Ác Quỷ và Ngư Nương tuy cũng tham dự bữa tiệc tiếp đón, nhưng vì có Thái Kinh trong buổi tiệc, nên họ từ đầu đến cuối gần như không ăn uống gì, chỉ nhìn chằm chằm đối phương bằng ánh mắt hung tợn, đáng tiếc lòng dạ của Thái Kinh quá thâm sâu, căn bản ngó mặt làm lơ với ánh mắt của họ.
Càng khiến Ác Quỷ và Ngư Nương sốt ruột là, từ sau khi nhìn thấy Thái Kinh, Lăng Vương Triệu Nhan từ đầu đến cuối không hề nhắc đến chuyện của họ, ngược lại còn vô cùng khách khí trò chuyện với Thái Kinh vài câu, đối phương kính rượu hắn cũng nhận uống không từ, khiến họ đều có chút hoài nghi, vị Lăng Vương trước mặt này có muốn đòi công bằng cho họ không? May mà Từ Nguyên luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, mới giúp hai người Ngư Nương cảm thấy yên tâm trong lòng, cho nên mới không nói gì trong yến tiệc.
Khó khăn lắm mới đợi được yến tiệc kết thúc, Ác Quỷ và Ngư Nương lập tức tìm Từ Nguyên, trong đó Ác Quỷ mất kiên nhẫn nhất lập tức mở miệng:
- Thủ lĩnh, chúng ta đã gặp được Thái Kinh rồi, nhưng điện hạ sao chưa đề cập tới chuyện của chúng tiểu nhân, cũng không hỏi tội Thái Kinh, có phải Lăng Vương đang suy nghĩ điều gì không?
- Ha ha, các ngươi còn quá nóng vội, nhưng ta có thể nói với các ngươi, nhị đệ đệ ấy đã đang giúp các ngươi rồi, tin là hai ngày tới này sẽ có kết quả, đến lúc đó các ngươi chờ mà xả giận đi!
Từ Nguyên lúc này lại cười ha ha nói, tuy y không hiểu biết nhiều về kiến thức trên quan trường, nhưng vẫn nhiều hơn hai người Ngư Nương bọn họ, cũng biết hôm nay Triệu Nhan để hai người Ác Quỷ cố ý xuất hiện trước mặt Thái Kinh, chắc chắn có thâm ý của mình.
- Đã giúp chúng tiểu nhân rồi?
Ngư Nương và Ác Quỷ nghe đến đây lại căn bản không thể lí giải ý nghĩa trong câu nói của Từ Nguyên, từ đầu tới cuối họ chỉ thấy Triệu Nhan cười nói khách sáo với Thái Kinh, nào giúp họ câu nào.
- Ha ha, nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, lượn lách chốn quan trường các ngươi không thể nhìn thấu đâu, nên các ngươi chỉ cần chờ là được, dự là trong vài ngày sẽ có kết quả!
Từ Nguyên nhìn bộ dạng mơ hồ của Ngư Nương bọn họ, liền cười lớn nói.
Nghe thấy lời của Từ Nguyên, Ngư Nương và Ác Quỷ lại đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt đối phương, trong đó Ác Quỷ tất nhiên không cần nói, Ngư Nương tuy cẩn thận thông minh, nhưng dù sao xuất thân là hải tặc, cho dù sau khi quy hàng Thủy sư cũng chỉ là hỗn thể trong quân đội, trước nay chưa từng lăn lội trong quan trường, đương nhiên không biết các mánh khóe nơi quan trường.
Từ Nguyên cũng uống hơi nhiều trong bữa tiệc, lúc này cũng cảm thấy khá mệt, thế là sau khi an ủi Ngư Nương bọn họ vài câu, quay người muốn về phòng nghỉ của mình và Thục quốc công chúa, nhưng cũng chính lúc này, chỉ thấy Ngư Nương chợt lên tiếng:
- Thủ lĩnh, từ khi ngài và công chúa thành hôn, thủ hạ và công chúa vẫn chưa từng gặp mặt, không biết hôm nay có thể thăm hỏi công chúa một chút không?
Nghe thấy yêu cầu này của Ngư Nương, Từ Nguyên và Ác Quỷ đều sửng sốt, trong đó Ác Quỷ dường như chớp mắt đã phản ứng lại, liền vội vàng nói với Từ Nguyên:
- Thủ lĩnh, vừa nãy tiểu nhân có uống hơi nhiều trong yến tiệc, bây giờ đầu đau như búa bổ, tiểu nhân sẽ quay về nghỉ ngơi!
Ác Quỷ nói xong cũng không đợi Từ Nguyên trả lời, quay người như chạy trốn, y cũng biết chuyện Ngư Nương thích Từ Nguyên, cho dù Từ Nguyên đã cưới công chúa, Ngư Nương vẫn một lòng si tình, kể ra tuy họ cùng đến Quảng Châu với Triệu Nhan, nhưng không ngồi cùng trên một chiếc thuyền với Từ Nguyên, thêm nữa Từ Nguyên cũng có ý không muốn để Ngư Nương và Thục quốc công chúa gặp nhau, vì vậy đến giờ Ngư Nương cũng chưa được gặp Thục quốc công chúa, chỉ là lúc này nàng chợt nhắc đến đi thăm công chúa, đây không phải chuyện tốt, cho nên vọt đi trước cho lành.
