Ngành đóng tàu của Đại Tống vô cùng phát triển, Quảng Châu là một trong những cửa cảng lớn nhất của Đại Tống, xung quanh cảng biển có rất nhiều xưởng đóng tàu quy mô lớn, nhưng giống như các ngành khác ở Đại Tống, những xưởng đóng tàu lớn này thông thường đều do triều đình mở, nói theo cách của hậu thế chính là quốc doanh, còn xưởng đóng tàu tư nhân cũng có, nhưng quy mô tất nhiên không thể so sánh với quốc doanh, một số xưởng đóng tàu tư nhân vì quy mô quá nhỏ, không thể chế tạo ra tàu, chỉ có thể sửa chữa và bảo dưỡng tàu thuyền.
Triệu Nhan muốn đi tham quan xưởng đóng tàu, tất nhiên phải đi xưởng quốc doanh lớn nhất, hơn nữa như vậy cũng tiện nhất. Trên thực tế xưởng đóng tàu quốc doanh ở Quảng Châu tổng cộng có ba cái, trong đó cái lớn nhất là xưởng đóng tàu Nam Sa, nằm ở bên cạnh cảng Nam Sa* trong cảng Quảng Châu, thực chất cảng Quảng Châu chỉ là tên gọi chung, nó được hợp thành bởi nhiều cửa cảng, cảng Nam Sa chính là cảng phồn hoa nhất trong đó.
(* Đơn vị hành chính trực thuộc của Quảng Châu)
Xưởng đóng tàu Nam Sa nằm ở phía đông cảng Nam Sa, là một xưởng đóng tàu chiếm diện tích khá lớn. Triệu Nhan đi cùng Thái Kinh đến đây, kể ra Thái Kinh bị Triệu Nhan tóm được thóp, Triệu Nhan bất cứ lúc nào cũng có thể khiến y thân bại danh liệt cuốn gói khỏi Quảng Châu, y cũng biết rất rõ điều này, nhưng y vốn dĩ là một tên tiểu nhân gió thổi chiều nào che chiều ấy, bây giờ thấy Triệu Nhan thế lực lớn, tân đảng ở kinh thành không thể giúp nổi y, cho nên y muốn bám lấy Triệu Nhan, cho dù Triệu Nhan bảo y làm gì y cũng nghe theo.
Đối với chuyện Thái Kinh chủ động quy hàng, Triệu Nhan vẫn chưa nghĩ xong có nên tiếp nhận y hay không, dù sao tên này chính là gian tướng bậc nhất trong lịch sử, hắn thực sự không có niềm tin có thể kiểm soát một thủ hạ như vậy, song hiện tại Thái Kinh là tri châu của Quảng Châu, có sự giúp sức của y, Triệu Nhan tiếp quản hải mậu sẽ dễ dàng hơn nhiều, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Triệu Nhan giữ y lại, cho dù hắn đuổi cổ Thái Kinh khỏi Quảng Châu, nhưng với tình hình hiện nay triều đình hoàn toàn bị tân đảng cầm chịch, Vương An Thạch nhất định sẽ lại phái một đại tướng trong tân đảng đến Quảng Châu nhậm chức, ngộ nhỡ đối phương là một kẻ cứng đầu, không chịu phối hợp với hắn, chỉ mang thêm phiền phức cho hắn mà thôi.
- Mời điện hạ xem, đây chính là xưởng đóng tàu Nam Sa. Kể ra xưởng đóng tàu này có thể nói là có lịch sử lâu đời, từ thời Đường Trung, nơi đây đã có một xưởng đóng tàu, sau này mặc dù bị chiến tranh tàn phá, song lần nào cũng được xây dựng lại, nơi chúng ta đang nhìn chính là xưởng đóng tàu sau khi Thái Tổ lập quốc, đích thân hạ chỉ kiến tạo, còn ban tên là xưởng đóng tàu Nam Sa. Tấm biển trên cửa này chính là năm đó Thái Tổ ban thưởng. Nó đã có hơn trăm năm nay rồi.
Thái Kinh dẫn đám người Triệu Nhan đến xưởng đóng tàu, sau đó chỉ vào tấm biển cực lớn trên cửa giới thiệu. Tuy con người Thái Kinh không mấy tốt đẹp, nhưng có lúc không thể không thừa nhận, con người này rất có năng lực, tuy đến Quảng Châu chưa lâu, song rất hiểu biết về mọi phương diện của Quảng Châu, quả thực giống như người sinh ra và lớn lên ở đây vậy, điều này không phải người bình thường có thể làm được.
Triệu Nhan bọn họ vào trong xưởng đóng tàu theo dự dẫn dắt của Thái Kinh, Thái Kinh vừa đi vừa giúp họ giới thiệu, hầu như mỗi nơi y đều có thể nói chức năng của nơi đó, hơn nữa còn có thể bình phẩm về kĩ nghệ đóng tàu, khiến chủ xưởng đóng tàu đi theo họ không còn đất dụng võ, khiến Triệu Nhan cảm thấy hết sức bất ngờ.
