Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày tháng cứ thế trôi qua, ngân hàng đã thành lập được một năm rồi, trong năm này, ngân hàng dưới sự điều hành của Tào Tung phát triển vượt trội, không những thành lập thêm vài chi nhánh ở kinh thành, còn thành lập chi nhánh ở các kinh thành như Lạc Dương, Trịnh Châu, vân vân…, hơn nữa các chi nhánh đã hình thành mạng lưới nghiệp vụ với tổng bộ, cho dù là chi nhánh ở đâu gửi vào một khoản tiền, đều có thể rút ra ở chi nhánh khác, đương nhiên vì giao thông và công nghệ thông tin chưa phát triển, thời gian gửi và rút cũng hơi lâu.
Trong vòng một năm nay, Nhan Ngọc Như sinh cho Triệu Nhan một bé trai, điều này khiến Nhan Ngọc Như vốn luôn muốn sinh con gái hơi thất vọng, vì nàng biết Triệu Nhan thích nhất là con gái, nhưng khi nhìn thấy Triệu Nhan ngoại trừ lúc đặt tên cho con là Triệu Y hơi phiền não ra, thời gian khác đều vô cùng yêu thương đứa bé, cuối cùng mới yên lòng trở lại.
Âu Dương Uyển Linh cuối cùng cũng sinh cho Triệu Nhan một bé gái sau Nhan Ngọc Như, vì hạ sinh vào mùa hè, cho nên đặt tên là Tư Hạ, như vậy tính ra, Triệu Nhan đã có ba gái hai trai, tổng cộng năm đứa con, trong đó Tư Nguyệt là chị cả, đồng thời cũng nghịch ngợm nhất, ngày nào cũng dẫn Tư Lăng chạy đi chạy lại chỗ các đệ đệ muội muội, loạn lên muốn các đệ đệ muội muội nhanh biết đi biết chạy, như vậy nhóc có thể đưa chúng đi chơi.
Mặt khác dung dịch Bordeaux mà Triệu Nhan điều chế cũng được Ti Nông Tự chứng thực áp dụng có hiệu quả rất tốt đối với rất nhiều bệnh của cây công nghiệp, kể ra tuy Đại Tống coi trọng thương nghiệp, nhưng đồng thời cũng lấy nông nghiệp làm nền tảng xây dựng đất nước, cũng hết sức coi trọng ngành nông nghiệp, vì vậy sau khi Triệu Thự biết chuyện này, thậm chí còn đặc biệt triệu kiến Triệu Nhan, sau đó ngay lúc đó dùng niên hiệu của mình đặt tên cho loại nông dược này, thế là loại nông dược này có một tên gọi chính thức là “Trị Bình dịch”, sau đó bắt đầu phân bố phạm vi rộng trên toàn quốc.
Tuy nhiên việc mở rộng Trị Bình dịch cũng có vấn đề, đó chính là giá của phèn chua tăng cao, kể ra phèn chua thực chất là quặng xen lẫn trong quặng đồng, trước đây chủ yếu dùng làm thuốc nhuộm. Tuy nhiên bây giờ phèn có thêm một công dụng nữa, hơn nữa nhu cầu còn rất lớn, Đại Tống vốn dĩ khan hiếm quặng đồng, phèn là quặng xen lẫn sản lượng tất nhiên cũng không cao, thế là dẫn đến giá cả của phèn tăng vọt, điều này cũng tăng thêm gánh nặng cho người nông dân. May mà lúc này Đức Ninh công chúa đi buôn bán trên biển bỗng nhiên vận chuyển được từ ngoài biển về rất nhiều phèn, mới giải quyết được nhu cầu về phèn của Đại Tống.
Cũng trong một năm này, ách thống trị của Đại Tống trên lãnh thổ Tây Hạ đã thôn tính được cũng dần dần ổn định, công thương nghiệp và nông nghiệp bắt đầu hồi phục trở lại, đặc biệt là xây dựng xưởng đồ hộp, giúp cho nền kinh tế Tây Hạ khôi phục rất nhanh, đồng thời cũng tăng cường mối quan hệ với dân tộc du mục ở phương bắc, cuộc sống của bách tính bản địa đi vào quỹ đạo, vì điều này Đại Tống chính thức chia lãnh thổ Tây Hạ ban đầu thành 20 châu, chính thức sát nhập vào lãnh thổ Đại Tống, từ nay cái tên Tây Hạ này hoàn toàn tan thành mây khói trong lịch sử.
Tuy nhiên một năm nay không phải toàn chuyện tốt, cùng lúc cũng xảy ra một số chuyện không vừa lòng, những chuyện khác đều thuận lợi, duy chỉ có một việc khiến Triệu Nhan ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay hắn cũng vì chuyện này lại vào cung, sau đó mặt mày âu sầu cùng đám người Triệu Húc chờ đợi rất lâu ở điện Thùy Củng, mới nhìn thấy Tào Dật và Trực Lỗ Cổ bước ra từ trong điện.
- Ông nội, Trực thần y, bệnh của phụ hoàng ta sao rồi?
