Đám người Triệu Nhan cũng không giấu diếm Chiêu Khúc. Chỉ có điều sau khi ông lão này nghe những thứ này thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Nếu một quặng khoáng sản nhỏ thì động Ô Liệt bọn họ còn có thể kiếm được một ít. Nhưng hiện quặng khoáng sản lớn như vậy, hơn nữa còn có mỏ đồng, hiện tại ông ta đang lo lắng cho sự an toàn của tộc mình, bởi vì Đại Tống nhất định sẽ phái quân đội đến bảo vệ quặng. Đến lúc đó nói không chừng người trong tộc bọn họ còn có thể bị bắt đi đào mỏ.
Nhưng cuộc nói chuyện kế tiếp của đám người Triệu Nhan đã loại bỏ đi lo lắng của Chiêu Khúc lão hán. Bởi vì khi bọn họ thảo luận đến thợ đào mỏ thì vị Tô Tri châu kia liền đề nghị chiêu mộ dân chúng nghèo khổ ở Đại Tống đến đào mỏ. Nhưng người trẻ tuổi có thân phận tôn quý kia lại đề nghị chiêu mộ dân chúng ở Tử Hạ đến đào mỏ, lý do là những lao động này có giá rẻ, cũng không biết có phải là ảo giác của Chiêu Khúc lão hán hay không, ông ta cảm thấy khi đối phương nói những lời này thì nụ cười trên mặt có chút xấu xa.
Đám người Triệu Nhan nói chuyện khai thác quặng sắt Thạch Lục đều có chút quá mức hưng phấn. Qua một hồi lâu mới nhớ tới mình đang ở địa bàn động Ô Liệt, Chiêu Khúc lão hán cũng đang nghe. Nhưng Triệu Nhan không sợ Chiêu Khúc lão hán để lộ bí mật, lập tức quay đầu nói với ông ta:
- Chiêu Khúc thủ lĩnh, lời vừa rồi của chúng ta ngươi cũng đã nghe được, quặng sắt Thạch Lục ở phía đông chỗ các ngươi đối với chúng ta mà nói nhất định là phải chiếm được. Vừa vặn nơi này của các ngươi cách mỏ quặng sắt Thạch Lục không xa, hơn nữa lại gần biển lớn, vì thế nếu động Ô Liệt đồng ý thì triều đình sẽ xây dựng một cảng ở đây. Đến lúc đó động Ô Liệt cũng sẽ được lợi.
- Đồng ý! Vô cùng đồng ý! Mặc dù từ trên xuống dưới của động Ô Liệt là người Lê nhưng cũng là dân chúng của Đại Tống. Tiểu lão nhân vô cùng bằng lòng cống hiến cho triều đình!
Chiêu Khúc lão hán nghe được lời nói của Triệu Nhan thì không ngừng gật đầu nói. Nói đùa sao, sau khi biết được quặng sắt có trữ lượng cực lớn, Chiêu Khúc lão hán đã chuẩn bị tinh thần với tình hình xấu nhất, bây giờ nghe triều đình chỉ muốn xây dựng một cái cảng ở chỗ bọn họ. Đây đối với động Ô Liệt bọn họ mà nói cũng không phải là một chuyện xấu, vì thế ông ta đương nhiên sẽ không phản đối. Hơn nữa ông ta cũng biết, cho dù là ông ta phản đối thì chỉ sợ cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đưa đến tai họa cho động Ô Liệt, vì thế còn không bằng nghe theo được chút lợi ích.
Nhìn thấy Chiêu Khúc lão hán phối hợp như thế, Triệu Nhan không khỏi hài lòng gật đầu. Lúc trước hắn nghe nói người Lê ở Quỳnh Châu không chịu khuất phục, nhưng hiện tại xem ra, đối phương cũng không bướng bỉnh như lời đồn. Đáng tiếc hắn lại quên đi thân phận của mình và Tô Tụng. Đối với những người Lê như Chiêu Khúc lão hán thì thế lực của bọn họ thật sự quá lớn, lớn đến mức làm cho bọn họ căn bản không có ý nghĩ phản kháng trong đầu.
