Đội thuyền của Triệu Nhan sau khi rời khỏi châu Lưu Cầu, lại trải qua mười mấy ngày ngồi thuyền nữa, cuối cùng đến được ngoài biển Quảng Châu. Triệu Nhan đứng trên đầu thuyền xem xét đất liền phía xa. Quảng Châu tuy là một trong những hải cảng lớn nhất của Đại Tống, song từ trên mặt biển kì thực không nhìn thấy thành Quảng Châu, vì Quảng Châu chủ yếu là dựa vào cửa Châu Giang lưu thông với ngoài biển, nên Triệu Nhan đứng trên đầu thuyền chỉ có thể nhìn thấy cửa Châu Giang bụng lớn cửa nhỏ, mà hai bên Châu Giang chính là Macao và Hồng Kông nổi tiếng ở hậu thế, đáng tiếc giờ vẫn chỉ là một vùng hoang vu.
Đội thuyền của Triệu Nhan bọn họ từ ngoài biển tiến vào cửa Châu Giang, lúc này mới có thể trông thấy cảng Quảng Châu phồn hoa giàu có, chỉ thấy tàu thuyền qua lại trên bến cảng không ngớt, trên bến toàn là những người đang khuân vác hàng hóa lên vai, ngoài ra còn có rất nhiều thương nhân và quan quân của bến cảng trong đó, người thì kiếm mối làm ăn, người thì bận rộn tính toán thuế hàng hóa.
Nhìn cảng Quảng Châu thịnh vượng trước mắt, trong lòng Triệu Nhan lại chợt nghĩ đến thông tin nhận được từ phía Ngư Nương bọn họ trước đó, hắn không ngờ hiện tại người nhậm chức tri châu Quảng Châu lại là Thái Kinh nổi danh đình đám trong lịch sử. Kẻ này tuy còn trẻ, nhưng ở đời sau được người ta gọi là gian tướng số một trong lịch sử Trung Quốc, cũng đứng đầu lục tặc, thậm chí rất nhiều người còn gán cho gã nguyên nhân Bắc Tống diệt vong, đương nhiên đây chắc chắn có hơi oan uổng cho Thái Kinh, nhưng từ đây có thể thấy ảnh hưởng to lớn của kẻ này với lịch sử Bắc Tống.
Thực ra nếu không phải Triệu Nhan nghe thấy cái tên Thái Kinh từ miệng Ngư Nương bọn họ, hắn cũng quên Thái Kinh thực ra cũng là một thành viên trong phái cải cách, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng trong đó, ngoài ra còn có đệ đệ Thái Biện của Thái Kinh. Thái Biện không những là con rể của Vương An Thạch, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của Vương An Thạch, sức ảnh hưởng trong tân đảng vượt xa Vương Sân. Thái Kinh tuy không bằng đệ đệ của mình, những cũng là cấp cao của tân đảng, điểm này từ gã có thể được phái tới một nơi trọng yếu như Quảng Châu đảm nhận chức tri châu là biết rồi.
Thái Kinh có thể bị người đời sau gọi là gian tướng số một trong lịch sử, đương nhiên không phải nhân vật tầm thường, trên thực tế gã từng bốn lần làm tướng, bốn lần lên bốn lần xuống vô cùng hiếm thấy, từ đây có thể biết người này lợi hại thế nào. Tuy nhiên Thái Kinh hiện tại vẫn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tuy có dã tâm, nhưng các phương diện khác đều thiếu sót nhiều, chẳng hạn xung đột lần này với Ngư Nương bọn họ, đã thể hiện gã quá xốc nổi, nếu đổi lại là gã mấy chục năm sau, e rằng Ngư Nương sớm đã bị gã xơi tái không còn gì rồi.
