Triệu Húc nhìn thấy Triệu Nhan đột nhiên lấy ra một cuốn thánh chỉ, điều này làm cho y không khỏi sửng sốt, sau đó nhận lấy mở ra xem. Kết quả sắc mặt y biến đổi, bởi vì đây là một cuốn thánh chỉ do chính tay Triệu Thự viết, y tuyệt đối sẽ không nhận sai chữ viết của phụ thân, Triệu Húc mất một lúc lâu mới bình phục tâm tình kích động, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ xem nội dung trên thánh chỉ.
Kỳ thật nói đây là một cuốn thánh chỉ, còn không bằng nói đây là một bức thư nhà mà Triệu Thự gửi cho Triệu Húc, toàn bộ thánh chỉ đều là dùng lời nói mà viết thành. Lúc đầu là dặn dò những việc Triệu Húc sau khi đăng cơ phải chú ý, mặt khác còn khuyên Triệu Húc phải chú ý sức khỏe, đến phần giữa mới bắt đầu vào vấn đề chính.
Khi Triệu Húc nhìn thấy nội dung chủ yếu trên thánh chỉ thì cũng không khỏi giật mình kinh hãi, bởi vì Triệu Thự không ngờ đã đoán được y sau khi đăng cơ sẽ thực thi cải cách, hơn nữa cũng đoán được cải cách sẽ bị vô số người phản đối, thậm chí ngay cả Triệu Nhan cũng sẽ không ủng hộ y. Đối với việc thực hiện cải cách đúng hay sai, Triệu Thự cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò Triệu Húc ở cuối thư, nếu Triệu Nhan bất đồng ý kiến với y thì không bằng thả hắn rời khỏi. Chuyện này không chỉ tốt cho Triệu Nhan mà đồng thời cũng tránh cho huynh đệ bọn họ sau này vì cải cách mà sinh ra khoảng cách.
Đợi cho Triệu Húc xem hết cuốn thánh chỉ không giống như là thánh chỉ này, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Nhan, hơn nửa ngày mới rốt cục mở miệng nói:
- Tam đệ, đệ có thể nói cho ta biết vì sao đệ muốn rời khỏi kinh thành, hơn nữa còn muốn đi về phía nam, có phải giữa đệ và phụ hoàng có giao hẹn gì không?
Triệu Nhan biết Triệu Húc sẽ hỏi như vậy, hắn không chút hoang mang mà nói:
- Đại ca, chuyện rời khỏi kinh thành vốn chỉ là một ý định trong đầu ta. Cũng không định thực sự đi, chẳng qua bởi vì cải cách đã khiến cho ta không thể không rời khỏi. Vì thế mới áp dụng kế hoạch này, về nội dung kế hoạch này, kỳ thật chính là phát triển hải mậu. Đại ca huynh cũng biết ta vô cùng coi trọng hải mậu, cả nhà đại tỷ cũng là bởi vì ta mới đi phía nam, cho đến hiện tại cũng không thể trở về. Tuy rằng đại tỷ làm không tệ, nhưng ta cảm thấy vẫn chưa đủ, vì thế ta tính tự mình đi phía nam quản lý nghiệp vụ hải mậu, ngoài ra…
Khi nói tới đây, trên mặt Triệu Nhan xuất hiện vẻ chần chừ, không biết lời nói kế tiếp của mình có chọc giận Triệu Húc hay không đây. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nói:
- Ngoài ra vấn đề trung tâm của cải cách mà Vương An Thạch thực thi kì thật chính là tam nhũng. Mà vấn đề trung tâm của tam nhũng đơn giản chính là triều đình thiếu tiền, vừa vặn hải mậu là một ngành có thể mang đến một khoản lợi nhuận cực lớn cho triều đình, vì thế ta hy vọng có thể lợi dụng hải mậu tăng thêm một ít thu nhập cho Đại Tống!
