Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 637 - Chương 639: Mỏ Quặng Sắt Lớn.

Chưa xác định
Chương 639: Mỏ quặng sắt lớn.

Triệu Nhan bọn họ đi lên lầu trúc không bao lâu thì con trai út của Chiêu Khúc bưng lên một vài ống trúc xanh tươi ướt ướt. Sau đó đốt than củi trong lò sưởi ở giữa phòng, lúc này mới đặt những ống trúc này lên trên lửa nướng. Trong ống trúc có gạo, thịt heo, nước tương… Chỉ cần đặt trên lửa nướng chín là có thể ăn.

Chiêu Khúc là cao thủ làm cơm Trúc Đồng, vừa nướng vừa lật qua lật lại ống trúc, khiến cho ống trúc được nóng đều. Kết quả chỉ trong chốc lát, trong phòng liền đầy mùi ống trúc bị cháy, nhưng cũng không quá khó ngửi. Qua khoảng nửa canh giờ thì Chiêu Khúc mới lấy ống trúc từ trên lửa xuống. Sau đó phân cho Triệu Nhan bọn họ, đợi cho Triệu Nhan mở ống trúc ra thì một mùi thơm mê người lập tức từ trong ống trúc tản ra. Trong ống trúc cơm vàng ươm, hương thơm hấp dẫn, làm cho người ta vừa ngửi liền muốn ăn.

- Ta là lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp làm loại cơm này, thật hết sức mới lạ. Hơn nữa mùi lại rất thơm, chỉ không biết là nên ăn như thế nào đây?

Tô Thức nói xong cầm lấy chiếc đũa nếm thử một miếng trước, gã vốn là một tên tham ăn, gặp được món ăn ngon mới lạ luôn không kiềm chế được bản thân, vì thế lúc này cũng không quan tâm đến Triệu Nhan mà thưởng thức trước.

Triệu Nhan dĩ nhiên sẽ không trách tội hành động vô lễ của Tô Thức, hắn cầm lấy đũa nếm thử một miếng, sau đó tán thưởng gật đầu. Cơm trúc đồng này rất mềm dẻo, ở đời sau khi hắn ăn cơm trúc đồng ở khách sạn, tuy rằng có rất nhiều nguyên liệu được thêm vào nhưng lại không ăn ngon bằng phần cơm trúc đồng đơn giản ở trước mắt.

Nhìn thấy sau khi Triệu Nhan ăn cũng gật đầu tán thưởng, đám người Tào Tung cũng đều thưởng thức một chút. Kết quả cũng đều là tán dương vài câu, kỳ thật phần cơm trúc đồng này chưa chắc ngon bằng những món mà trước kia bọn họ từng ăn, chỉ là bởi vì nó mới lạ, hơn nữa lại dùng những nguyên liệu đơn giản để làm ra một món ăn ngon như vậy, vì thế bọn họ mới cảm giác vô cùng hiếm có.

Triệu Nhan chưa bao giờ lãng phí thức ăn, hắn cẩn thận ăn hết phần cơm trúc đồng trước mắt, sau đó mới cười nói với Chiêu Khúc lão hán ở bên cạnh:

- Chiêu Khúc thủ lĩnh, từ nơi này đi khoảng ba mươi dặm về hướng đông có phải có một chỗ gọi là Thạch Lục Lĩnh không?

- Thạch Lục Lĩnh?

Chiêu Khúc lão hán nghe được lời nói của Triệu Nhan thì sửng sốt, cúi đầu nghiêm túc suy tư một lát, sau đó lắc đầu nói:

- Vị quý nhân này, từ chỗ chúng ta đi về phía tây hai ba mươi dặm thì đã ra khỏi địa bàn của động Ô Liệt chúng ta. Nhưng lão hán ta có thể khẳng định, tuyệt đối không có nơi nào tên là Thạch Lục Lĩnh ở chỗ này!

