Triệu Nhan bọn họ tất nhiên không biết đến cuộc tranh đấu trong thành Quảng Châu, Từ Nguyên cũng không biết những đối xử bất công mà thủ hạ quân La Sát của mình phải chịu, nên họ không gấp gáp lên đường, mà ở lại Hàng Châu vui chơi thêm mấy ngày, sau đó mới đến Tuyền Châu một hải cảng khác ở ven biển phía nam Đại Tống. Kể ra danh tiếng của Tuyền Châu ở hậu thế có thể không bằng Quảng Châu, nhưng ở thời Đại Tống này, Tuyền Châu là thành phố hải cảng duy nhất có thể so sánh với Quảng Châu, tàu thuyền đi biển từ nam chí bắc đều cập bến ở đây, Triệu Nhan gặp được rất nhiều thương nhân ngoài biển ở cảng Tuyền Châu.
Cảnh sắc thiên nhiên của Tuyền Châu tuy kém xa Hàng Châu, nhưng sự sầm uất lại thịnh hơn Hàng Châu một bậc, hơn nữa vì là hải cảng, giúp trong thành giao thoa văn hóa nhiều nước, ví dụ có hồ nữ Ba Tư làn da trắng nõn, cũng có miếu Bái Hỏa cao lớn nguy nga, thậm chí còn nhìn thấy cả Côn Luân nô da ngăm đen, Triệu Nhan bọn họ vô cùng hiếu kì với điều này, vì thế lại dừng chân mấy ngày mới luyến tiếc rời đi.
Ngoài biển Tuyền Châu không xa chính là đại đảo Lưu Cầu, cũng chính là cơ nghiệp Từ Nguyên vất vả bao năm mới gây dựng được, vừa hay Triệu Nhan hết sức coi trọng hòn đảo Đài Loan ở hậu thế này, vì thế sau khi họ đi khỏi Tuyền Châu, không lập tức xuống phía nam đến Quảng Châu, mà ngồi thuyền tới đảo Lưu Cầu thị sát.
Đối với lần trở về chốn cũ này, Từ Nguyên vô cùng thích thú, dù gì đại đảo Lưu Cầu chứa đựng không ít tâm huyết của y mới gây dựng lên, ban đầu khi y thỉnh cầu quy phục Đại Tống, dân cư trên đảo đã gần triệu, vườn tược canh tác tăng lên hàng năm, sản lượng lương thực cũng gần như cung cấp đầy đủ, không cần dựa vào đất liền ủng hộ nữa.
Tuyền Châu và đại đảo Lưu Cầu chỉ cách nhau một eo biển, cũng chính là eo biển Đài Loan ở hậu thế, nhưng hiện tại nên gọi là eo biển Lưu Cầu. Thuyền của Triệu Nhan bọn họ rời khỏi Tuyền Châu khởi hành về hướng đông nam, rất nhanh đã nhìn thấy đường bờ biển của đại đảo Lưu Cầu, thậm chí còn có thể trông thấy một số nhà cửa trên bờ biển, mà lúc này Từ Nguyên lại hết sức hưng phấn giới thiệu:
- Tam đệ, đại đảo Lưu Cầu nằm sát một bên sườn của Đại Tống, là nơi dân cư tập trung đông nhất, rất nhiều bách tính di cư từ đất liền đều định cư ở đây, lúc trước khi ta rời đi, ở đây đã hình thành lên nhiều thành thị, tính theo hướng khởi hành của chúng ta, đằng xa chúng ta nhìn thấy kia chắc là trấn Bình An.
Thấy Từ Nguyên lại nhớ rõ từng tên thị trấn nhỏ, đám người Triệu Nhan đều ngạc nhiên nhìn y, nhưng nghĩ thử cũng không lạ lùng, trước khi Từ Nguyên đến đại đảo Lưu Cầu, trên đảo ngoài thổ dân ra cũng chỉ có một nửa người Hán là ngư dân hải tặc sinh sống, số lượng thưa thớt, chỉ đến khi y chiếm cứ đại đảo Lưu Cầu mới bắt đầu chính thức xây dựng lại hòn đảo lớn này, có thể nói quy hoạch của cả hòn đảo này đều do một tay y điều khiển, quen thuộc với nơi đây cũng rất bình thường.
Tuy nhiên theo hướng đội thuyền của Triệu Nhan bọn họ tiến gần trấn Bình An, đôi mày của Từ Nguyên dần dần nhíu lại, Triệu Nhan không hề phát hiện ra điều này, vì hắn chỉ lo ngắm nhìn cảnh sắc của trấn Bình An trên bờ biển, chỉ thấy bên thị trấn đang tu sửa một cảng nhỏ, rất nhiều thuyền cá lớn nhỏ thả neo ở đây, ngoài ra Triệu Nhan kinh ngạc phát hiện, quy mô của trấn Bình An này không hề nhỏ, nhìn từ xa nhà cửa của cả trấn trải dài hơn mười dặm, đây nào phải một trấn, quả thực có thể gọi là một huyện thành rồi.