- Ngư Nương, nàng sao...
Từ Nguyên nghe thấy vậy cũng cười khổ, y tất nhiên biết tình cảm Ngư Nương dành cho mình, đáng tiếc y sớm đã có người trong lòng, nên mới luôn giả vờ không biết, mấy năm ở kinh thành, y cứ nghĩ Ngư Nương đã quên mình rồi, thậm chí có thể đã thành hôn, không ngờ nàng vẫn cô đơn một mình, hơn nữa tình cảm với y cũng không thay đổi quá lớn, khiến Từ Nguyên có chút áy náy cũng có chút cảm động.
- Thủ lĩnh ngài nghĩ nhiều rồi, tiểu nữ chẳng qua chỉ muốn đi thăm hỏi công chúa, xem xem rốt cuộc người con gái như thế nào có thể khiến người đàn ông vĩ đại như thủ lĩnh yêu thương?
Ngư Nương lại mang nét mặt bình tĩnh nói, thực ra khi nàng ở đại đảo Lưu Cầu, đã muốn gặp thử Thục quốc công chúa, muốn xem đối phương rốt cuộc hơn mình điểm nào, lại khiến Từ Nguyên si tình như vậy?
- Cái này...
Từ Nguyên vẫn mọi giá không muốn để Ngư Nương đi gặp Thục quốc công chúa, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kiên định của Ngư Nương, y lại không biết nên từ chối thế nào, cuối cùng buộc lòng bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Được rồi, ta đi xem nương tử ngủ chưa, nếu chưa, ta sẽ cho người mời nàng vào.
Lúc đó Từ Nguyên đưa Ngư Nương đến nhà của Thục quốc công chúa, Ngư Nương chờ trước sảnh, còn y vào trong phòng ngủ. Lúc này Thục quốc công chúa cũng đã quay về, đang được tỳ nữ hầu hạ uống thuốc, Từ Nguyên thấy vậy lại cười khổ nói:
- Nương tử sao nàng lại uống thuốc, ta không phải đã nói trước rồi sao, sức khỏe chúng ta đều không có vấn đề gì, chưa có hài nhi là do chưa gặp thời, không được cứ suốt ngày uống thuốc, dù sao thuốc ba phần độc, uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.
- Không sao, cái này là Dĩnh nhi đợt trước từng uống, chàng cũng biết muội ấy thành hôn mấy năm với tam đệ cũng không mang thai, nghe muội ấy nói là uống loại thuốc này mới mang thai Giai nhi.
Thục quốc công chúa nghe thấy lời quan tâm của Từ Nguyên lại cười nói, nàng đã thành hôn với Từ Nguyên hơn ba năm rồi, nhưng vẫn chưa có con nối dõi, bây giờ nàng cuối cùng cũng thấu hiểu được tâm trạng năm đó của Tào Dĩnh, vì thế càng thường xuyên tìm một số phương thuốc thụ thai để uống.
- Hả? Không đúng đâu, ta hình như từng nghe tam đệ nói, hồi trước đệ muội nghe lời của vị Huệ Ninh đại sư, sau khi chuyển nhà đến bờ sông Biện mới mang thai Giai nhi, dường như chả liên quan gì đến uống thuốc cả?
Từ Nguyên lúc này lại vẻ mặt hoài nghi lên tiếng, tình cảm của y và Triệu Nhan rất tốt, cho nên cũng biết một số chuyện trong nhà của Triệu Nhan.
- Phong thủy là một mặt, nhưng lúc đó Dĩnh nhi cũng đang dùng một số thuốc, nên cũng không thể nói những thuốc này hoàn toàn vô dụng, đáng tiếc vị Huệ Ninh đại sư đã qua đời năm kia rồi, nếu không thiếp cũng muốn bảo bà ấy giúp tính toán.
Thục quốc công chúa khi nhắc đến chuyện Huệ Ninh đại sư qua đời, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nuối tiếc.
Từ Nguyên thấy thê tử cố chấp như vậy, y cũng đành bất lực lắc lắc đầu, y cũng tinh thông y thuật, biết được những phương thuốc dùng để thụ thai phần lớn đều lành, không có độc tính gì quá lớn, nên cũng không khuyên nữa, thế là Thục quốc công chúa bưng bát thuốc uống cạn một hơi, chỉ có điều loại thuốc này rất đắng, sau khi nàng uống xong đầu lưỡi tê lại, vội vàng cầm viên đường bên cạnh cho vào miệng, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Từ Nguyên lúc này cũng vội vã bưng nước trà đến cho thê tử, đợi Thục quốc công chúa nhấp vài ngụm, giờ mới thở phào nói:
- Thuốc này thật đắng, cũng không biết Dĩnh nhi muội muội lúc trước làm sao uống nổi nữa.
