Thị Bạc Ty bắt nguồn từ thời Đường, lúc đầu chưa có cơ cấu cố định, chỉ đặt ra một chức Thị Bạc sứ, thông thường do hoạn quan đảm nhiệm, đến sau này mới dần dần phát triển lên thành Thị Bạc Ty. Đến triều Tống, các vùng ven biển của Đại Tống như Quảng Châu, Hàng Châu, Tuyền Châu, Minh Châu đều thiết lập Thị Bạc Ty, nhưng sau này vì rất nhiều nguyên nhân, Thị Bạc Ty của các vùng Hàng Châu và Tuyền Châu đều đồng loạt bị bãi bỏ, hiện tại chỉ còn lại Thị Bạc Ty của Quảng Châu vẫn đang hoạt động, đây cũng là một trong số nguyên nhân lập Hải Mậu Hành ở Quảng Châu.
Vai trò của Thị Bạc Ty tương đương với hải quan ở hậu thế, phụ trách kiểm tra hàng hóa, ngoài ra quan trọng nhất đương nhiên là thu thuế. Theo hiểu biết của Triệu Nhan, mỗi năm Thị Bạc Ty ở Quảng Châu đều thu về cho triều đình bốn mươi vạn quan tiền thuế trở lên, có thể nói đóng góp rất lớn, nhưng có thể là do vương triều Trung Nguyên không coi trọng biển, khiến cho sự quản lí của Thị Bạc Ty rất lỏng lẻo, mặc dù Thị Bạc Ty là một cơ quan độc lập, nhưng chức Thị Bạc sứ thông thường đều do quan địa phương đảm nhiệm, triều đình chỉ phái một hoạn quan đến quản lí công việc cụ thể, đây cũng chính là hiện trạng của Thị Bạc Ty ở Quảng Châu.
Thái Kinh thân là tri châu Quảng Châu, tất nhiên cũng kiêm nhiệm luôn chức Thị Bạc sứ, tuy Thị Bạc sứ y không trực tiếp quản lí công việc cụ thể, song Thị Bạc Ty là một cái hố hút tiền, theo quy định của triều đình, hằng năm Thái Kinh đều được chia một phần bổng lộc trong Thị Bạc Ty, đây là bổng lộc hợp pháp của y, giống như thưởng cuối năm ở hậu thế, thông thường nếu tiền thuế mà Thị Bạc Ty nộp lên trên càng nhiều, thì y càng nhận được nhiều bổng lộc, cũng chính vì như vậy, cho nên muốn y ngoan ngoãn giao chức Thị Bạc Ty ra, không phải chuyện dễ, kể cả trong tay Triệu Nhan có thánh chỉ của Triệu Húc.
Tuy nhiên trong tay Triệu Nhan lại có điểm yếu của Thái Kinh, vì thế cho dù y có luyến tiếc phần lương bổng đó thế nào cuối cùng vẫn phải buộc lòng ngoan ngoãn buông bỏ chức Thị Bạc sứ. Triệu Nhan lấy lại ấn quan Thị Bạc sứ từ chỗ Thái Kinh, bèn đưa Tào Tung đến Thị Bạc Ty, thực ra Thị Bạc Ty giống như Hải Mậu Hành đều nằm gần cảng Quảng Châu, là một tòa nhà gạch xanh ngói đen không cao lớn cho lắm, thoạt nhìn không hề bắt mắt, nếu không phải trước cửa ghi tên Thị Bạc Ty, e Triệu Nhan còn nghĩ mình đến nhầm chỗ.
Triệu Nhan và Tào Tung mang người sải bước đến cửa lớn Thị Bạc Ty, hai nha dịch trước cửa không biết họ, đang định ngăn cản, thị vệ bên cạnh lập tức lên trước giới thiệu thân phận, khiến hai tên nha dịch hoảng hốt vội vàng lùi về sau hành lễ, đợi khi Triệu Nhan bọn họ đi vào mới dám đứng thẳng người.