- Từ Nguyên, không ngờ huynh ở trên đại đảo Lưu Cầu chỉ vài năm đã làm ra được thành tích như vậy, chỉ một trấn nhỏ đã có quy mô như thế, thực sự vô cùng hiếm có!
Lúc này Tô Thức vừa đánh giá trấn Bình An, vừa cười ha ha nói với Từ Nguyên bên cạnh, y trước kia là bạn thân của Liễu Không, tất nhiên biết chuyện Từ Nguyên chính là Liễu Không, chỉ có điều y biết thì biết, nhưng trước giờ chưa từng nói ra chuyện này, thậm chí đến Tô Triệt và Lý Công Lân cũng đều ngầm hiểu nhau chứ không nói ra.
- Không đúng, trấn Bình An sao lại có thể trở nên như này?
Tuy nhiên lúc này Từ Nguyên lại vẻ mặt nghi hoặc nói, chỉ thấy đôi mắt của y nghi ngờ xem xét trấn Bình An trước mặt, dường như là không quen nơi này.
- Sao vậy, ở đây có gì không đúng sao?
Triệu Nhan lúc này cũng nghe thấy đoạn đối thoại của Tô Thức và Từ Nguyên, liền cất tiếng hỏi, theo hắn thấy trấn Bình An mọi thứ đều rất bình thường, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy người người tấp nập trên bến tàu, trên mặt biển gần đó cũng có rất nhiều thuyền đang đánh cá, thoạt nhìn không khác mấy các làng chài ven biển Đại Tống, chỉ có điều trấn Bình An phía trước lớn hơn sầm uất hơn một chút.
- Không đúng, có chút bất thường, lúc trước khi ta rời khỏi Lưu Cầu từng đi qua trấn Bình An, khi đó nơi đây vẫn chỉ là một làng chài nhỏ không đến trăm hộ, nói là trấn nhưng thực chất căn bản không có hình dáng của một trấn, nhưng chỉ mới vài năm ngắn ngủi, trấn Bình An sao có thể phát triển nhanh như vậy, mọi người xem quy mô thị trấn này, đã có thể gọi là huyện thành rồi.
Từ Nguyên lúc này mặt mày khó hiểu nói, từ một làng chài nhỏ phát triển thành một huyện thành, hơn nữa chỉ cần thời gian vài năm, với hiểu biết của y về đại đảo Lưu Cầu, thực sự có chút không bình thường.
- Cái này có gì là lạ, ta đoán chắc là sau khi đại đảo Lưu Cầu sát nhập, quan viên bản địa bắt đầu di dời dân chúng lên đảo, cho nên mới có thể phát triển nhanh như vậy.
Lý Công Lân nghe thấy vậy lên tiếng, suy đoán của y cũng rất có lí, Triệu Nhan bọn họ nghe xong cũng gật gù.
Tuy nhiên Từ Nguyên lại cố chấp lắc lắc đầu nói:
- Không thể, lúc trước sau khi ta chiếm cứ đại đảo Lưu Cầu thì cật lực muốn di dân từ Đại Tống, nhưng quan địa phương Đại Tống quản lí rất nghiêm vấn đề này, thêm nữa bách tính phần lớn đều không muốn xa quê, cho nên ta cố gắng bao năm cũng chỉ di dời được mấy trăm nghìn người, trong đó còn có một bộ phận lớn là thổ dân quy thuận, phân bố ở trên đảo rất thưa thớt, nhưng theo quy mô này của trấn Bình An, người dân trên đảo tăng quá nhiều.
Triệu Nhan bọn họ nghe thấy lời của Từ Nguyên cũng đều lộ ra biểu cảm trầm tư, trong khảo hạch của Đại Tống đối với quan địa phương có một hạng mục nhân khẩu đối với dân chúng dưới quyền cai trị, cho nên thông thường quan địa phương đích thực không đồng ý để bách tính mình cai trị di tản đi, vì vậy cho dù là Đại Tống chiếm cứ đại đảo Lưu Cầu, cũng không thể di chuyển bách tính quy mô lớn, hơn nữa nếu thật sự có chuyện như vậy, triều đình cũng nên biết, nhưng Triệu Nhan lại không hay biết gì về chuyện này, nên nhân khẩu trấn Bình An phía trước tăng mạnh chắc chắn có nguyên nhân mà họ không biết.
Đối với đại đảo Lưu Cầu này, Triệu Nhan cũng vô cùng coi trọng, thậm chí coi nó như một trạm trung chuyển quan trọng ở hải đảo của mình, nếu không sẽ chẳng đích thân chạy đến tham quan, bây giờ tình hình trên đại đảo Lưu Cầu có điều bất thường, nên Triệu Nhan cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, liền chỉ huy đội thuyền lại gần trấn Bình An, sau đó phái người lên bờ trình báo thân phận, để quan viên địa phương đến gặp hắn.
