- Trần Quốc công chúa và phò mã tới thăm?
Nghe thấy tin này, Ngư Nương và Ác Quỷ cũng thấy hơi lạ đưa mắt nhìn nhau, kể ra từ khi họ đối chọi với tên Thái tri châu đó, cả quan trường Quảng Châu đều tránh bọn họ như tránh tà, thậm chí xung quanh nơi bọn họ đóng quân đều đã bị Thủy sư khác bao vây, bình thường căn bản không ai dám tới, nhưng bây giờ phu thê Trần Quốc công chúa lại mạo hiểm đến, đây quả thực khiến họ bất ngờ.
Nói đến phu thê Trần Quốc công chúa, tuy họ không phải quan thần, nhưng địa vị trong thành Quảng Châu cũng rất đặc biệt, vì họ nắm giữ Hải Mậu Hành quan trọng nhất của vùng biển Đại Tống. Quảng Châu là một trong những cảng biển lớn nhất của Đại Tống, ngoại thương tất nhiên cũng chịu sự chi phối của Hải Mậu Hành, nên bất luận là quan lại hay thương nhân, đều vô cùng kính sợ phu thê Trần Quốc công chúa.
Ngư Nương và Ác Quỷ tất nhiên cũng đều nghe qua danh tiếng của phu thê Trần Quốc công chúa, lúc đó hai người thì thầm thảo luận vài câu, vẫn không đoán ra dụng ý đến đây của đối phương, sau cùng Ngư Nương cho người mời phu thê Trần Quốc công chúa vào trong, dù sao bất luận nguyên nhân đối phương đến đây là gì, cũng cần gặp mặt rồi nói.
Chốc lát sau, Ngư Nương và Ác Quỷ đã nhìn thấy một đôi phu thê tầm ba mươi tuổi đi vào, trong đó người phụ nữ khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, điều này cũng khiến Ngư Nương và Ác Quỷ lập tức chắc nịch thân phận của đối phương, Ngư Nương liền đứng bật dậy nói:
- Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ!
Trần Quốc công chúa bước vào nhìn Ngư Nương và Ác Quỷ, nàng trước đây tuy chưa từng gặp đối phương, nhưng cũng đã nghe nói một số tin đồn về hai người này, đặc biệt là vị nữ tướng Ngư Nương này, càng cảm thấy hiếu kì, bây giờ được tận mắt nhìn thấy Ngư Nương cũng không khỏi cười nói:
- Thích tướng quân không cần đa lễ, bản công chúa lần này đến, thực ra là có chuyện muốn thương lượng!
Ngư Nương họ Thích, nên Trần Quốc công chúa mới gọi là Thích tướng quân. Ngư Nương tuy không rõ ý đồ đến đây của Trần Quốc công chúa, nhưng cũng đoán ra chắc chắn có liên quan đến mâu thuẫn giữa mình và Thái tri châu. Kể ra hiện tại trong thành Quảng Châu không ít người nói họ muốn tạo phản, Trần Quốc công chúa thân đàn bà con gái lại dám đến quân doanh của họ vào thời điểm này, sự gan dạ và sáng suốt này cũng khiến Ngư Nương vô cùng bội phục.
Lúc đó Ngư Nương mời Trần Quốc công chúa ngồi xuống nói chuyện, kết quả không nằm ngoài dự kiến của nàng, Trần Quốc công chúa vừa mở miệng đã nhắc đến xung đột giữa họ và Thái tri châu, nhưng còn chưa đợi Trần Quốc công chúa nói xong, Ác Quỷ tính tình nóng vội đã cắt lời:
- Công chúa điện hạ, bây giờ không phải chúng ta muốn gây sự với tên Thái tri châu đó, mà là gã thực sự bức người quá quắt, căn bản không cho chúng ta con đường sống, cho nên chúng ta mới bất đắc dĩ chuẩn bị tự bảo vệ mình, nếu công chúa thật sự muốn hóa giải chuyện này thì nên đi tìm vị Thái tri châu đó chứ không phải chúng ta!
Ác Quỷ lên tiếng, khiến Vương Sư Ước giật thót mình, y cực kì phản đối thê tử đến quân doanh của quân La Sát, vì bây giờ ngoài kia đều đang đồn ầm lên chuyện quân La Sát muốn tạo phản, ngộ nhỡ chuyện này là thật, họ đến đây há chẳng phải chui đầu vào rọ sao? Chỉ có điều thái độ của Trần Quốc công chúa kiên quyết, y đành phải đồng ý, còn tự mình đi cùng, bây giờ nhìn thấy Ác Quỷ tướng mạo hung dữ lên tiếng, khiến y còn cho rằng đối phương muốn động thủ, hấp tấp đứng dậy che chắn trước mặt thê tử.
Tuy nhiên Trần Quốc công chúa lại tỏ ra hết sức trấn tĩnh. Chỉ thấy nàng đứng dậy nhẹ nhàng kéo phu quân mình ra, sau đó quay đầu nói với Ngư Nương:
- Thích tướng quân có thể không biết, vì chuyện của các người, phò mã đã đi tìm Thái tri châu nhiều lần, nhưng tên Thái tri châu đó ỷ có tân đảng chống lưng, không nể mặt phu thê ta, nên hiện tại chúng ta cũng không còn cách nào khác.