- Thái tri châu, trước đây ngươi hay đến xưởng đóng tàu Nam Sa lắm sao?
Lúc này Tô Thức đi cùng Triệu Nhan đột nhiên lên tiếng. Y không có thành kiến gì với Thái Kinh, tuy biết Thái Kinh có mâu thuẫn với thủ hạ của Từ Nguyên, nhưng theo y thấy chẳng đáng kể, cộng thêm Thái Kinh chẳng những tài năng, mà còn viết chữ rất đẹp, điểm này đến Tô Thức còn thấy hổ thẹn, cho nên gần đây y rất hay giao thiệp với Thái Kinh.
- Ha ha, tại hạ thực ra cũng chỉ mới đến xưởng tàu Nam Sa một lần, hôm đó nghe chủ xưởng đây giới thiệu qua, cho nên còn nhớ rõ.
Thái Kinh mỉm cười đáp. Đừng thấy y rất hung hãn với đám người Ngư Nương, nhưng khi tiếp xúc với những người có học, lại tỏ ra hết sức tao nhã, thoạt nhìn quả thực là một quân tử.
- Không ngờ Thái tri châu lại có khả năng ghi nhớ xuất sắc như vậy, thực lòng khiến người ta khâm phục!
Lúc này Lý Công Lân cũng mở miệng cười nói. Y giống như Tô Thức, đều vô cùng bội phục tài năng và thư pháp của Thái Kinh, đôi bên cũng có kết giao.
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không nói gì, nhưng trong lòng hắn không khỏi khâm phục Thái Kinh, thầm nghĩ không hổ có thể được người đời sau gọi là đệ nhất gian tướng, nếu không có chút tài cán, e rằng không thể xứng với danh xưng này.
Qua sự giới thiệu của Thái Kinh, mấy người Triệu Nhan phải mất một buổi sáng mới đi hết toàn bộ xưởng tàu, đây chủ yếu là vì trong xưởng tàu thực sự rất rộng, lại phân ra rất riêng rẽ, thậm chí còn có nhân công chuyên làm dây thừng, đừng nói đến buồm, bánh lái vân vân, ngoài ra quan trọng nhất là nơi để tàu, thời Tống đã xuất hiện bến tàu chuyên dụng, hơn nữa bến tàu đã sử dụng long cốt, giúp Đại Tống có thể chế tạo ra tàu lớn năm nghìn thạch, tương đương với ba trăm tấn ở hậu thế, tuy ba trăm tấn ở hậu thế chỉ được coi là thuyền nhỏ, phải biết đến thuyền chở dầu vạn tấn cũng rất bình thường, đừng nói đến thuyền nhỏ ba trăm tấn, nhưng ở Đại Tống thời kì này, ba trăm tấn đã coi như thuyền tương đối lớn rồi, phỏng chừng cả thế giới cũng chỉ có Đại Tống mới làm ra được thuyền lớn như vậy.
Triệu Nhan vốn muốn vận dụng kiến thức hậu thế của mình để tiến hành cải tiến kĩ thuật chế tàu, nhưng sau khi đi tham quan tìm hiểu xưởng đóng tàu hắn mới phát hiện, mặc dù hắn biết nhiều nguyên lí khoa học mà nhiều thợ không biết, hoàn toàn có thể áp dụng vào đóng tàu, nhưng đáng tiếc hắn hầu như mù tịt về lĩnh vực chế tạo tàu, cho dù muốn giúp cũng bó tay, khiến hắn cảm thấy bất lực, xem ra nhất định phải tìm một người hiểu biết về đóng tàu giúp mình mới được.
Sau khi tham quan xưởng đóng tàu Nam Sa, Triệu Nhan lại đi xem mấy xưởng đóng tàu khác, trong đó có cái là xưởng đóng tàu tư nhân, dù sao mục đích tham quan xưởng đóng tàu của Triệu Nhan là tìm hiểu về ngành đóng tàu của Đại Tống, quy mô xưởng đóng tàu tư nhân tuy không thể so sánh với xưởng đóng tàu quốc doanh, nhưng số lượng lại nhiều, chiếm một lượng lớn trong thị trường đóng tàu.
Bận rộn vài ngày xong, Triệu Nhan coi như hiểu đại khái về ngành đóng tàu của Đại Tống, ngoài ra còn biết được một số phát minh của ngành đóng tàu thông qua các quan chủ xưởng đóng tàu, tổng kết lại Đại Tống chắc chính là thời kì đỉnh cao về ngành đóng tàu của Trung Quốc cổ đại, từ thời Trung Đường đến thời đại Triệu Nhan đang sống, mặc dù chiến loạn liên miên, nhưng ngành chế tạo tàu của Đại Tống vẫn phát triển không ngừng, xuất hiện rất nhiều các cuộc cách mạng công nghệ, ví dụ như thiết kế ra long cốt, sử dụng khoang kín nước, phân công thợ theo dây chuyền vân vân, đều giúp ngành chế tạo tàu thuyền của Đại Tống xưng bá thiên hạ, đạt đến tầm cao chưa từng có.