Sự có mặt của Triệu Nhan bọn họ tất nhiên sớm đã thông báo cho quan viên Quảng Châu, phu thê Trần Quốc công chúa nhận được thư riêng của Triệu Nhan, vì thế khi thuyền của Triệu Nhan vừa cập bến, trên bến cảng đã chật ních người đến nghênh đón, trong đó phu thê Trần Quốc công chúa tất nhiên đứng ở đầu tiên, đằng sau họ lại có một đám quan viên, trong đó một viên quan trẻ tuổi đứng đầu, không cần hỏi, người này chắc chắn là Thái Kinh rồi.
Triệu Nhan vừa xuống thuyền vừa đánh giá Thái Kinh, dù sao đối với nhân vật truyền kì trong lịch sử này hắn cũng rất hiếu kì, trong ca kịch ở hậu thế chỉ cần gã vừa lộ diện, chắc chắn là trang điểm kiểu gian thần mặt trắng bệch, nhưng Thái Kinh mà Triệu Nhan nhìn thấy bây giờ khác hoàn toàn so với trong ca kịch, chỉ thấy đối phương thân hình cao lớn gương mặt trắng trẻo, tướng mạo cũng có phần anh tuấn, chỉ là hai con mắt hẹp dài, khiến cho gã càng thêm tăm tối.
Đợi Triệu Nhan xuống thuyền, Trần Quốc công chúa và Vương Sư Ước dẫn đầu nghênh đón. Triệu Nhan cũng nhớ vị đại tỷ này khôn xiết, liền mỉm cười lên phía trước, nhưng khiến hắn không ngờ là Trần Quốc công chúa lại nhạt nhòa nước mắt từ bên cạnh hắn chạy qua, căn bản không đếm xỉa đến đệ đệ là hắn, sau đó ôm chầm một bé trai bên cạnh Triệu Nhan khóc tướng lên. Đứa bé trai này tất nhiên chính là Thù Nhi cùng Triệu Nhan đến, kể ra cậu bé và Trần Quốc công chúa hai mẫu tử chia xa mấy năm liền, Thù Nhi cũng đã từ một bé trai nhỏ bé trở thành một thiếu niên, nhưng cho dù nó có lớn đến đâu, Trần Quốc công chúa thân là mẫu thân vẫn liếc mắt đã nhận ra hài nhi của mình.
- Tam đệ, đại tỷ đệ và Thù Nhi xa nhau bao nhiêu năm như vậy, ngày nào cũng nhớ nhung nó, bây giờ gặp được nó không kiềm chế được cảm xúc, đệ cũng đừng trách!
Thấy Triệu Nhan bị thê tử lạnh nhạt, Vương Sư Ước vội vàng lên trước cười nói.
- Ha ha, tỷ phu nói gì vậy chứ, đại tỷ và Thù Nhi là tình mẫu tử, sau khi gặp lại đương nhiên phải biểu lộ chân tình, nhưng kể ra Thù Nhi tuy xa cách hai người mấy năm nay, nhưng nó đã học được rất nhiều điều, nếu không phải vì tuổi nó còn quá nhỏ, đệ còn muốn cho nó đến học viện Truy Nguyên đảm nhận việc dạy học!
Triệu Nhan lúc này cũng bật cười nói, kể ra Thù Nhi và Trần Quốc công chúa chia xa, hắn cũng phải nhận một phần trách nhiệm, bây giờ nhìn thấy mẹ con đoàn tụ, tất nhiên cũng vui mừng khôn xiết.
Trần Quốc công chúa ôm đứa con ruột âu yếm một lúc lâu, giờ mới nhớ đến đám người Triệu Nhan, sau đó dắt tay Thù Nhi nói với Triệu Nhan vài câu, rồi để Vương Sư Ước thay nàng tiếp đãi Triệu Nhan, còn nàng và Thù Nhi lên thuyền tìm Tào Dĩnh và các tỷ muội Thục Quốc công chúa, dù sao những người phụ nữ này cũng không tiện gặp người ngoài, vừa hay để Trần Quốc công chúa tiếp đãi.