Tuy rằng Triệu Nhan đã cố gắng nói hàm súc, nhưng với Triệu Húc thông minh thì liền hiểu được. Triệu Nhan đang lo lắng cải cách không thể giải quyết vấn đề kinh tế của Đại Tống, vì thế mới tính toán đi phía nam, mượn hải mậu mở ra một tài nguyên lớn cho Đại Tống. Tuy rằng làm như vậy không thể giải quyết mâu thuẫn căn bản tồn tại trong nội bộ Đại Tống, nhưng ít ra có thể dịu đi mâu thuẫn một ít.
Hiểu được ý đồ mà Triệu Nhan đi phía nam, thần sắc trên mặt Triệu Húc biến đổi vài lần, qua hồi lâu mới thở dài một hơi nói:
- Tam đệ, ta hiểu đệ dụng tâm lương khổ. Nhưng đệ thật sự không coi trọng cải cách đến như vậy sao?
- Đại ca, không phải ta xem thường cải cách, mà là dân chúng trong thiên hạ xem thường cải cách a!
Triệu Nhan lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn nói, kỳ thật sau khi hắn nghe phân tích của Tào Dĩnh, hắn không còn chút tin tưởng nào với cải cách nữa rồi. Bởi vì thi hành cải cách vốn chính là một chuyện cực kì khó khăn, Triệu Húc lại còn thêm vào mưu đồ của y trong đó, như vậy trong một số thời điểm, Triệu Húc sẽ vì mưu đồ mà từ bỏ cải cách, không có sự ủng hộ của Triệu Húc thì cải cách căn bản không thể tiến thêm một bước.
- Thôi thôi, đệ đã một lòng muốn đi thì vi huynh cũng không giữ đệ nữa. Nhưng phía nam núi cao sâu, đệ đến đó nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì cứ giao cho cấp dưới đi làm, phải biết rằng đệ cũng là người có rất nhiều con cái, đệ phải nghĩ cho chúng nữa!
Triệu Húc thở dài một tiếng nói.
Khi nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt cũng đầy nước mắt, trước khi y đăng cơ, Triệu Nhan chẳng những đã cứu mạng y nhiều lần mà còn nhiều lần bảo vệ cho y ở trước mặt Triệu Thự, khiến cho y có thể thuận lợi đăng cơ. Nhưng hiện tại bởi vì chuyện cải cách mà huynh đệ hai người xảy ra mâu thuẫn, chuyến đi về phía nam này của Triệu Nhan cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Điều này làm cho y nhất thời có chút hoài nghi, chẳng lẽ ý tưởng cải cách của mình thật sự sai lầm rồi sao?
- Đa tạ đại ca, thần đệ nhất định không phụ ủy thác của đại ca, sau này mở một con đường phát triển rộng lớn cho Đại Tống!
Nhìn thấy bộ dạng của Triệu Húc, Triệu Nhan lập tức hết sức kích động nói, chẳng qua trong lòng hắn cũng có chút áy náy, bởi vì có một số việc hắn không nói hết cho Triệu Húc. Nhưng đây cũng là không có cách nào, dù sao lúc trước hắn đã đáp ứng với Triệu Thự, hơn nữa có một số việc nói ra thì không có lợi đối với bất kỳ người nào.
Nghe được Triệu Nhan cam đoan như vậy, Triệu Húc rốt cục chảy xuống vài giọt nước mắt. Y lập tức kéo Triệu Nhan ngồi xuống, huynh đệ hai người nói rất nhiều lời tri kỷ. Lại nói tiếp từ sau khi ban hành cải cách, hai người bọn họ bởi vậy đã xảy ra rất nhiều tranh chấp, đã một thời gian rất lâu không trò chuyện thân mật như vậy rồi. Đặc biệt là sau khi Triệu Húc lên ngôi, rất nhiều người đều kính sợ y, có một người để bày tỏ lòng dạ cùng nói chuyện với nhau là một chuyện cực kỳ khó đối với Triệu Húc. Bởi vậy huynh đệ hai người nói chuyện hết sức cao hứng, khoảng cách giữa hai người trong khoảng thời gian này cũng được rút ngắn đi rất nhiều.