Triệu Nhan nhìn thấy hai người Tào Dật đi đến, lập tức bước nhanh tới hỏi. Chuyện khiến hắn mất ăn mất ngủ chính là Triệu Thự đột nhiên phát bệnh, hơn nữa vẫn là bệnh cũ từ trước, vốn dĩ lần trước Triệu Nhan đã dùng thuốc tiêu viêm trị cho ông gần khỏi rồi, sau đó lại truyền ngự y chăm sóc chu đáo, giúp sức khỏe Triệu Thự tốt lên nhiều, đến Tào Dật cũng cho rằng khả năng ông tái phát là rất nhỏ.
Nhưng chẳng ai ngờ mới hai năm trôi qua, chiều hôm qua Triệu Thự lại bất chợt phát bệnh, người đi vào trạng thái hôn mê, đám người Hàn Kỳ lúc đó cũng đang ở đấy, lập tức phong tỏa tin tức, đầu tiên vội vàng triệu Tào Dật và Trực Lỗ Cổ vào cung. Khó khăn lắm Triệu Thự mới được cứu tỉnh, lại không ngờ ông vừa tỉnh đã hạ chỉ triệu Triệu Húc và Triệu Nhan vào cung, ngay sau đó lại hôn mê, nên ngoài cửa đại điện lúc này cũng chỉ có hai huynh đệ Triệu Húc và Triệu Nhan, còn những lão thần như Hàn Kỳ, đều ở chính sự đường chờ tin tức.
Chỉ thấy Tào Dật nghe câu hỏi của Triệu Nhan xong, lại bất lực lắc đầu nói:
- Tôn tế, cháu nên biết bệnh tình của hoàng thượng, vốn đã được cháu chữa gần khỏi rồi, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, nhưng trên người hoàng thượng lại gánh giang sơn xã tắc, mấy năm nay triều đình lại rối ren, kết quả hoàng thượng hao tâm tổn sức quá độ, căn bản không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mới khiến bệnh cũ tái phát.
- Tào huynh nói không sai, nếu không phải lần trước quận vương người đã sử dụng thuốc cho hoàng thượng, giúp bệnh tình của người giảm nhẹ rất nhiều, e rằng hai năm trước sớm đã trở nên hết sức nghiêm trọng rồi, lần này chẳng qua lại quay về bệnh tình của hai năm trước mà thôi.
Lúc này Trực Lỗ Cổ cũng lắc đầu thở dài nói, là một thầy thuốc sợ nhất là tình trạng này, rõ ràng là bệnh có thể chữa khỏi, nhưng lại vì hoàn cảnh đặc thù của người bệnh, căn bản không thể nghe theo dặn dò của thầy thuốc, kết quả dẫn đến bệnh cũ tái phát, đối với loại bệnh nhân này cho dù ông là Hoa Đà tái thế cũng vô dụng.
- Hai vị thần y, chẳng lẽ bệnh của phụ hoàng không còn cách nào chữa khỏi sao?
Lúc này Triệu Húc cũng mặt mày lo lắng lên trước nói, hôm qua sau khi y nhận được tin luôn túc trực ngoài cửa điện, cả đêm gần như thức trắng, bây giờ không những mắt vằn lên những tơ máu, trên miệng cũng nổi lên vài vết bỏng rộp, sắc mặt thoạt nhìn cực kì tiều tụy.
- Thái tử điện hạ, không phải chúng thần không gắng sức, chỉ là bệnh này của hoàng thượng do mệt mỏi lâu ngày dần dần thêm nặng, bây giờ đã ăn sâu vào xương tủy, muốn trị tận gốc e rằng căn bản không thể, chúng thần chỉ có thể cố gắng giảm bớt mà thôi!
Tào Dật lúc này lại trả lời, Triệu Thự hôn mê lần này tuy đã được lão cứu sống lại, nhưng căn bệnh đã không thể triệt tiêu, nói không chừng lúc nào đấy lại phát tác, đến lúc đó trời biết họ có thể cứu sống hay không?
Tào Dật không phải thái y, với thân phận của lão tất nhiên là có gì nói đó, vì thế Triệu Húc khi nghe thấy bệnh tình của phụ thân đã ăn sâu vào xương cốt, khuôn mặt trở nên ngây ngốc, người ngợm đờ ra đứng bất động tại chỗ, rất lâu sau mới giật giật mắt, nói với giọng khô khốc:
- Tào lão thần tiên, lão nói giảm nhẹ là có ý gì, lẽ nào ngày tháng của phụ hoàng đã không còn nhiều sao?
- Cái này...
Tào Dật và Trực Lỗ Cổ lúc này nhìn nhau, sau đó lại nhìn xung quanh, khi phát hiện chỉ có huynh đệ Triệu Nhan, Triệu Húc và hai người họ, cuối cùng mới mở miệng:
- Thái tử, bệnh của hoàng thượng là bệnh mãn tính, bình thường không phát bệnh, thoạt nhìn không khác người bình thường, nhưng một khi phát tác, lại như núi đổ, không cẩn thận sẽ mất mạng, hơn nữa không ai dám khẳng định lần sau sẽ phát bệnh vào lúc nào, cho nên đối với bệnh của hoàng thượng chúng thần cũng không dám nói càn!
