinh doanh, thế là đầu tư không ít tiền vào, bây giờ đang trong thời gian kẹt nhất, nếu không kiếm đâu ra tiền, nói không chừng làng tơ lụa của y sẽ phá sản.
Thương nhân tạm thời không xoay đâu được cũng là chuyện bình thường, Hứa chưởng quỹ vốn định mượn tiền của vài bạn bè làm ăn, nhưng rất trùng hợp là, mấy người bạn này giống hệt y, cùng đầu tư vào Tây Hạ rất nhiều tiền, hiện tại muốn giúp y cũng bó tay, kết quả dưới hoàn cảnh này, Hứa chưởng quỹ đành phải đi vay vốn, ngành vay vốn của Đại Tống luôn do chùa miếu nắm giữ, chỉ cần là ngôi chùa lớn một chút, đều lắp đặt cơ cấu chuyên kinh doanh cho vay nặng lãi, hơn nữa còn đặt tên mĩ miều là “Kho Trường Sinh”, tiền mượn ra tất nhiên là tiền trường sinh, trên danh nghĩa là kiếm tiền để tu sửa chùa miếu, nhưng thực tế là một trong những khoản thu chủ yếu của chùa.
Phật tổ tuy từ cổ chí kim lấy từ bi làm tiêu chuẩn con người, nhưng việc kinh doanh bằng vay nặng lãi của đền chùa Đại Tống lại không từ bi chút nào, rất nhiều kẻ đều vì mượn tiền của chùa, lãi chồng thêm lãi, cuối cùng không khá lên nổi, làm bao người tan cửa nát nhà, cho nên Hứa chưởng quỹ cũng hết sức lo lắng với điều này, sợ rằng sau khi vay nặng lãi của chùa, trên người lại mang thêm mấy con quỷ hút máu, chẳng may trong thời gian đó mắc sai lầm gì, e rằng Hứa gia nhà họ cũng toi luôn.
Tuy nhiên cũng chính lúc Hứa chưởng quỹ chông chênh, lại vô tình nghe thấy tin tức về ngân hàng, hơn nữa người quản lí y phái đi Tây Hạ cũng từng nhắc với y chuyện ngân hàng ở Tây Hạ, thậm chí người quản lí của y ở Tây Hạ đã từng vay một khoản tiền từ ngân hàng, lãi suất thấp hơn nhiều so với kho Trường Sinh của chùa, vì vậy khi y biết ngân hàng khai trương ở kinh thành, lập tức chạy đến chúc mừng nhanh nhất, cùng với đó là vay một khoản tiền dùng để quay vòng, hơn nữa lãi suất thấp như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, y cũng có thể chống đỡ được.