Huynh đệ hai người trò chuyện với nhau từ buổi sáng cho tới giữa trưa, Triệu Húc còn giữ Triệu Nhan lại ăn trưa với y. Cho đến lúc này Triệu Húc một đêm không ngủ bị cơn buồn ngủ tập kích, hàn huyên vài câu với Triệu Nhan liền nằm ngủ ở trên bàn. Điều này làm cho Triệu Nhan đầu tiên là hoảng sợ, mãi cho đến khi phát hiện Triệu Húc là đi ngủ thì mới yên lòng lại, gọi nội thị đến cùng mình đỡ Triệu Húc đến phòng ở phía sau nghỉ ngơi. Sau đó Triệu Nhan mới rời khỏi hoàng cung.
Sau khi về đến nhà, Triệu Nhan đầu tiên là kể chuyện vào cung hôm nay cho Tào Dĩnh, bảo nàng chuẩn bị cho việc rời khỏi kinh thành. Điều này làm cho Tào Dĩnh hết sức cao hứng, bởi vì trong khoảng thời gian này nàng luôn cảm thấy trong kinh thành không an toàn. Cho dù Triệu Nhan là Vương gia của Đại Tống, nhưng dưới thế cục đang thi hành cải cách này vẫn làm cho người ta có loại cảm giác bấp bênh, vì thế biện pháp tốt nhất hiện tại chính là rời khỏi mảnh đất thị phi này, cho dù là chạy xa một chút cũng không sao cả.
Sau khi đưa mắt nhìn Tào Dĩnh vô cùng vui vẻ rời đi, nụ cười trên mặt Triệu Nhan cũng dần dần biến mất. Sau đó một thân một mình đi vào thư phòng của mình, sau khi đóng kỹ cửa phòng thì Triệu Nhan đẩy ra một giá sách ở phía nam trong thư phòng, sau đó từ một cái hốc trên vách tường lấy ra một cái hòm sắt, lúc này mới ngồi lại trước bàn.
Kế tiếp Triệu Nhan lấy ra một cái chìa khóa ở trên cổ, sau đó mở ổ khóa của hòm sắt ra, nhẹ nhàng mở lên nắp hòm. Trong hòm có một ít đồ đạc lộn xộn, phần lớn trong đó đều là vật mà Triệu Nhan mang theo khi xuyên việt, ví dụ như di động, bật lửa. Nhưng lẫn lộn trong những vật này có một cuốn thánh chỉ nằm lẳng lặng ở đó, thoạt nhìn hết sức nổi bật.
Triệu Nhan nhìn cuốn thánh chỉ này một hồi lâu, cuối cùng bỗng nhiên giơ tay cầm lấy thánh chỉ cùng với cái bật lửa trong hộp, vài lần bật lửa muốn thiêu hủy cuốn thánh chỉ này. Đáng tiếc vẫn không thể nào làm được, cuối cùng đành phải sa sút tinh thần mà bỏ thánh chỉ lại trong hộp.
Lúc trước khi Triệu Thự vừa mới phát bệnh, bởi vì thái độ của Triệu Húc đối với cải cách không rõ rang nên đã khiến cho Triệu Thự cố nén ốm đau mà đến chỗ Triệu Nhan, sau đó giao chuyện này cho hắn, cùng với đưa cho hắn một cuốn thánh chỉ. Hiện tại thánh chỉ trong hộp này chính là cuốn thánh chỉ mà trước kia Triệu Thự đưa cho hắn, nội dung trong thánh chỉ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng có ảnh hưởng rất lớn. Trong thánh chỉ viết rõ nếu Triệu Húc cố ý tiến hành cải cách, gây ra hậu quả nghiêm trọng với Đại Tống thì Triệu Nhan có quyền ra mặt ngăn cản cải cách.
