Dân số trấn Bình An tăng vọt có hai nguyên nhân, ngoại trừ sự kích thích của mỏ vàng nhỏ ra, quan trọng nhất vẫn là vì cải cách, điều này khiến Triệu Nhan bọn họ đều không ngờ, chỉ là đợi khi Chu Câu tường thuật lại chi tiết nguyên nhân này, Triệu Nhan bọn họ mới đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt vô cùng trầm trọng.
Hóa ra sau khi Triệu Húc đăng cơ, cải cách của Vương An Thạch lập tức triển khai, cải cách không chỉ hạn định trong kinh thành, mà đồng thời bắt đầu trên toàn quốc, vùng duyên hải phía nam tuy cách kinh thành khá xa nhưng cũng bắt đầu cải cách, hơn nữa cũng chính vì cách kinh thành xa xôi, khiến quan địa phương nơi đây càng to gan, chẳng hạn Thanh Miêu pháp vốn là pháp luật lợi dân, nhưng bị một số quan địa phương biến thành công cụ để quan phủ đục nước béo cò, cho dân vay nặng lãi, căn bản không sợ bị kinh thành biết được.
Đương nhiên Thanh Miêu pháp cũng chỉ là một trong số đó, ngoài ra còn có nhiều tân pháp ở vùng biển biến thành pháp luật hại dân, kết quả dẫn đến bách tính vùng ven biển khổ không tả hết, rất nhiều người dân đều vì tân pháp mà phá sản, thậm chí bán con bán cái đi cũng không ít.
So sánh vùng biển với vùng núi, tình hình của đại đảo Lưu Cầu khá hơn nhiều, thứ nhất nó lênh đênh ngoài biển, tân đảng không coi trọng nó, thứ hai dân chúng ở đây tuy không nhiều, nhưng khí chất lại hết sức dũng mãnh, phải biết rất nhiều người dân ở đây đều xuất thân hải tặc, quan viên làm quan nơi này cũng đều rất cẩn thận, sợ rằng chỉ một phút mất cảnh gác sẽ khiến dân oán hận, nói không chừng nửa đêm bị chặt đứt đầu, cũng chính vì như thế cho nên tân pháp ở trên đại đảo Lưu Cầu gần như chỉ gọi là có, không thật sự thực thi.
Cũng chính vì trên đại đảo Lưu Cầu không chịu ảnh hưởng của tân pháp, kết quả tin tức này nhanh chóng truyền khắp vùng duyên hải phía nam, kể từ đó, rất nhiều bách tính bị tân pháp hại cho phá sản bắt đầu chủ động di dời lên đại đảo Lưu Cầu, vừa mới đầu còn chỉ di chuyển rải rác, nhưng sau này người di dân ngày càng đông, thậm chí xuất hiện hiện tượng cả một thôn làng cùng nhau di cư.
Đối với tình trạng này, quan địa phương các vùng duyên hải tất nhiên không đồng tình, thậm chí còn phái người ngăn cản những bách tính này di cư, đáng tiếc đường bờ biển Đại Tống dài như vậy, đến Thủy sư còn không phòng thủ được, đừng nói đến những quan địa phương kia, vì thế làn sóng di cư này căn bản không ngăn nổi, thậm chí có hôm trăng thanh gió mát, trời xanh sóng lặng, trên đường bờ biển vùng Tuyền Châu có rất nhiều dân chúng ngồi bè gỗ vượt qua eo biển tới đại đảo Lưu Cầu.
Trải qua một thời gian nhập cư và di cư trái phép điên cuồng, khiến dân số trên đại đảo Lưu Cầu xuất hiện bùng nổ. Trong đó trấn Bình An không những có quặng vàng, mà xung quanh địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, vô cùng thích hợp khai hoang trồng trọt, cho nên không ít bách tính di cư đến đều sống ở trấn Bình An, cứ như vậy, trấn Bình An tự nhiên giống như là bóng bay được thổi hơi mà mở rộng ra, thế nên năm ngoái thăng cấp thành huyện, trở thành nơi đầu tiên được thăng cấp huyện sau khi thành lập châu Lưu Cầu.