Nhưng không đợi Triệu Nhan cao hứng lâu lắm, lúc này Chiêu Khúc lão hán bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức cau mày mở miệng nói:
- Các vị quý nhân, vừa rồi tiểu lão nhân đã quên một chuyện. Lục Đầu Lĩnh, cũng chính là Thạch Lục Lĩnh trong lời các quý nhân không thuộc quyền quản hạt của động Ô Liệt chúng ta. Nó thuộc địa bàn của động Xoa Hà. Lại nói tiếp tuy rằng thế lực của động Xoa Hà không bằng chúng ta, nhưng thủ lĩnh của bọn họ không thích người Hán, đối với triều đình cũng không phục. Cho nên nếu triều đình muốn khai thác quặng ở Thạch Lục Lĩnh thì chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nghe được lời nói của Chiêu Khúc, không đợi Triệu Nhan mở miệng thì Lý Công Lân đã đoạt trước mở miệng nói:
- Một động Xoa Hà nho nhỏ chẳng lẽ còn dám cãi lệnh triều đình sao? Nếu đến lúc đó bọn họ dám không phối hợp, vậy triệu tập đại quân đến, ta không tin bọn họ mạnh hơn Tử Hạ!
Lời nói của Lý Công Lân mặc dù có chút cứng rắn, nhưng đều đại biểu cho phần lớn người đang ngồi ở đây. Trong đó Tào Tung và Hô Diên Bình hết sức đồng ý, nhưng Chiêu Khúc lão hán lại hoảng sợ, vội vàng mở miệng nói:
- Chư vị quý nhân có điều không biết, người Lê chúng ta bình thường tuy rằng có tranh đấu trong nội bộ, nhưng đối ngoại lại hết sức đoàn kết. Nếu triều đình bởi vì chuyện khai thác mỏ mà tiêu diệt động Xoa Hà thì chắc chắn sẽ khiến cho người Lê bất mãn. Tuy rằng triều đình có đại quân trấn thủ, nhưng dù sao cũng sẽ mang đến không ít phiền toái, vì thế ý tứ của lão hán là không bằng triều đình ủng hộ cho động Ô Liệt chúng ta. Chỉ cần viện trợ vũ khí cho chúng ta thì động Ô Liệt chúng ta có thể tiêu diệt động Xoa Hà. Đến lúc đó cũng sẽ không rước lấy sự thù hận của các động khác!
Tuy rằng ý tứ trong lời nói của Chiêu Khúc lão hán lộ ra suy nghĩ vì triều đình, nhưng đám người Triệu Nhan đều là người khôn khéo, lập tức nhìn thấu ý đồ của Chiêu Khúc lão hán, đơn giản là muốn mượn sự ủng hộ của triều đình để tiêu diệt động Xoa Hà. Xem ra bình thường giữa hai động này xảy ra không ít mâu thuẫn, nếu không cũng sẽ không khiến Chiêu Khúc lão hán hao tổn tâm cơ như thế để tiêu diệt bọn họ.
Nhưng mặc dù Chiêu Khúc lão hán có tư tâm của chính mình, nhưng đích thật là đang suy nghĩ thay triều đình. Dù sao thì tranh đấu trong nội bộ người Lê luôn tốt hơn là triều đình phái đại quân tới. Vì thế Triệu Nhan và Tô Tụng thương lượng một lúc liền đồng ý yêu cầu của Chiêu Khúc lão hán. Kết quả song phương đều đạt được ý đồ của mình, tiếp theo bầu không khí càng thêm hòa hợp, thậm chí cuối cùng Chiêu Khúc lão hán còn nhiệt tình giữ đám người Triệu Nhan ở lại ăn cơm tối, sau đó bố trí chỗ ở cho bọn họ.
Triệu Nhan vốn rất muốn tự đi xem Thạch Lục Lĩnh, nhưng bởi vì nơi đó là địa bàn của động Xoa Hà, động Xoa Hà lại bài xích người Hán, cho nên cuối cùng hắn chỉ đành để Chiêu Khúc lão hán phái vài người trong tộc, sau đó một thị vệ của mình hóa trang thành người Lê, theo lão cùng đến Thạch Lục Lĩnh nhặt vài cục đá về. Kết quả những cục đá này đều giống như đá khổng tước, điều này chứng tỏ dưới chân núi chắc chắn có mỏ đồng.