Ngư Nương vốn còn muốn thuyết phục Trần Quốc công chúa giúp đỡ, không ngờ Trần Quốc công chúa đã từng giúp bọn họ rồi, đáng tiếc tên Thái tri châu đó quá cứng rắn, đến cả công chúa cũng không nể nang, khiến nàng không khỏi thất vọng khôn tả.
Tuy nhiên cũng chính lúc này, chỉ thấy Trần Quốc công chúa lại chợt nhoẻn miệng cười nói:
- Tuy phu thê ta hết cách, nhưng có một người lại chắc chắn có cách. Sự thực là chỉ cần đệ ấy tới Quảng Châu, tên Thái tri châu đó nhất định sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều, hơn nữa đệ ấy cũng đang trên đường đến, ước chừng chậm nhất là một tháng nữa sẽ đến Quảng Châu.
- Ồ, người này là ai vậy?
Ngư Nương nghe thấy lời của Trần Quốc công chúa cũng không khỏi kích động nói, thậm chí đến Ác Quỷ bên cạnh vốn dĩ mặt mày giận dữ cũng lộ ra thần sắc tò mò, tuy y cứ gào lên đòi tạo phản, nhưng y cũng không ngốc, biết với sức mạnh của mình hiện nay nếu tạo phản căn bản không có khả năng thành công, ngược lại chỉ có thể bị Thủy sư Đại Tống tiêu diệt, vì vậy chưa đến vạn bất đắc dĩ, y cũng không muốn tạo phản.
- Ha ha, người này chắc các ngươi cũng từng nghe nói rồi, chính là tam đệ của ta, trước kia là Quảng Dương quận vương, bây giờ là Lăng Vương điện hạ Triệu Nhan, lần này đệ ấy nhận lệnh đến Quảng Châu, sẽ tiếp quản tất cả công việc hải mậu, quan viên địa phương cũng chịu sự khống chế của đệ ấy. Chỉ cần đệ ấy ở đây thì tên Thái tri châu đó cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoài ra ta có thể nói với ngươi, Từ thủ lĩnh của các ngươi và nhị muội của ta cũng cùng tới, y sẽ hỗ trợ tam đệ ta quản lí hải mậu, có y ở đây, thiết nghĩ các ngươi cũng có thể yên tâm hơn rồi nhỉ!
Trần Quốc công chúa cười ha ha nói.
- Thủ lĩnh cũng sắp đến sao?
Nghe thấy Trần Quốc công chúa nói vậy, Ngư Nương và Ác Quỷ đều kích động đứng bật dậy, tuy trước kia họ có phần bất mãn với lựa chọn quy phục Đại Tống của Từ Nguyên, nhưng sau khi xa cách vài năm, lại thêm quân La Sát gặp phải cảnh ngộ này, khiến họ đều vô cùng thương nhớ Từ Nguyên, luôn cảm thấy chỉ cần có y ở đây, họ sẽ không bị người ta tùy ý làm nhục.
- Đúng vậy, tam đệ lần này đến mang theo rất nhiều trợ thủ, xem ra là muốn giúp ngành hải mậu phát triển lớn, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của các trợ thủ như các ngươi, cho nên ta thấy các ngươi hiện tại không nên đối chọi với Thái tri châu, thực sự không được có thể tạm lánh sóng gió một thời gian, đợi tam đệ bọn họ đến rồi, Thái tri châu tất nhiên cũng không thể giương oai nữa.
Trần Quốc công chúa lúc này cuối cùng nói ra dụng ý đến đây của mình, kể ra quân La Sát cũng quá sĩ diện, nếu trước đó khi xảy ra mâu thuẫn với Thái tri châu nhượng bộ một chút, sự tình đã không loạn đến nông nỗi giương cung bạt kiếm thế này.
- Tạm lánh sóng gió? Công chúa định bảo chúng ta làm sao tránh sóng gió?
Ngư Nương lúc này chau mày cất lời, nàng cảm thấy bên mình đã kiềm chế đủ rồi, nếu không nói không chừng bây giờ thành Quảng Châu đã chiến tranh tung trời rồi.
- Thực chất rất đơn giản, tam đệ bọn họ còn cần khoảng một tháng nữa mới có thể đến được Quảng Châu, nhưng mâu thuẫn giữa các ngươi và Thái tri châu đã đến hồi căng thẳng, nếu đã như vậy, chi bằng các ngươi tìm một lí do tạm thời rời khỏi Quảng Châu, đợi đến khi tam đệ đến nơi hẵng quay về, đến lúc đó tất nhiên có tam đệ giúp các ngươi làm chủ, nhất định sẽ dạy dỗ cho Thái tri châu một bài học!
Trần Quốc công chúa khi nói đến cuối, khuôn mặt cũng hiện lên vài phần hung dữ, kể ra từ sau khi nàng quản lí Hải Mậu Hành, quan địa phương vùng biển vô cùng khách khí với phu thê họ, nhưng chỉ duy tên Thái tri châu đó lại không chút kiêng nể, vì thế nàng cũng muốn dạy dỗ đối phương.