Triệu Nhan thấy Chiêu Khúc lão hán nói như thế, cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Bởi vì Thạch Lục Lĩnh chính là tên ở đời sau, hiện tại không biết được gọi là gì. Vì thế hắn lại kiên nhẫn nói:

- Vậy xin thủ lĩnh cẩn thận nhớ lại xem, phía đông có phải có một ngọn núi hay không? Đá trên núi có phải là toàn màu xanh lục hay không?

- Hả?

Vừa nghe Triệu Nhan nói như thế, Chiêu Khúc lão hán lập tức lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, sau đó ông ta vỗ đùi nói:

- Quý nhân nói như vậy thì ta biết rồi, từ chỗ chúng ta đi về phía đông hơn mười dặm đích thật là có một ngọn núi như vậy. Chỉ có điều chúng ta gọi nó là Lục Đầu Lĩnh, trên núi đích xác toàn là đá màu xanh lục giống như quý nhân nói.

- Chiêu Khúc thủ lĩnh, ngươi chắc chắn tất cả đá trên ngọn núi kia đều là màu xanh lục sao?

Tô Tụng nghe được lời nói của Chiêu Khúc thì “vụt” một tiếng đứng dậy. Vẻ mặt tràn đầy kích động, người khác không biết đá màu xanh lục đại biểu cho cái gì, nhưng là một trong những nhà khoa học xuất sắc nhất của Đại Tống, kết hợp với những lời nói trước đó của Triệu Nhan, y tự nhiên biết những tảng đá màu xanh lục này đại biểu cho cái gì.

Nhìn thấy Tô Tụng kích động như vậy, Chiêu Khúc lão hán hoảng sợ. May mắn ông ta hiểu biết rộng, rất nhanh liền trấn định lại mở miệng nói:

- Đích xác tất cả đá đều là màu xanh lục. Có vài tảng còn rất đẹp, đã được một số nữ nhân tộc Lê chúng ta cầm về làm thành trang sức, trong động Ô Liệt chúng ta cũng có một ít.

Nghe được trong động Ô Liệt còn có đá màu xanh lục, Tô Tụng lập tức sốt ruột muốn xem. Tuy rằng Chiêu Khúc không biết đối phương tại sao lại cảm thấy hứng thú với những viên đá này đến vậy, nhưng vẫn sai con trai út đi tìm trang sức làm từ những viên đá đó đến đây. Lúc này đám người Tô Thức cũng kịp phản ứng, bọn họ hết sức khiếp sợ, mà ngay cả Từ Nguyên luôn trầm ổn cũng mở miệng lẩm bẩm:

- Tam đệ trước đó đệ nói nơi này có giấu kho báu, hiện tại lại phát hiện ra đá màu xanh lục, chẳng lẽ là đá quý hoặc là…

Nghĩ đến khả năng thứ hai, đám người Từ Nguyên không khỏi lại khiếp sợ nhìn Triệu Nhan. Tuy rằng bọn họ đều biết Triệu Nhan vô cùng bác học, thiên văn địa lý gần như không có gì là hắn không biết. Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ dường như là còn xem thường Triệu Nhan, hiện tại hắn thậm chí còn biết ở đâu có tài nguyên khoáng sản rõ ràng như vậy. Đây quả thực giống như là Gia Cát Lượng thần thông quảng đại vậy.

Đối với sự khiếp sợ của đám người Từ Nguyên, Triệu Nhan chỉ lộ ra một nụ cười bí hiểm, cũng không giải thích gì cả. Kỳ thật hắn cũng không có cách nào giải thích, cũng không thể nói cho bọn họ biết hắn tới từ ngàn năm sau, hơn nữa còn có bạn bè từng làm việc ở đây, vì thế hắn mới có thể vô cùng quen thuộc với nơi này.