Sau khi xác định Thạch Lục Lĩnh có mỏ đồng thì đám người Tô Tụng tin tưởng tuyệt đối lời nói của Triệu Nhan. Nếu có mỏ đồng thì quặng sắt với trữ lượng cực lớn kia chắc chắn là cũng tồn tại, hơn nữa còn là quặng sắt lộ thiên. Đây quả thực là món quà quý giá mà ông trời tặng cho Quỳnh Châu, chỉ dựa vào nguồn khoáng sản phong phú này thì cũng đủ để cho Quỳnh Châu nhảy vọt trở thành một trong những châu giàu có nhất Đại Tống.
Kế tiếp đám người Triệu Nhan cũng không ở lâu ở động Ô Liệt, mà lập tức trở về thành Quỳnh Châu. Sau đó Tô Tụng báo tin tức này cho triều đình, cầu triều đình chấp nhận khai thác. Dù sao thì khoáng sản của Đại Tống thuộc phạm vi quốc doanh, tuy rằng cũng có khoáng sản tư nhân nhưng dù sao cũng là số ít. Đặc biệt lần này phát hiện ra một quặng sắt với trữ lượng cao như vậy, phỏng chừng toàn bộ Đại Tống cũng chỉ có một quặng như vậy, vì thế triều đình nhất định sẽ khống chế chặt chẽ.
Trong khoảng thời gian này tân pháp của Triệu Húc bị phản đối rất kịch liệt. Y phát động biến pháp chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất dĩ nhiên là tăng cường sức mạnh của quốc gia, giải quyết đủ loại tệ nạn cắm rễ trong nội bộ Đại Tống. Đây cũng là mục đích mà cả thiên hạ đều biết. Về phần mục đích thứ hai thì khá bí mật, y thậm chí còn không nói cho Triệu Nhan biết. Đó là thông qua biến pháp tập trung quyền lực, bởi vì y cảm thấy thân là Hoàng đế lại phải chịu sự hạn chế của quần thần, căn bản không thể thực hiện lý tưởng mở mang bờ cõi của mình. Vì thế y mới muốn nắm tất cả quyền hành trong tay.
Trên thực tế từ khi Hàn Kỳ các lão thần rời kinh, tướng quyền dần dần đã chuyển dời đến trong tay Triệu Húc. Y đã thực hiện được mục đích tập trung quyền lực, chẳng qua mục đích thứ nhất của biến pháp còn chưa đạt được, ngược lại còn khiến cho không ít người phản đối tân pháp. Những thanh âm phản đối này không những đến từ triều đình, mà còn từ dân chúng trong dân gian, tiếng oán than dậy trời dậy đất. Thậm chí ngay cả Tào Thái Hoàng Thái Hậu và Cao Thái hậu cũng khóc lóc với y kể lể ra sự nguy hại của tân pháp, điều này làm cho Triệu Húc không khỏi có chút dao động.
Cùng lúc Triệu Húc đang tâm phiền ý loạn bởi vì chuyện tân pháp thì bản tấu chương của Tô Tụng đến trên bàn y. Triệu Húc nhìn thấy Tô Tụng bị giáng chức đến Hải Nam vẫn không quên dâng tấu chương, cho rằng y dâng tấu chương là để phản đối tân pháp, thậm chí y cũng không định xem. Nhưng cuối cùng cũng không biết bởi vì sao, ma xui quỷ khiến mở ra tấu chương nhìn thoáng qua. Kết quả lại có phát hiện bất ngờ, bản tấu chương này không nhắc gì đến tân pháp, mà là bẩm báo một chuyện cực tốt cho y, Quỳnh Châu phát hiện một mỏ đồng, cùng với một mỏ quặng sắt với trữ lượng cực lớn.