Vương Sư Ước cũng sớm được rèn giũa rồi, liền đưa các viên quan đến trước mặt Triệu Nhan, giúp họ giới thiệu đôi bên một lát, chỉ có điều khi giới thiệu tới Thái Kinh, Vương Sư Ước lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, xem ra y cũng còn để bụng chuyện Thái Kinh lần trước không giữ thể diện cho y, thêm nữa những chuyện Thái Kinh làm trước đó cũng quá quắt, nên y không có thiện cảm gì với Thái Kinh.
Tuy nhiên đừng thấy Thái Kinh ác ôn với Ngư Nương bọn họ như thế, nhưng khi gặp Triệu Nhan lại vẻ mặt tươi cười, lên trước thi lễ nói:
- Hạ quan Thái Kinh bái kiến Lăng Vương điện hạ, hồi trước khi hạ quan ở kinh thành, còn từng đến học viện Truy Nguyên nghe điện hạ giảng bài, kể ra cũng xem như học sinh của điện hạ, hôm nay có thể lại được gặp điện hạ ở Quảng Châu cách kinh thành cả ngàn dặm, thực sự là vinh hạnh của hạ quan!
Tục ngữ nói không đánh người đang cười, Triệu Nhan cho dù có thành kiến với Thái Kinh, song lúc này cũng không tiện biểu hiện ra, nên cũng cười ha ha khách khí với gã vài câu, sau đó mới mượn cớ bản thân mệt rồi, muốn về sớm nghỉ ngơi, Thái Kinh biết điều lập tức nói đã sắp xếp nơi ở sẵn sàng, còn đích thân đưa bọn họ đi.
Tuy nhiên đúng lúc này, Thái Kinh vô tình chợt phát hiện, trong đám người phía sau Triệu Nhan, Ác Quỷ và Ngư Nương lại lẫn trong đó, điều này nói lên họ cùng Triệu Nhan trở về, lại liên tưởng đến phò mã Từ Nguyên của Thục Quốc công chúa sau lưng Triệu Nhan ban nãy, cũng chính là thủ lĩnh quân La Sát trước kia, khiến sắc mặt gã chợt trở nên u ám.
Triệu Nhan từ lúc mới đầu đã chú ý đến Thái Kinh, tất nhiên cũng nhìn thấy sự thay đổi trên thần sắc gã, nhưng hắn lại không nói gì, phối hợp đưa mọi người đến nơi ở được sắp xếp, Vương Sư Ước và Trần Quốc công chúa thân là chủ nhà, tất nhiên phải thể hiện tình hiếu khách, vì thế sớm đã thiết yến tiệc thịnh soạn, những người đàn ông như Triệu Nhan bọn họ thì ngồi cùng Vương Sư Ước và Thái Kinh, Trần Quốc công chúa thì đi tiếp những nữ nhân như Tào Dĩnh. Bữa tiệc tiếp đón này kéo dài từ chiều đến tối mới kết thúc, Triệu Nhan bọn họ cũng uống say khướt quay về.
Có điều Triệu Nhan bọn họ tuy đều say mèm, nhưng Thái Kinh lại không uống trôi, đặc biệt là khi gã nhìn thấy Từ Nguyên và Ác Quỷ, Ngư Nương cùng ngồi trong yến tiệc, ba người cười cười nói nói, thêm nữa Triệu Nhan cũng chốc chốc lại kính rượu họ, điều này chứng minh Triệu Nhan vô cùng coi trọng bọn họ, điều này càng khiến Thái Kinh đứng ngồi không yên, thậm chí hận không thể lập tức chấm dứt tiệc rượu quay về tìm người thương lượng đối sách.