Chỉ trong chốc lát, con trai út của Chiêu Khúc vội vàng chạy đến, trong tay cầm hai món trang sức khác nhau, một món là vòng đeo tay, một món là vòng cổ. Tuy rằng hình thức không giống nhau nhưng đều cùng sử dụng một loại đá, mới đầu nhìn giống như là đá khổng tước, nhưng nhìn kỹ thì màu sắc nhạt hơn so với đá khổng tước. Bề ngoài của đá có chút tạp chất, phỏng chừng cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.

Tô Tụng vội vàng nhận hai món trang sức này quan sát một cách nghiêm túc. Kết quả càng xem càng kích động, thậm chí hai tay bắt đầu run rẩy, cuối cùng ngẩng đầu hô lớn với Triệu Nhan:

- Điện hạ, đây quả thật là đá khổng tước, tuy rằng chất lượng kém một chút, có thể là không đáng giá tiền. Nhưng chỉ cần là nơi có đá khổng tước xuất hiện thì chắc chắn sẽ có mỏ đồng ở đó. Nói cách khác, dưới Thạch Lục Lĩnh này rất có thể cất giấu một mỏ đồng!

Đối với người cổ đại thì đồng kỳ thật chính là tiền, thậm chí trong mắt dân chúng thì đồng còn hấp dẫn hơn cả vàng bạc. Bởi vì tuy rằng vàng bạc quý giá nhưng lại không thể lưu thông bình thường trong xã hội. Nhưng đồng thì không giống như vậy, bất kể là vật làm bằng đồng hay đồng nguyên chất, tiền đồng thì những thứ này đều có thể được sử dụng như tiền. Bởi vì đồng vốn chính là tiền tệ được triều đình cho phép lưu thông.

Cũng chính là vì tính chất đặc biệt này của đồng mà một mỏ đồng đối với người cổ đại mà nói kỳ thật chính là tương đương với một mỏ tiền. Bọn họ chỉ cần đào đồng ở trong mỏ ra là có thể mua được tất cả. Bất kể là thức ăn hay quần áo, đây cũng chính là lý do mà Tô Tụng kích động như thế khi biết được dưới khu vực quản hạt của mình có một mỏ đồng. Bởi vì chỉ cần khai thác mỏ đồng này thì chẳng những có thể mang đến của cải cho Quỳnh Châu, đồng thời cũng có thể mang đến sự nổi tiếng. Bởi vì chắc chắn có không ít người bằng lòng đến nơi này đào mỏ.

- Ha ha, mỏ đồng tính là gì chứ?

Triệu Nhan nghe được lời nói của Tô Tụng cười lớn một tiếng nói:

- Ta có thể nói cho mọi người, mỏ đồng chẳng qua là một mỏ bình thường ở đây thôi. Tài nguyên khoáng sản chân chính ở đây là quặng sắt, hơn nữa còn là quặng sắt lớn, trữ lượng cực kỳ kinh người. Nếu khai thác sắt ở nơi này thì gần như có thể thỏa mãn toàn bộ nhu cầu sắt thép của Đại Tống!

Nổi tiếng nhất của đảo Hải Nam ở đời sau chính là phong cảnh tuyệt đẹp ở nơi đây. Chỉ có điều có rất ít người biết, tài nguyên khoáng sản trên đảo Hải Nam kỳ thật cũng hết sức phong phú, trong đó quan trọng nhất chính là quặng sắt, trong đó quặng sắt ở Thạch Lục Lĩnh được xưng là quặng sắt lớn nhất ở Trung Quốc. Quặng sắt ở nơi này chẳng những có trữ lượng cao mà độ tinh khiết toàn trên sáu mươi phần trăm. Toàn bộ châu Á đều rất khó tìm ra được quặng sắt có hàm lượng sắt cao đến vậy.