Lần này Triệu Nhan đến Thị Bạc Ty là để công kích bất ngờ, thậm chí sáng hôm nay hắn mới vừa lấy lại ấn quan Thị Bạc sứ từ chỗ Thái Kinh, sau đó lập tức đem người đến, trước đó không hề thông báo với bất cứ ai, vì thế quan quân trong Thị Bạc Ty cũng không chuẩn bị gì, đặc biệt là tên hoạn quan Lưu Hiến phụ trách công việc cụ thể, cũng bị Triệu Nhan làm cho không kịp trở tay, khi biết Lăng vương Triệu Nhan đến Thị Bạc Ty, mới hấp ta hấp tấp chạy ra nghênh đón.
- Nô tài Lưu Hiến tham kiến Lăng vương điện hạ!
Lưu Hiến chạy đến trước mặt Triệu Nhan, sau đó quỳ “bụp” một phát xuống nói. Hoạn quan là nô bộc của hoàng gia, ở bên ngoài họ có thể giương oai tác quái, nhưng khi đứng trước người có huyết thống hoàng gia như Triệu Nhan, chỉ có thể xưng là nô tài, hơn nữa khi hành lễ cũng không được có sai sót, nếu không sẽ rước lấy họa diệt thân.
- Miễn lễ!
Triệu Nhan trước kia từng có chút thành kiến với thái giám, nhưng từ khi biết Thôi công công không quản thân mình bảo vệ mầm khoai lang, cộng thêm sau này có giao hảo với Hoàng Ngũ Đức, vì thế không còn bất kì thành kiến nào với thái giám, mặc dù hắn biết thái giám cũng có nhiều tên bại hoại lương tâm, song cũng không thể nói tất cả thái giám đều là người xấu.
- Đa tạ Lăng Vương!
Lưu Hiến lại dập đầu, sau đó mới đứng dậy chắp tay đứng qua một bên. Lúc này các quan viên khác trong Thị Bạc Ty mới đến diện kiến Triệu Nhan, nhưng họ không cung kính hành lễ như Lưu Hiến, đoán rằng đây cũng là một trong số lí do mà thái giám bị người ta kì thị, vì địa vị xã hội của họ không cao.
Đám người Triệu Nhan được Lưu Hiến đón vào trong phòng khách, đối phương chưa kịp hỏi lí do Triệu Nhan đến đây, Triệu Nhan đã lấy ấn quan Thị Bạc sứ ra, sau đó trịnh trọng tuyên bố:
- Bản vương nhận lệnh bệ hạ đến tiếp quản thương mại biển, Thị Bạc Ty là cơ quan để triều đình quản lí ngoại thương của Đại Tống, từ giờ chính thức do bản vương tiếp quản!
Khi Triệu Nhan nói tới đây, quay người đưa ấn quan Thị Bạc sứ cho Tào Tung đứng bên cạnh nói:
- Từ nay trở đi, phò mã Tào Tung chính thức tiếp quản chức Thị Bạc sứ, sau này các ngươi hãy dốc sức phò tá Thị Bạc sứ, tuyệt đối không được tắc trách!
Chuyện lớn như Triệu Nhan tiếp quản thương mại biển, người của Thị Bạc Ty tất nhiên đều đã nghe nói, hơn nữa họ còn biết Thị Bạc Ty chắc chắn sẽ do Triệu Nhan tiếp nhận, bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan ung dung cầm ấn quan Thị Bạc sứ, hơn nữa còn tuyên bố Tào Tung danh tiếng lẫy lừng sẽ tiếp nhận chức Thị Bạc sứ, vì vậy ai nấy đều tỏ ra rất bình thản, khom người nhận lệnh của Triệu Nhan, còn tên hoạn quan Lưu Hiến kia càng không dám mở miệng, với thân phận của Triệu Nhan, một câu nói đã có thể quyết định sống chết của y, cho nên y là người không thể làm trái ý Triệu Nhan nhất.