- Nền chính trị hà khắc như hổ, không ngờ lại vì nguyên nhân cải cách mới dẫn đến sự hưng thịnh của châu Lưu Cầu. Đáng ra nên để đám tân đảng trong kinh thành đều đến đây mà xem!
Lý Công Lân trẻ tuổi hiếu thắng lúc này căm hận nói đầu tiên, y trước đó cũng không có lòng hận thù gì sâu sắc lắm với tân đảng, chỉ là bây giờ tận mắt nhìn thấy dân chúng vì tháo chạy khỏi nền thống trị mới mà mạo hiểm tránh tới châu Lưu Cầu ở ngoài biển này, khiến y cuối cùng hiểu ra sự đáng sợ của tân pháp.
- Ôi, dân chúng vùng ven biển này còn tốt chán, ít nhất còn có một nơi có thể trốn tân pháp như châu Lưu Cầu, nhưng dân chúng ở đất liền thì thảm rồi, họ chỉ có thể im lặng chấp nhận tất cả mọi điều tân pháp đem đến, thậm chí vì nó mà tự cắt tứ chi, bán con bán cái, đáng tiếc triều đình lại không thấy tất cả!
Lúc này Tô Thức cũng mặt mày bi phẫn nói. Triệu Nhan ở bên cạnh nghe thấy lời của Tô Thức, trong lòng thầm thở dài một tiếng, Triệu Húc thực chất cũng biết một số hậu quả cải cách đem lại, đáng tiếc y để đạt được mục đích thâu tóm quyền lực của mình, thì chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi tiễn vị Chu Câu đó, Triệu Nhan bọn họ không dừng ở vùng biển lân cận trấn Bình An mà xuống phía nam đến thành Công Chúa ở phía nam đại đảo Lưu Cầu, đây trước kia là nơi ở của Từ Nguyên, bây giờ lại trở thành trị sở của châu Lưu Cầu, vị Đổng tri châu trong lời Chu Câu đó cũng sống trong thành Công Chúa.
Mục tiêu của Triệu Nhan bọn họ lần này chính là thành Công Chúa, bất luận là vì Từ Nguyên hay là sự coi trọng của Triệu Nhan với đại đảo Lưu Cầu, họ đều cần cập bến ở đây, sau đó tận mắt nhìn tình hình trên đảo, cho nên đội thuyền của họ sau khi đến cửa cảng ngoài thành Công Chúa, liền thông báo với quan viên trên cửa cảng bắt đầu tiến vào cập bến ở cửa cảng.
- Nơi này gọi là thành Công Chúa, bến cảng lại gọi là cảng Công Chúa, xem ra nhị tỷ phu thật sự thật sự tình sâu nghĩa nặng với nhị tỷ mà!
Triệu Nhan nhìn cảnh vật thuyền bè đi lại trên bến cảng, liền cười nói với Từ Nguyên bên cạnh.
Đối với lời trêu chọc của Triệu Nhan, Từ Nguyên lại mỉm cười im lặng, lúc này y đang mải ngắm nghía toàn thể thành phố đằng sau cảng Công Chúa và bến cảng này, tuy y chỉ ra đi có vài năm, nhưng vì nguồn dân ra vào lớn, khiến thành Công Chúa cũng thay đổi không nhỏ, dù sao nơi đây là châu phủ, chắc chắn có rất nhiều người muốn tới sinh sống, hơn nữa ở đây cũng có nhiều cơ hội nuôi sống bản thân hơn.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan bọn họ không ngờ đến là, khi thuyền của họ vừa đậu bến cảng, trên bến tàu cũng có vài viên quan bản địa đến sớm nghênh tiếp, nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy bến tàu đằng xa có một đội tướng sĩ vội vàng chạy tới, mà khi Từ Nguyên nhìn thấy những người này, gương mặt cũng lập tức lộ ra vẻ xúc động.