Có thể nói cuốn thánh chỉ là bảo hiểm cuối cùng mà Triệu Thự để lại cho Đại Tống, để tránh cho cải cách tổn hại đến Đại Tống. Chẳng qua sau đó Triệu Nhan suy tính hồi lâu, lại cho rằng cách làm này của Triệu Thự có chút thiếu suy xét, bởi vì lấy tính cách Triệu Húc thì nhất định là không đụng tường thì sẽ không quay đầu lại. Cuốn thánh chỉ này đưa ra không biết y có hoàn toàn tuân theo hay không, ngoài ra nếu Triệu Nhan ra mặt ngăn chặn cải cách thì rất có thể bởi vậy sẽ tạo ra xích mích giữa huynh đệ bọn họ, đây đối với Triệu Nhan cũng không phải là một chuyện tốt.
Cũng chính bởi vì những nguyên nhân trên, vì thế Triệu Nhan sau nhiều lần suy nghĩ đã cầu Triệu Thự thêm một cuốn thánh chỉ, chính là cuốn thánh chỉ mà hôm nay hắn đưa cho Triệu Húc. Triệu Nhan hy vọng có thể thông qua đạo thánh chỉ này mà rời khỏi mảnh đất thị phi này, mặt khác cũng có thể mượn dùng hải mậu để tích lũy một ít của cải cho mình, từ đó giảm bớt khủng hoảng tài chính trong nội bộ Đại Tống.
Đối với những ý tưởng này của Triệu Nhan, Triệu Thự cũng không thể hiện là ủng hộ hay phản đối. Chỉ đáp ứng Triệu Nhan viết cuốn thánh chỉ thứ hai, nhưng cũng không thu hồi cuốn thánh chỉ thứ nhất, mà bảo Triệu Nhan hãy bảo quản nó thật tốt. Nói không chừng sau này sẽ đến lúc phát huy tác dụng, vì thế Triệu Nhan khóa hai cuốn thánh chỉ này trong hộp, cho tới hôm nay cầm cuốn thánh chỉ thứ hai đưa cho Triệu Húc.
Đối với cuốn thánh chỉ còn dư này, Triệu Nhan vẫn cho rằng nó giống như là một quả bom hẹn giờ, bởi vì nếu chẳng may bị Triệu Húc biết mình trong tay còn có một thánh chỉ ngăn lại việc thực hiện cải cách của y thì nhất định sẽ tổn thương tình cảm giữa huynh đệ bọn họ. Nói không chừng Triệu Húc còn có thể coi hắn là một mối uy hiếp, đến lúc đó Triệu Nhan có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Mặt khác sau khi trải qua phân tích của Tào Dĩnh, Triệu Nhan đã biết Triệu Húc thực hành cải cách, kỳ thật chủ yếu là để tập quyền. Điểm này ngay cả Triệu Thự khi còn sống cũng không đoán được, cho nên cho dù Triệu Nhan lấy thánh chỉ ra ngăn cản cải cách thì Triệu Húc chắc chắn sẽ dùng những cải cách khác để tập quyền. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể tạo ra mâu thuẫn mới, vì thế theo Triệu Nhan thấy thì cuốn thánh chỉ này đã mất đi tác dụng của bản thân nó, mà giữ lại cũng là uy hiếp, còn không bằng bây giờ hủy đi. Chẳng qua Triệu Nhan cũng không biết vì sao, vài lần hạ quyết tâm hủy cuốn thánh chỉ này thì cuối cùng cũng không thể xuống tay được.
- Ai, coi như là lưu trữ làm kỷ niệm đi, dù sao nó là do phụ hoàng tự tay viết!
Triệu Nhan nhẹ nhàng khép hộp lại nói, chẳng qua ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau hắn lại cảm thấy vạn phần may mắn vì quyết định này của mình.