Trước đó Tào Tung đã bàn luận với Triệu Nhan, trước đây y từng làm ngân hàng, hằng ngày đều làm bạn với tiền và vật phẩm quý giá, mà Thị Bạc Ty cũng gần giống vậy, ngoài tiền ra thì là hàng hóa, mặt khác còn có tính toán thuế phức tạp, những thứ này đều là sở trường của Tào Tung, cho nên không ai thích hợp đảm nhận chức Thị Bạc sứ hơn y.
Tào Tung nhận ấn quan xong, liền đứng ra nói vài câu, chẳng qua cũng chỉ là mấy lời cũ rích của quan mới nhậm chức, cơ bản không có gì mới. Kể ra Triệu Nhan tiếp quản thương mại biển Đại Tống, quyền lực Triệu Húc cho hắn rất lớn, ví dụ trước mắt có thể bổ nhiệm quan lại, đương nhiên vị quan đó phải có liên quan đến hải mậu, sau đó báo cáo lên triều đình, nếu triều đình thấy không thích hợp, hoàn toàn có thể bác bỏ bổ nhiệm của Triệu Nhan.
Tiếp sau đó Triệu Nhan bảo Lưu Hiến giới thiệu về Thị Bạc Ty cho mình và Tào Tung, dù sao mặc dù hắn và Tào Tung đã hiểu về Thị Bạc Ty, nhưng vẫn chưa nắm rõ công việc cụ thể trong Thị Bạc Ty, đây đều là công việc chủ yếu của Tào Tung sau này, cho nên bây giờ tất nhiên phải tìm hiểu trước.
Lưu Hiến tất nhiên cũng biết, sau khi Tào Tung nhận chức Thị Bạc sứ, chắc chắn sẽ không dễ dãi như tên tri châu trước đây, mà sẽ quản lí Thị Bạc Ty một cách nghiêm túc, đến lúc đó quyền lực trong tay y sẽ chuyển sang tay Tào Tung, y cùng lắm cũng chỉ có quyền của một người giám sát, điều này đối với bất cứ ai cũng khó mà có thể chấp nhận, nhưng thân phận của Triệu Nhan và Tào Tung khiến y không dám oán thán nửa lời, thậm chí còn phải tươi cười giúp giới thiệu về chức trách của Thị Bạc Ty.
Nói đến chức năng của Thị Bạc Ty vô cùng phức tạp, chủ yếu là căn cứ vào hàng hóa, số lượng người trên thuyền và địa điểm đến mà thương nhân trình báo, cấp giấy thông hành, phái người lên thuyền kiểm tra, phòng ngừa hàng cấm như binh khí, tiền, phụ nữ, quân đội đào ngũ vân vân, kiểm duyệt tàu thuyền về cảng, phân loại hàng hóa xuất nhập khẩu, phân hàng hóa theo phẩm chất, quan phủ sẽ rút một phần trong đó theo phần trăm nhất định, điều này thực ra chính là một hình thức thuế hiện vật. Số hàng hóa lấy đó phải đưa đến thành đô, thu mua một số hàng hóa mà tàu thuyền vận chuyển đến theo giá quy định, sau khi phân loại, phán tán, số hàng hóa còn thừa lại sau khi mua sẽ lấy một phần hàng hóa coi như thuế theo tiêu chuẩn của Thị Bạc Ty, mới cho phép mang đi bán, hoặc cúng tế biển.
Đối với những quy định trên, một số cái Triệu Nhan thấy rất bất hợp lí, ví dụ Thị Bạc Ty thực chất không trực tiếp thu thuế tiền đối với hàng hóa, mà lấy hẳn một phần nhất định trong số hàng hóa đó, cũng chính là thuế hiện vật. Mặt khác số thuế hiện vật này còn không được đả động đến, mà phải vận chuyển đến Đông Kinh, ngoài ra còn có một số hàng hóa vận chuyển từ ngoài biển đến cũng không cho phép các cá nhân mua, mà bắt buộc phải do Thị Bạc Ty bỏ tiền ra mua lại, hơn nữa còn do quan phủ chuyên doanh, đây cũng là một biến tướng của kinh doanh độc quyền.