Nghe thấy Triệu Thự lại có thể mất mạng bất cứ lúc nào, gương mặt Triệu Húc không khỏi lộ ra thần sắc đau thương, Triệu Nhan tuy trong lòng chỉ coi Triệu Thự là phụ thân trên danh nghĩa, nhưng nghĩ đến chung sống mấy năm nay, cùng sự khoan dung và yêu thương của Triệu Thự dành cho mình, khuôn mặt cũng tỏ ra nét bi thương.
- Ông nội, vậy nếu hai người ra tay giảm nhẹ bệnh tình của phụ hoàng, có thể giảm tới mức độ nào?
Triệu Nhan lúc này đột nhiên hỏi, tuy hắn trong lòng đau xót, nhưng lại hết sức bình tĩnh, biết rằng thời khắc này không được chỉ lo cho an nguy của mình Triệu Thự, đồng thời cũng phải nghĩ đến tương lai của Đại Tống, bây giờ mỗi một ngày Triệu Thự còn sống đối với bọn họ mà nói đều vô cùng quan trọng.
Câu hỏi của Triệu Nhan vừa dứt, Tào Dật và Trực Lỗ Cổ liền nhỏ giọng thương lượng vài câu, cuối cùng Tào Dật lại cất lời:
- Tôn tế, bệnh tình của bệ hạ dai dẳng đã lâu, trước đây vì lâu ngày không phát bệnh, nên không có ai phát giác, lần này phát bệnh đã có nghĩa bệnh tình phát triển đến mức độ nghiêm trọng, vì vậy cho dù hai người chúng ta kết hợp, sợ là cũng chỉ có thể giúp bệ hạ trụ thêm ba tháng nữa, sau ba tháng, e rằng bệ hạ có thể ngã bệnh bất cứ lúc nào, đến lúc đó phải trông vào ý trời rồi.
- Ba tháng?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng chau mày, dùng ba tháng để giao phó bố trí quyền lực tuy hơi gấp, nhưng cũng đủ, bây giờ điều quan trọng nhất là thức tỉnh Triệu Húc, gánh vác trọng trách của Đại Tống.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền quay đầu nhìn Triệu Húc đang đau buồn, chỉ thấy y hai mắt rưng rưng, hoàn toàn chìm đắm trong bi ai, căn bản không nghe đoạn đối thoại của Triệu Nhan và Tào Dật ban nãy, khiến Triệu Nhan thở dài, mặc dù trước đó Triệu Húc và Triệu Thự vì chuyện hôn sự mà xảy ra bất đồng, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến tình cảm cha con giữa họ.
Tuy nhiên lúc này ai cũng có thể đau buồn, nhưng riêng Triệu Húc thì không, dù gì y là thái tử của Đại Tống, bây giờ là lúc đảm nhận trách nhiệm của một thái tử, vì thế Triệu Nhan bước tới trấn tĩnh Triệu Húc, sau đó nói cho y nghe việc Triệu Thự ba tháng nữa có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, sau đó bảo y sớm quyết đoán.
Triệu Húc nghe thấy phụ thân chỉ còn ba tháng để sống, khiến y không khỏi có cảm giác đau đớn tột cùng, đồng thời cũng cảm thấy hết sức sợ hãi, trước đây mặc dù y từng tham dự triều chính, nhưng y biết phía trước mình có Triệu Thự che chắn, bất luận sóng to gió lớn, Triệu Thự đều giúp y chống đỡ cả bầu trời, nhưng bây giờ người che chở cho y phía trước sắp quỵ ngã, sau này chỉ có thể một mình y chống chọi mưa gió, khiến y bỗng chốc trở nên không tự tin.
- Đại ca, bây giờ không phải lúc do dự, phụ hoàng ngã bệnh đúng lúc này, huynh phải giúp cha gánh vác trọng trách của Đại Tống!
Lúc này Triệu Nhan nhìn thấy thay đổi trên mặt Triệu Húc, liền lên tiếng.
- Ta... ta biết!
Triệu Húc thanh âm khô khốc nói, chuyện Triệu Thự ngã bệnh đến quá đột ngột, khiến y không có sự chuẩn bị nào, cho nên lúc này mới trở nên luống cuống.
- Đại ca biết là tốt, may mà Hàn tướng công bọn họ lúc trước đã phong tỏa tin tức, bên ngoài không biết chuyện phụ hoàng ngã bệnh, tiếp theo nên xử lí thế nào, vẫn mong đại ca sớm ra quyết định!
Triệu Nhan lúc này lại cất lời, tuy thông tin Triệu Thự ngã bệnh đã được phong tỏa, nhưng trong thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, chuyện này e là sớm muộn cũng bị truyền ra, nên Triệu Húc nhất định phải chuẩn bị kĩ càng.
Triệu Húc nghe thấy vậy cũng gật gật đầu, đang định đến chính sự đường tìm đám người Hàn Kỳ bàn bạc, lại thình lình có thái giám chạy như bay từ trong điện ra nói:
- Khởi bẩm thái tử, quận vương, bệ hạ đã tỉnh rồi, hơn nữa còn triệu kiến hai vị điện hạ!