- Thì ra là thế, ta hiểu ý của công chúa rồi!
Ngư Nương khi nghe thấy vậy, gương mặt cũng không giấu được vẻ buồn bã, quân La Sát bọn họ xưa giờ luôn kiêu hãnh, dù sao bọn họ là bá vương vùng biển trước nay chưa từng chịu nỗi uất ức này, nhưng bây giờ lại phải chán nản trốn khỏi Quảng Châu, điều này đối với họ mà nói, thực sự là một nỗi nhục to lớn.
- Không được!
Đúng lúc này, Ác Quỷ đột nhiên hét lớn,
- Ta biết công chúa có ý tốt, nhưng lần này rành rành là tên Thái tri châu đó ức hiếp người quá đáng, nếu quân La Sát chúng ta lại phải rời khỏi Quảng Châu, thì sau này còn mặt mũi nào sống trên đời?
Ác Quỷ là kiểu người chết vinh còn hơn sống nhục, nên y thực sự không thể đồng ý đề nghị của Trần Quốc công chúa, có điều so sánh với nhau, Ngư Nương lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, nàng không để ý đến lời của Ác Quỷ, mà trầm tư hồi lâu, rồi mới nói với Trần Quốc công chúa:
- Công chúa, hiện tại xung quanh chúng thần đều bị các Thủy sư khác bao vây rồi, cho dù muốn trốn e rằng cũng không trốn được?
- Ngư Nương nàng...
Thấy Ngư Nương lại đồng ý với ý tưởng tạm thời lẩn trốn, Ác Quỷ bên cạnh lập tức sốt sắng hét lớn, nhưng chưa đợi y nói xong đã bị Ngư Nương phất tay ngăn lại, sau đó tiếp tục nhìn về hướng Trần Quốc công chúa.
- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần Thích tướng quân các người đồng ý thì ta có thể thuyết phục Sương chỉ huy sứ, bảo y tìm một lí do điều các ngươi ra khỏi Quảng Châu, đến lúc đó chỉ cần sống bên ngoài một tháng, không cần lo lắng tên Thái tri châu đó nữa.
Trần Quốc công chúa mỉm cười lên tiếng, Hải Mậu Hành mà nàng chưởng quản thường xuyên giao lưu với Thủy sư Đại Tống, vì thế chỉ huy sứ Thủy sư các nơi cũng có chút tình nghĩa với phu thê họ, chỉ cần nàng tiết lộ thông tin Triệu Nhan sắp đến ra, những chỉ huy sứ đó tất nhiên biết phải lựa chọn thế nào.
Nghe thấy lời của Thục Quốc công chúa, Ngư Nương lại trầm ngâm đôi lát, cuối cùng mở miệng:
- Công chúa, chuyện này liên quan trọng đại, có thể để chúng mạt tướng thương lượng một lát không, mong công chúa chờ một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng cho người một câu trả lời!
- Được, vậy phu thê ta sẽ ở đây đợi kết quả bàn bạc của các ngươi!
Trần Quốc công chúa liền mỉm cười cất lời, nàng tin Ngư Nương và Ác Quỷ đều không phải kẻ ngu ngốc, tuyệt đối sẽ lựa chọn sáng suốt.
Lúc đó Ngư Nương và Ác Quỷ đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Ác Quỷ đã vô cùng bất mãn lên tiếng:
- Ngư Nương, sao nàng lại đồng ý đề nghị tạm thời lẩn trốn của công chúa, nếu thật sự làm như vậy thì mặt mũi quân La Sát của chúng ta còn đâu?
- Ác Quỷ, huynh không được cứ luôn miệng quân La Sát, chúng ta sớm đã quy phục Đại Tống, bây giờ cũng là Thủy sư của Đại Tống, vì vậy sớm đã không còn quân La Sát rồi, hơn nữa lần này rõ ràng là chúng ta yếu thế hơn người ta, nếu đã như thế thì phải biết học cách cúi đầu, nếu không người chịu thiệt sẽ là chúng ta!
Ngư Nương lúc này lại mặt mày nghiêm túc nói, nữ nhân thường dễ thích nghi với hoàn cảnh xung quanh hơn am nhân, ở điểm này Ngư Nương tốt hơn Ác Quỷ.
Nghe thấy lời bảo ban của Ngư Nương, Ác Quỷ cũng không tìm ra lời nào phản bác, nhưng y vẫn ngang ngạnh nói:
- Nhưng cho dù yếu thế hơn người cũng không thể làm con rùa rụt cổ như vậy, nếu không sống còn có ý nghĩa gì?
- Hừ, nếu huynh muốn chết có thể ở lại, nhưng chị dâu và mấy cháu trai cháu gái làm thế nào, ngoài ra còn có người nhà huynh đệ thủ hạ của huynh, lẽ nào họ cũng phải chết cùng chúng ta?
Ngư Nương lại hừ lạnh một tiếng nói, cứ nhắc đến gia đình lập tức chạm đúng điểm yếu của Ác Quỷ, sau cùng y có chút chán nản cúi gằm mặt.