Thấy những quy định vô lí này, Triệu Nhan liền chau mày, nhưng hắn cũng biết, những quy định đó mặc dù bất hợp lí, nhưng khi chế định, đều có nguyên nhân của nó, chỉ là theo thời gian mới trở nên lỗi thời. Mặt khác đã thi hành bao nhiêu năm, đằng sau mỗi quy định đều chứa đựng mắt xích lợi ích khổng lồ, tuyệt đối không phải một hai câu của hắn là có thể thay đổi, nhưng đây cũng chính là nguyên nhân hắn tiếp quản thương mại biển, bước đầu tiên chính là chỉnh đốn nội bộ thương mại biển của Đại Tống, chỉ có mạnh từ bên trong, mới có động lực bành trướng ra bên ngoài.
Tào Tung có kinh nghiệm điều hành ngân hàng, tuy công việc của Thị Bạc Ty rất phức tạp, nhưng so với hơn trăm chi nhánh ngân hàng Đại Tống trên cả nước, thì chỉ là chuyện cỏn con, vì thế Tào Tung nhanh chóng lĩnh hội được vai trò của Thị Bạc Ty, sau đó bắt đầu bố trí người mình đưa đến vào Thị Bạc Ty, dù sao Thị Bạc sứ như y chưa có chỗ dựa gì, muốn những người gạo cội trong Thị Bạc Ty nghe lời không phải chuyện dễ, cho nên chi bằng sắp xếp người của mình vào, những người này đều là trợ thủ y cẩn thận chọn lựa, một số còn là cấp dưới của y khi ở ngân hàng, có thể nói ai cũng xuất sắc, khiến Tào Tung tiếp quản Thị Bạc Ty cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên cho dù Tào Tung đã sắp xếp trợ thủ vào Thị Bạc Ty, trong thời gian ngắn muốn chỉnh đốn lại Thị Bạc Ty cũng không phải chuyện dễ dàng, may mà Triệu Nhan cũng không có ý định thay đổi quá lớn Thị Bạc Ty trong thời gian ngắn, thực ra hắn còn nhiều việc hơn phải làm, trong đó quan trọng nhất là tham quan xưởng đóng tàu của Đại Tống.
Hải mậu chắc chắn không thể thiếu tàu biển, cho nên kĩ thuật đóng tàu cũng ảnh hưởng trực tiếp đến quy mô thương mại biển của Đại Tống. Ở kiếp trước, Triệu Nhan thấy trong sách sử viết ngành đóng tàu của Đại Tống vô cùng tiên tiến, trong đó thành tựu quan trọng nhất là bắt đầu sử dụng lượng lớn la bàn, điều này khiến hành trình của tàu thuyền ở Đại Tống mở rộng hơn, đảm bảo an toàn hơn trên biển.
Tuy nhiên những điều trên chỉ là Triệu Nhan thấy trong sách ở kiếp trước, tình hình cụ thể thế nào hắn không dám cam đoan. Quảng Châu là một trong những hải cảng giàu có nhất vùng biển Đại Tống, xưởng đóng tàu trong cửa cảng không những nhiều, mà còn kĩ thuật cao, đại diện cho kĩ thuật đóng tàu hiện đại nhất Đại Tống, cho nên sau khi Triệu Nhan tiếp quản Thị Bạc Ty, việc thứ hai chính là đích thân đi quan sát xưởng đóng tàu của Đại Tống, đương nhiên nếu nhất thiết, Triệu Nhan cũng hi vọng có thể giúp đỡ Đại Tống cải tiến thiết kế thuyền biển từ những tri thức mình mang từ hậu thế đến.