Khó khăn lắm mới lưu lại đến khi yến tiệc kết thúc, Thái Kinh liếc nhìn đám người Triệu Nhan say mèm được dìu đi, lập tức đứng phắt dậy trở về phủ tri châu của mình, sau đó phái người gấp gáp tìm thông phán Quảng Châu Tiền Phong đến. Thông phán là trợ thủ của tri châu, nhưng thông phán trước kia vì phản đối tân pháp, đã bị cách chức cùng lúc với tri châu cũ, thông phán Tiền Phong hiện tại cùng nhậm chức với Thái Kinh, hai người đều là người trong tân đảng, hơn nữa Tiền Phong biết đệ đệ của Thái Kinh là con rể Vương An Thạch nên cực kì xu nịnh gã, vốn dĩ thông phán có quyền giám sát tri châu, nhưng đến lượt y, lại nghe theo tất cả những gì Thái Kinh bảo, mặc kệ những gì gã làm, căn bản không có ý giám sát.
- Nguyên Trường huynh, xảy ra chuyện gì khiến huynh phải gọi tại hạ gấp như vậy?
Tiền Phong vừa nhìn thấy Thái Kinh, lập tức cất lời hỏi, hôm nay y vì phải ra ngoài phổ biến tân pháp một chuyến nên không thể đi đón Triệu Nhan, tất nhiên cũng không biết chuyện Ác Quỷ và Ngư Nương cùng trở về với Triệu Nhan.
- Chuyện không hay rồi, hôm nay ta đi nghênh đón Lăng Vương điện hạ, không ngờ gặp lại hai người...
Thái Kinh nói rồi kể lại chuyện gặp Ngư Nương và Ác Quỷ, đặc biệt là giới thiệu Từ Nguyên cũng trở về, hơn nữa còn quan hệ rất tốt với Triệu Nhan, từ đây có thể biết, chuyện trước đó gã bức bách đám người Ngư Nương Triệu Nhan hẳn cũng biết, nói không chừng còn ra mặt cho họ, đến lúc đó gã rất có thể sẽ bị Triệu Nhan gây khó dễ.
Tiền Phong nghe xong lời của Thái Kinh cũng không khỏi chau mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Theo thông tin truyền từ trong kinh đến, Lăng Vương lần này đến là để tiếp quản tất cả cộng việc thương mại biển, Quảng Châu chúng ta chủ yếu dựa vào thương mại biển, tất nhiên cũng chịu sự chế ngự của quận vương, nếu người thật sự hỏi đến chuyện này, e rằng tình cảnh của tri châu ngài khó khăn rồi.
- Cái này tất nhiên ta biết, nên mới muốn mời Tiền huynh đến bàn bạc đối sách!
Thái Kinh lúc này lo lắng nói, gã trước đó không hề biết Từ Nguyên cũng đến, càng không ngờ Ngư Nương bọn họ có thể đón đầu Triệu Nhan, thậm chí theo gã thấy, quân La Sát chẳng qua là lũ hải tặc quy hàng, mình thích Ngư Nương đã là vinh dự cho nàng ta, nhưng nàng ta đã không nhận ý tốt, thì đừng trách gã không khách khí, vậy mà không ngờ vì chuyện này, đắc tội với người đụng vào là bỏng tay của Đại Tống, cũng chính là Lăng Vương Triệu Nhan.
Chỉ thấy Tiền Phong nghe thấy vậy lại nhăn mặt, trầm tư lúc lâu mới lại nói:
- Tri châu, chuyện này thật khó, nếu Lăng Vương cố ý muốn nhúng tay vào việc này, e rằng đến đại nhân trong triều cũng không giúp nổi ngài, nhưng thực ra cũng không phải hoàn toàn không có cách, hạ quan có một đề nghị, nếu tri châu đồng ý làm, có thể sẽ hóa giải được chuyện này.
- Hả? Đề nghị gì?
Thái Kinh vội vã truy hỏi, gã không muốn vì chuyện nhỏ này mà sứt mẻ tình cảm với Triệu Nhan, nên nếu có thể hóa giải tất nhiên là tuyệt nhất.