- Thuộc hạ tham kiến thủ lĩnh!
Chỉ thấy đám tướng sĩ sau khi chạy tới bến tàu, lập tức lớn giọng hành lễ với Từ Nguyên, hai tướng lĩnh cầm đầu chính là Ác Quỷ và Ngư Nương, bọn họ dưới sự giúp đỡ của Trần Quốc công chúa tạm thời được điều từ Quảng Châu tới đây, trên danh nghĩa là hỗ trợ phòng thủ hải tặc cho quân đóng ở bản địa, nhưng thực tế lại để lánh họa. Lúc này nhìn thấy Từ Nguyên đến, hai người và đội quân La Sát cũ sau lưng họ đều không giấu được niềm hân hoan xúc động.
- Ngư Nương, Ác Quỷ, các... các ngươi sao lại ở đây?
Từ Nguyên nhìn thấy đám người Ngư Nương cũng vô cùng xúc động, liền lao như tên bắn xuống thuyền, sau đó đỡ từng người họ dậy nói.
- Thủ lĩnh! Ngài phải đòi công bằng cho huynh đệ chúng tôi, lần này nếu không phải Trần Quốc công chúa âm thầm giúp đỡ, e rằng chúng tôi sớm đã bị tên cẩu quan đó hại chết rồi!
Lúc này Ác Quỷ bỗng nhiên lên trước nói lớn, từ khi y rời khỏi Quảng Châu đã uất nghẹn nỗi bực này, bây giờ trông thấy Từ Nguyên đã đến, coi như tìm thấy người đáng tin cậy rồi.
- Chuyện gì vậy, các ngươi là thủ hạ trước kia của nhị tỷ phu?
Lúc này Triệu Nhan đi xuống từ trên thuyền nói, ban nãy nghe thấy cuộc đối thoại giữa Ngư Nương bọn họ và Từ Nguyên, Triệu Nhan cho dù ngốc đến đâu cũng có thể đoán ra quan hệ giữa họ.
- Lăng Vương điện hạ, Thích tướng quân bọn họ đã chờ ở đây rất lâu rồi, trước đó Trần Quốc công chúa điện hạ giao phó, đợi sau khi người đến thì đưa bọn họ tới, không ngờ tin tức của họ lại mau lẹ đến vậy, mọi người vừa cập bến họ đã tự mình đến rồi.
Lúc này một vị quan đứng chờ ở bến cảng lên trước cười nói, nhìn quan phục trên người y đã biết y chắc là vị Đổng tri châu theo lời Chu Câu nói.
Đổng tri châu và Vương Sư Ước là bằng hữu thâm giao, lần này Ngư Nương bọn họ bị nhốt ở Quảng Châu, Vương Sư Ước thỉnh cầu y giúp đỡ, thế là y mượn cớ châu Lưu Cầu xuất hiện hải tặc, cầu cứu Quảng Châu có quân đóng giữ hùng hậu, Trần Quốc công chúa lại móc nối quan hệ, khiến cấp trên cao nhất của Ngư Nương bọn họ, cũng chính là vị Sương chỉ huy sứ tự tiện làm chủ thả bọn họ đi, tuy làm vậy nhất định sẽ đắc tội với vị Thái tri châu đó, nhưng Triệu Nhan sắp đến rồi, vị Thái tri châu đó cũng không ngông nghênh được mấy ngày nữa, cho nên vị Sương chỉ huy sứ tất nhiên biết nên lựa chọn thế nào.
Từ Nguyên lúc này vội vàng giới thiệu thân phận của Triệu Nhan cho Ngư Nương và Ác Quỷ, nghe thấy người thanh niên phía trước này chính là Lăng Vương Triệu Nhan, đám người Ngư Nương cũng vô cùng kích động, liền kể lại một lần những ân oán giữa hội mình và vị Thái tri châu đó, kết quả Triệu Nhan nghe xong trầm ngâm lúc lâu, sau đó liếc nhìn Từ Nguyên, phát hiện sắc mặt đối phương vô cùng u ám, dù gì thủ hạ của y bị người ta ức hiếp như vậy, trong lòng y tất nhiên cũng hết sức căm phẫn.