Lại nói tiếp tuy rằng Trung Quốc đất rộng tài nguyên nhiều, trữ lượng quặng sắt cũng rất cao, nhưng phần lớn quặng sắt ở trong đất liền Trung Quốc là quặng sắt nhỏ, hàm lượng sắt vô cùng thấp. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trung Quốc không thể sản xuất ra thiết tốt trong lịch sử Trung Quốc, đương nhiên quặng sắt lớn cũng có, nhưng số lượng lại rất thưa thớt. Mà quặng sắt ở Thạch Lục Lĩnh Hải Nam chính là một quặng sắt lớn hiếm thấy. Ở đời sau có người đã làm một thống kê, kết quả phát hiện trữ lượng quặng sắt Thạch Lục Lĩnh chiếm bảy phần quặng sắt của toàn Trung Quốc, đạt tới gần năm trăm triệu tấn, từ đó có thể biết tầm quan trọng của quặng sắt này.

- Chỗ này… Chỗ này còn có quặng sắt lớn nữa sao?

Tô Tụng và Tô Thức gần như đồng thanh nói, bọn họ đã từng quản lý Quân Khí Giám, dĩ nhiên biết chất lượng sắt thép của Đại Tống không tốt. Thậm chí ngay cả sắt thép của Đại Lý còn tốt hơn cả Đại Tống, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Đại Tống không tìm được quặng sắt có hàm lượng sắt cao, vì thế phải sử dụng quặng sắt có hàm lượng sắt thấp để sản xuất. Hiện tại biết được trước mắt có một quặng sắt lớn ở trước mặt, điều này làm cho bọn họ càng thêm khiếp sợ.

- Ha hả, còn có một chuyện càng khiến cho các ngươi khiếp sợ, mỏ sắt và mỏ đồng ở Thạch Lục Lĩnh đều là mỏ lộ thiên. Hơn nữa cách bờ biển cũng không xa lắm, vì thế chỉ cần chúng ta xây dựng một con đường xi-măng từ nơi này đến Thạch Lục thì có thể dễ dàng vận chuyển khoáng sản trong núi ra ngoài. Đến lúc đó có thể tinh luyện kim loại ngay tại chỗ, cũng có thể vận chuyển đến một nơi khác trong Đại Tống để tinh luyện kim loại. Nhưng bất kể là phương thức nào thì cũng có thể mang đến một thu nhập rất lớn cho Quỳnh Châu. Đến lúc đó nơi này sẽ không còn là nơi để lưu đày phạm nhân, mà sẽ trở thành một hòn đảo quý của Đại Tống!

Triệu Nhan dụ dỗ nói, ở kiếp trước hắn tới nơi này để thăm bạn bè đang làm việc ở đây. Người bạn kia cố ý dẫn hắn dạo qua một vòng, còn giới thiệu một chút về tình hình quặng sắt ở Thạch Lục, vì thế hắn mới hiểu rõ như vậy.

- Vậy còn chờ gì, chúng ta nhanh trở về triệu tập quân đội đến, trước chiếm Thạch Lục Lĩnh này, sau đó lại chiêu mộ thợ mỏ đến khai thác. Như vậy có thể trợ giúp Quỳnh Châu, lại có thể tăng thêm một mỏ quặng sắt lớn cho Đại Tống chúng ta!

Lúc này Tào Tung không khỏi nóng vội nói, từ sau khi y quản lý ngân hàng thì tính tình đã trầm ổn hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại gặp được chuyện lớn như vậy khiến y không thể bình tĩnh được.

Kỳ thật không chỉ Tào Tung mà đám người Lý Công Lân, Tô Triệt, Vương Sư Ước cũng vô cùng kích động. Trong đầu đều đang ảo tưởng về ảnh hưởng mà quặng sắt cực lớn và quặng đồng mang đến cho Đại Tống. Trong đó Tô Tụng là người kích động nhất, y vốn định mượn dùng năng lực của Triệu Nhan để cải thiện kinh tế của Quỳnh Châu, lại không nghĩ rằng Triệu Nhan lại lập tức mang đến cho gã một “núi vàng” như vậy. Hiện tại gã đang lo lắng không biết Quỳnh Châu mình có thể khai thác hết một lượng khoáng sản lớn như vậy không.

Bình Luận (0)
Comment