Tuy nhiên lúc này Từ Nguyên do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng:
- Nương tử, thủ hạ trong quân La Sát của ta năm đó biết nàng đến, nên muốn tới thăm hỏi một lát, bây giờ người đó đang đợi ở ngoài sảnh, không biết nàng có muốn gặp người đó không?
- Thủ hạ trước kia của chàng?
Thục quốc công chúa nghe thấy vậy lại mỉm cười khẽ nhíu mày, vì nàng biết phần lớn trong quân La Sát đều xuất thân hải tặc, trong ấn tượng của nàng, hải tặc đa số đều là đàn ông thô lỗ giết người không chớp mắt, đương nhiên không bao gồm phu quân của mình, có câu nam nữ khác biệt, nên nhất thời nàng có chút do dự không biết mình có nên gặp mặt đối phương không.
Từ Nguyên và Thục quốc công chúa thần giao cách cảm, vừa nhìn biểu cảm của nàng đã đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, liền mở miệng giải thích:
- Nương tử không cần lo lắng, người lần này đến tên là Ngư Nương, nàng ấy là cánh tay phải đắc lực nhất của ta, cũng chính là nữ thủ lĩnh duy nhất trong quân La Sát, độ tuổi cũng xấp xỉ chúng ta, vốn dĩ khi nàng ấy ở trên châu Lưu Cầu đã muốn lên thuyền rồi, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội ghé thăm nàng.
- Nữ thủ lĩnh, vậy còn chờ gì nữa, phu quân mau mời cô ấy vào trong!
Thục quốc công chúa nghe thấy đối phương là nữ, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói, kể ra nàng cũng vô cùng hiếu kì với cuộc sống trên biển của Từ Nguyên hồi trước, chỉ là bình thường Từ Nguyên không muốn kể lại những chuyện giết người phóng hỏa đó cho lắm, thế là Thục quốc công chúa khéo léo cũng không hỏi nhiều, bây giờ có thủ hạ của Từ Nguyên đến, nàng coi như có thể hỏi thăm được nhiều chuyện trước kia của Từ Nguyên hơn.
Thấy Thục quốc công chúa đồng ý gặp Ngư Nương, Từ Nguyên lại lo lắng, thứ nhất y lo Thục quốc công chúa nhìn ra chuyện Ngư Nương thích mình, thứ hai y lại lo với tính cách của Ngư Nương, sẽ chọc giận Thục quốc công chúa, vì thế lúc đi gọi Ngư Nương, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, điều này Ngư Nương mặc dù nhìn thấu, nhưng coi như không thấy, sải bước cùng Từ Nguyên vào trong.
Tuy nhiên nỗi lo của Từ Nguyên dường như thừa thãi, Thục quốc công chúa sau khi nhìn thấy Ngư Nương tỏ ra hết sức nhiệt tình, chỉ một mực khen ngợi Ngư Nương khí chất hơn người, sau đó lại thăm thú chuyện của Từ Nguyên trước kia ở trên đại đảo Lưu Cầu. Còn Ngư Nương cũng thể hiện rất khôn khéo, không có chút hoang dã như trong quân La Sát trước kia, mỗi cử chỉ hành động giống như một cô gái trong gia đình có gia giáo tốt, đây là lần đầu tiên Từ Nguyên thấy một Ngư Nương như vậy, nhất thời có chút không thể chấp nhận.
Lần đầu tiên gặp mặt của Ngư Nương và Thục quốc công chúa vô cùng vui vẻ, thậm chí đến cuối Thục quốc công chúa còn mời Ngư Nương thường xuyên tới tìm nàng trò chuyện, Ngư Nương cũng vui vẻ đồng ý với điều này, hơn nữa lúc rời đi, Thục quốc công chúa còn tặng Ngư Nương cây trâm trên đầu mình, còn Ngư Nương tặng lại cho Thục quốc công chúa sợi dây chuyền trân châu trên cổ mình, Thục quốc công chúa cũng mỉm cười nhận nó, còn đích thân tiễn Ngư Nương ra khỏi cửa.
Nhìn bóng Ngư Nương rời đi, Từ Nguyên cùng thê tử đi tiễn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy Thục quốc công chúa dịu dàng mỉm cười với y nói:
- Phu quân, Ngư Nương thật sự chỉ là thủ hạ của chàng sao?
Nghe thấy Thục quốc công chúa hỏi như thế, Từ Nguyên cũng giật mình, vội vàng biện minh cho bản thân:
- Đương nhiên rồi, Ngư Nương là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của ta, ngoài ra chúng ta không có bất kì quan hệ gì!
- Khanh khách, phu quân căng thẳng nỗi gì, thiếp cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi mà!
Thục quốc công chúa nói xong quay người vào phòng ngủ, không nhắc đến chuyện về Ngư Nương nữa, nhưng Từ Nguyên lại vì điều này cả đêm ngủ không ngon giấc. Hôm sau trời vừa sáng, Từ Nguyên vừa ngủ dậy, đã nhận được một tin vô cùng bất ngờ.