- Các ngươi yên tâm, bản vương nếu đã đến đây thì tuyệt đối không để các ngươi bị bắt nạt nữa, lần này các ngươi theo bản vương cùng về Quảng Châu, đến lúc đó bản vương nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này. Nếu thật sự tên Thái tri châu đó cậy thế hiếp đáp người, thì bản vương chắc chắn trị gã theo pháp luật!
Triệu Nhan liền lên tiếng, tuy chuyện này là tên Thái tri châu đó cậy quyền thế ức hiếp người, nhưng dù gì chỉ là lời của một bên đám người Ngư Nương, Triệu Nhan cũng cần đến Quảng Châu điều tra chi tiết một phen mới có thể quyết định.
- Đa tạ Lăng Vương điện hạ làm chủ cho đám người chúng thần!
Ngư Nương và Ác Quỷ lúc này cũng cúi người thi lễ nói.
- Đúng rồi, vừa nãy các ngươi nói tên Thái tri châu đó xuất thân từ tân đảng, hơn nữa còn là nhân vật trung kiên trong tân đảng, thế gã rốt cuộc danh tính là gì, người ở đâu?
Triệu Nhan lúc này đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, thế là lên tiếng hỏi, nói đến những nhân vật chủ chốt trong tân đảng, hắn xem như cũng khá quen biết, nói không chừng vị Thái tri châu này hắn còn từng nghe nói đến tên đối phương.
Cùng lúc đó, trong phủ tri châu ở thành Quảng Châu, một người thanh niên mặc quan phục cầm chiếc bình hoa trên giá sách ném xuống đất, kết quả mảnh vỡ bắn ra tung tóe, dọa cho mấy vị quan trong phòng lùi lại vài bước, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ bất lực.
- Tần Du đâu, bảo y đến gặp ta!
Chỉ thấy vị quan trẻ tuổi sau khi ném bình hoa, hùng hổ đi đi lại lại vài bước trong phòng, sau đó quát tháo. Tần Du chính là Sương chỉ huy sứ của Thủy sư Quảng Châu, đồng thời cũng là người thả Ngư Nương bọn họ đi.
- Tri châu, chúng ta đã sai người đi gọi Tần chỉ huy sứ rồi, chỉ là y lại nói mấy ngày nay mắc phong hàn, sợ truyền nhiễm cho tri châu, nên không chịu đến gặp ngài!
Lúc này một vị quan bên dưới bất đắc dĩ nói. Chuyện Tần Du tự tiện thả đội quân La Sát cũ đi khiến vị Thái tri châu trước mắt này hết sức tức giận, mấy lần kêu Tần Du đến phủ tri châu cho gã một câu trả lời, nhưng đối phương đều không đến.
- Hừ! Hay lắm Tần Du, trước thì nói thê tử sinh con, bây giờ lại nói lâm bệnh, cớ của y cũng nhiều thật, bây giờ bản quan sẽ viết một công văn bảo y đến nghị sự, xem y còn thoái thác thế nào!
Quan viên trẻ tuổi liền hừ lạnh một tiếng, giơ tay cầm giấy bút trên bàn bắt đầu viết công văn. Trước đó gã chỉ phái người đi mời, coi như là mời theo tính chất riêng tư, nhưng lần này lại đổi sang công văn, đối phương không muốn đến cũng phải đến.
Viên quan trẻ đặt bút giống như long xà, tuy gã rất giận dữ nhưng vẫn viết rất nắn nót, sau khi viết xong, gã còn đặc biệt viết tên của mình ở cuối cùng, rõ ràng là hai chữ “Thái Kinh”.