Kì thực căn bản không cần Triệu Nhan phái người, người của trấn Bình An nhìn thấy một đội thuyền lớn như vậy của Triệu Nhan đi đến cũng vô cùng tò mò, quan viên bản địa còn lập tức đến bến tàu, lo lắng gặp phải hải tặc gì đó, nhưng khi nhìn thấy là thuyền quan Đại Tống mới yên tâm, chờ một thuyền nhỏ mà Triệu Nhan phái tới cập bến, họ lập tức lên trước hỏi thăm, khi biết được là Lăng Vương điện hạ của Đại Tống, lập tức làm những quan viên này sửng sốt, ngay sau đó lên thuyền đến bái kiến Triệu Nhan.
Vị quan lên thuyền là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, có thể là vì sống ở biển, làn da ngăm đen, Triệu Nhan vừa nhìn quan phục của ông là biết, vị quan trước mặt này là huyện lệnh, nói như vậy, trấn Bình An này đã nâng lên thành cơ cấu hành chính cấp huyện rồi, nếu không sẽ không có huyện lệnh ở đây.
Quả nhiên, chỉ thấy vị quan trung niên này lên thuyền xong, lập tức hành lễ với Triệu Nhan nói:
- Hạ quan huyện lệnh huyện Bình An Chu Câu, bái kiến Lăng Vương điện hạ!
- Không cần đa lễ, ở đây không phải tên là trấn Bình An sao, đổi trấn thành huyện lúc nào vậy?
Triệu Nhan đầu tiên để đối phương đứng dậy, sau đó mới hỏi.
- Khởi bẩm Lăng Vương điện hạ, nơi này một năm trước đích thực gọi là trấn Bình An, chỉ là cùng với quy mô thị trấn ngày một lớn, nên Đổng tri châu báo cáo lên triều đình, thăng cấp trấn thành huyện, hạ quan năm ngoái được phái đến huyện Bình An đảm nhận chức huyện lệnh ạ.
Chu Câu vô cùng cung kính nói, ông là tiến sĩ năm Trị Bình thứ ba, lúc trước khi đi thi ở kinh thành, còn từng đến học viện Truy Nguyên dự thính một thời gian nên hết sức kính nể Triệu Nhan.
Kể ra từ sau khi Từ Nguyên quy phục Đại Tống, đại đảo Lưu Cầu cũng chính thức trở thành lãnh thổ của Đại Tống. Bởi vì trên đảo hoang vắng nên đại đảo Lưu Cầu trực tiếp bị quy hoạch thành một châu Lưu Cầu, phía dưới có bảy tám huyện, Đổng tri châu mà Chu Câu nói, dự đoán chính là tri châu của châu Lưu Cầu.
- Nhưng mấy năm trước trấn Bình An còn là một làng chài nhỏ chưa đầy trăm hộ dân, đến nay lại một bước thành huyện, sao có thể chứ?
Từ Nguyên lúc này thực sự không nhịn được lên tiếng, y vô cùng hiếu kì với sự thay đổi của trấn Bình An, đồng thời càng muốn biết trong mấy năm mình ra đi, trên đại đảo Lưu Cầu đã xảy ra biến đổi gì.
- Vị này là...
Chu Câu nhìn Từ Nguyên đang nói, liền nghi hoặc hỏi.
- À, vị này là tỷ phu của ta, cũng chính là chủ nhân trước kia của đại đảo Lưu Cầu của các ngươi, thủ lĩnh quân La Sát Từ Nguyên!
Triệu Nhan cười giúp họ giới thiệu.
- Hóa ra là Từ phò mã, hạ quan ngưỡng mộ đã lâu, kể ra đại đảo Lưu Cầu có thể có ngày hôm nay, cũng nhờ công của phò mã!
Chu Câu làm quan ở Lưu Cầu, tất nhiên từng nghe nói đến đại danh của Từ Nguyên, trên thực tế một số người cùng làm quan với ông còn là thủ hạ trước kia của Từ Nguyên, cho nên ông cũng từng nghe nói đến một số sự tích của Từ Nguyên.
Từ Nguyên liền khách khí với Chu Câu vài câu, sau đó mới vội vàng truy vấn:
- Châu tri huyện, trấn Bình An vì sao lại gia tăng nhiều dân cư như vậy?
Nhìn thấy Từ Nguyên nóng lòng muốn làm rõ chuyện này như vậy, Chu Câu cũng không nói thêm mấy lời khách sáo nữa, liền kể lại nguyên nhân huyện Bình An tăng mạnh dân số. Kể ra đây chủ yếu có hai nguyên nhân, trong đó nguyên nhân thứ nhất rất đơn giản, vì phát hiện được mỏ vàng ở trong một ngọn núi phía đông nam huyện Bình An, tuy quy mô mỏ vàng không lớn, nhưng cũng thu hút rất nhiều người đến khai thác, khai thác quặng lại đẩy mạnh kinh tế huyện Bình An, khiến cho một bộ phận lớn người dân bắt đầu định cư ở đây.
Tuy nhiên vì quy mô mỏ vàng rất nhỏ, cho nên lực hút người có hạn, nguyên nhân dân số huyện Bình An tăng mạnh còn vì nguyên nhân thứ hai, chỉ là Triệu Nhan bọn họ khi nghe thấy nguyên nhân thứ hai, khuôn mặt đều lộ ra biểu cảm nặng nề.