Nếu là người khác dâng tấu chương viết phát hiện quặng sắt có trữ lượng lớn thì Triệu Húc có thể sẽ còn có chút hoài nghi, bởi vì trước khi khai thác quặng sắt thì ai cũng không thể khẳng định chất lượng của nó, cũng không thể biết quy mô của nó. Nhưng trên tấu chương của Tô Tụng lại cường điệu miêu tả Triệu Nhan phát hiện ra nơi này, chỉ ra nhờ sự trợ giúp của Triệu Nhan mà bọn họ mới tìm được mỏ quặng sắt lớn này. Đồng thời Triệu Nhan cũng khẳng định đây là một nguồn khoáng sản có quy mô cực lớn, điều này làm cho Triệu Húc tin tưởng mà không chút nghi ngờ, y không nói hai lời liền phê chuẩn tấu chương của Tô Tụng, ra lệnh Công bộ điều quan viên khai thác mỏ và thợ mỏ đến khai thác mỏ ở Quỳnh Châu. Ngoài ra để bảo vệ an toàn cho mỏ quặng sắt lớn này, Triệu Húc còn cố ý điều một đội cấm quân một ngàn người theo quan viên Công bộ đến đây. Tuy rằng một ngàn người nhìn như không nhiều lắm, nhưng ở nơi hoang vắng như Quỳnh Châu thì đã xem như một lực lượng vô cùng mạnh rồi.
Sau khi đám người Triệu Nhan từ động Ô Liệt trở lại thành Quỳnh Châu thì hắn lại thương lượng với Tô Tụng về chuyện xây dựng xưởng đóng tàu ở Quỳnh Châu. Đối với chuyện này Tô Tụng cũng giơ hai tay tán thành, thậm chí còn tự mình chạy đến bờ biển chọn lựa vài nơi thích hợp xây dựng xưởng đóng tàu. Mà Triệu Nhan thì hẹn với y, đợi sau khi khi hắn từ cảng Trầm Thủy trở về Quảng Châu thì sẽ phân phối tiền tài và thợ đến Quỳnh Châu. Đến lúc đó liền làm phiền Tô Tụng chỉ huy những thợ này xây dựng xưởng đóng tàu.
Tuy rằng Tô Tụng rất muốn giữ Triệu Nhan ở lại thêm vài ngày, y cũng có thể học tập thêm tri thức về phương pháp đóng tàu của Triệu Nhan. Đáng tiếc Triệu Nhan còn có việc phải đi cảng Trầm Thủy, thật sự không tiện ở lâu, cho nên rốt cục trong một ngày nắng ấm cáo từ Tô Tụng. Đoàn người lên thuyền Thượng Hải đi về phía cảng Trầm Thủy. Ngoài ra con trai của Tô Tụng là Tô Xung cũng tạm thời đi theo Triệu Nhan, khi Tô Tụng đưa tiễn thì đứng ở trên bến tàu hồi lâu, cho đến khi thuyền của Triệu Nhan biến mất ở đường chân trời thì mới trở về phủ chuẩn bị chuyện mở xưởng đóng tàu và khai thác mỏ.
Cảng Trầm Thủy gần như nằm cùng vĩ độ với Quỳnh Châu. Biển nơi này rất yên bình, khoảng cách cũng không phải rất xa, cho nên thuyền của Triệu Nhan sau khi rời khỏi Quỳnh Châu thì một đường đi về phía tây, chỉ cần mất hai ngày đã đi tới bên ngoài cảng Trầm Thủy. Bây giờ thuyền của Triệu Nhan cách cảng Trầm Thủy một đoạn khá xa, nhưng từ xa xa đã nhìn thấy cánh buồm như mây ở phía cảng Trầm Thủy, gần như bao phủ toàn bộ cảng.
Nhìn thấy cảng Trầm Thủy xa cách đã lâu, Vương Sư Ước vô cùng hưng phấn, lập tức mệnh lệnh thuyền tăng nhanh tốc độ chuẩn bị vào cảng. Nhưng khi thuyền của bọn họ sắp vào cảng thì bỗng nhiên từ hai phía có vài con thuyền nhỏ lao ra chặn đường bọn họ!