Người đời sau đều chỉ biết đầu triều Minh khi Trịnh Hòa xuống Nam Dương, từng dùng các loại thuyền quý khổng lồ nên nghĩ rằng ngành đóng tàu thời đầu triều Minh là đỉnh cao của Trung Quốc cổ đại, nhưng thực tế không phải vậy, trước thời Minh nền văn minh Trung Nguyên bị lũ người Nữ Chân, Mông Cổ hoang dã tấn công ngày đêm, khiến trình độ các ngành nghề đều bị lạc hậu, cho nên mặc dù ngành đóng tàu thời Minh rất phát triển, nhưng thực chất đó cũng chính là kĩ thuật kế tục từ triều Tống, so với ngành đóng tàu triều Tống, Minh Triều không hề mạnh hơn, thậm chí trên một số mặt còn kém xa triều Tống, ví dụ thời Tống vô cùng thịnh hành phi thuyền cỡ đại, nhưng thời Minh lại không có năng lực chế tạo ra.
Tuy nhiên kĩ thuật chế tạo tàu của thời Tống phát triển đối với Triệu Nhan cũng là chuyện tốt, dù sao tàu biển mới là cơ sở để phát triển ngành thương mại biển, thậm chí có lúc hắn tưởng tượng, vạn nhất mình có thể làm ra máy hơi nước, sau đó lắp trên phi thuyền trở thành thuyền hơi nước, đến lúc đó đại dương sẽ trở thành hậu hoa viên của Đại Tống, hàng hóa của Đại Tống có thể len đến mọi ngóc ngách trên trái đất, đáng tiếc tuy Triệu Nhan biết về nguyên lí máy hơi nước, nhưng với chất lượng sắt thép và kĩ thuật đúc hiện nay của Đại Tống, muốn chế tạo ra máy hơi nước thực sự không phải chuyện dễ.
Triệu Nhan tiếp quản hải mậu, ngành đóng tàu kể ra cũng có liên quan đến hải mậu, nhưng không tiếp quản xưởng đóng tàu giống như tiếp quản Thị bạc ty, thứ nhất không cần thiết, vì nếu hắn cần, hoàn toàn có thể ra lệnh xưởng tàu phối hợp với mình, thứ hai xưởng đóng tàu không giống Thị bạc ty, ngoài các xưởng đóng tàu quốc doanh ra còn có xưởng đóng tàu tư nhân, cho nên Triệu Nhan cùng lắm chỉ có thể quản lí xưởng đóng tàu quốc doanh, không thể nhúng tay vào xưởng đóng tàu tư nhân, nếu đã vậy, thì chi bằng thả lỏng, dù sao yêu cầu lớn nhất của hắn với xưởng đóng tàu chỉ đơn giản là mong họ chế tạo ra một số tàu biển, điều này chỉ cần làm theo cách bình thường là được, không cần phải mất công đi kiểm soát các xưởng đóng tàu.
Khảo tra ngành chế tàu vùng lân cận Quảng Châu xong, Triệu Nhan lại tìm hiểu nguồn hàng xuất nhập khẩu ở Quảng Châu, lĩnh vực này khá phức tạp, vì Quảng Châu chỉ là một cửa cảng, hàng hóa sản xuất ra không nhiều, phần lớn đều là từ các nơi khác trên Đại Tống vận chuyển đến, số hàng hóa này rất hỗn độn, từ những vật nhỏ như kim chỉ, đến những đồ gia dụng lớn, đều có thể thấy ở cảng Quảng Châu.
Triệu Nhan mất hơn hai tháng trời để làm quen với các phương diện liên quan đến ngành hải mậu, thời gian này hắn dường như lượn khắp thành Quảng Châu không dưới mười lần, tuy Quảng Châu chỉ là một trong những cảng biển của Đại Tống, song nó lại là cảng tiêu biểu, cho nên chỉ cần tìm hiểu rõ sự vận hành của cảng Quảng Châu, sẽ biết được tình hình phát triển gần đây của ngành thương mại biển Đại Tống.
- Tam đệ, đệ đã tìm hiểu tình hình của Quảng Châu rồi, bây giờ có ý tưởng gì chưa?
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, Trần Quốc công chúa và Vương Sư Ước đến chơi, ngồi xuống chưa nói được vài câu, Trần Quốc công chúa liền hỏi. Sau vài năm phát triển mạnh mẽ Hải Mậu Hành đang bị chững lại, tốc độ phát triển bị tụt lại rõ ràng, cho nên họ rất mong Triệu Nhan có thể đề ra ý kiến mang tính xây dựng, để Hải Mậu Hành có thể bứt phá.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghe thấy vậy lại mỉm cười đáp:
- Đại tỷ hai người không cần lo lắng, tuy đã tìm hiểu một lượt Quảng Châu, nhưng đệ lại rất hứng thú với cảng Trầm Thủy ở Tử Hạ của hai người, trước đây khi ở kinh thành đệ đã từng đề xuất nhiều ý kiến xây dựng cảng Trầm Thủy, vừa hay nhân cơ hội này, chúng ta đến cảng Trầm Thủy dạo đi, tiện thể đệ còn phải mời một người đến giúp đệ.