- Mẹ kiếp, hỏa khí đúng là lợi hại, mỗi lần đánh giặc chỉ cần dùng hỏa khí là có thể đánh cho kẻ thù phải kêu cha gọi mẹ. Vậy sau này còn cần đám đàn ông chém giết như chúng ta làm gì nữa?
Ác Quỷ rút đao ra chém lên mép thuyền. Nhìn những thổ dân trước mắt đã hoàn toàn sụp đổ trước hỏa khí, chỉ có một số người nhanh nhẹn chạy trốn vào trong rừng cây phía sau, không một ai dám phản kháng. Điều này khiến cho nguyện vọng chém giết của Ác Quỷ rơi xuống vực.
- Như thế không phải càng tốt à? Không cần phải mạo hiểm ra trận giết địch, như vậy cũng có thể giảm thương vong cho tướng sĩ. Đây cũng chính là mong muốn ban đầu của Tam đệ khi phát minh ra hỏa khí.
Từ Nguyên mỉm cười nói. Từ Nguyên đương nhiên biết Ác Quỷ là một kẻ thích chém giết, nhưng Ác Quỷ đã sớm lập gia đình, bây giờ đã có một đàn con, nếu xảy ra điều gì không may ở trên chiến trường thì Từ Nguyên không biết phải giải thích thế nào với người nhà của gã. Cho nên Từ Nguyên cũng không đồng ý để huynh đệ của mình đi mạo hiểm. Thà rằng tiêu tốn đạn pháo hơn một chút cũng đáng.
Đạn pháo liên tục nã qua, toàn bộ bộ lạc đã hóa thành đống tro tàn. Trong đó, hỏa pháo bắn ra thực ra uy lực có hạn hơn so với đạn. Chủ yếu là do nỏ pháo lựu đạn uy lực kinh người. Hơn nữa nhà cửa của thổ dân chủ yếu là làm từ gỗ và cỏ tranh nên lựu đạn rất dễ đốt cháy nhà cửa khiến cả bộ lạc sụp đổ nhanh chóng.
Nhìn những thổ dân trên bờ không còn có gan phản kháng, lúc này Từ Nguyên mới ra lệnh cho thuyền chiến bỏ qua các thuyền nhỏ. Sau đó, các tướng sĩ bắt đầu đổ bộ xuống. Thứ nhất, Từ Nguyên muốn bắt vài tù nhân để hỏi thăm về tình hình ở nơi này. Thứ hai, quy mô của bộ lạc này không nhỏ, lúc trước khi Ngô Lai giao dịch với họ cũng phát hiện ra bộ lạc này vô cùng giàu có. Nếu như vậy, đánh thắng bộ lạc này rồi thì chiến lợi phẩm cũng không ít. Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Các tướng sĩ thủy sư cũng đều biết đây chính là lúc thu hoạch chiến lợi phẩm cho nên ai nấy đều vô cùng kích động. Các thuyền đều dốc sức chèo thuyền như đang thi đấu xem thuyền nào vào bờ trước. Nếu là thuyền đầu tiên vào bờ thì có thể tìm được những chiến lợi phẩm còn lành lặn.
Ác Quỷ ở trong nhóm tướng sĩ đầu tiên đổ bộ vào đất liền. Với thân phận của Ác Quỷ, gã hoàn toàn có thể ở lại trên thuyền chỉ huy. Nhưng tính tình của Ác Quỷ thật sự không thể ở yên trên thuyền. Từ Nguyên cũng hiểu gã nên cuối cùng đành phải đồng ý cho gã cùng quân sĩ đổ bộ xuống, nhưng nhất định phải chú ý an toàn.
Vừa mới lên bờ, Ác Quỷ liền giơ trường đao chém rơi đầu một thổ dân chạy qua trước mặt mình. Cảm giác máu tươi bắn tung tóe này khiến gã kích thích gào lên, mặc cho máu tươi chảy trên người. Lúc này nhìn gã giống như một tên ác quỷ trong địa ngục, đây cũng chính là nguồn gốc cái tên của gã.
Sau khi nhìn thấy máu, Ác Quỷ rơi vào một trạng thái điên cuồng, lao vào đám thổ dân không kịp chạy trốn mà điên cuồng chém giết. Những người hiểu gã đều tránh đi vì sợ vô ý bị thương do cơn điên cuồng của gã. Từ trên thuyền, Từ Nguyên dùng ống nhòm quan sát Ác Quỷ cũng không khỏi lắc đầu. Từ Nguyên biết thả Ác Quỷ lên bờ không phải là một lựa chọn sáng suốt nhưng cũng sợ nếu kìm nén gã quá thì cũng không tốt. May mà các thổ dân đều không ai có gan phản kháng.
Sau khi Ác Quỷ cùng với các tướng sĩ đổ bộ xuống, thế lực còn lại của bộ lạc đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Những thổ dân chạy trốn Từ Nguyên cũng không cho người đuổi giết. Thứ nhất, các thổ dân hiểu rõ địa hình và tình hình thực vật ở đây, Từ Nguyên muốn đuổi theo cũng khó. Thứ hai, y cũng muốn thông qua miệng của những thổ dân đó để khuếch trương thanh thế và thực lực của mình vì hầu hết các thổ dân đều theo kiểu kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, như vậy sẽ tránh việc sau này lại có đám thổ dân nào không có mắt đến trêu chọc mình.
Đối với kiểu kết quả nghiêng về phía mình, Từ Nguyên cũng không có ý định đích thân lên bờ xem kết quả. Nhưng sau khi đám người Ác Quỷ lên bờ không lâu chợt phái người trở lại thuyền, nói phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái ở trong bộ lạc, muốn mời Từ Nguyên đi xem một chút. Điều này khiến cho Từ Nguyên có chút tò mò, lập tức xuống thuyền nhỏ lên bờ.
Chỉ thấy lúc này ở trên bờ khắp nơi đều là thi thể của các thổ dân. Nước ở ven bờ gần như đã bị nhuộm thành màu đỏ. Mà khi Từ Nguyên giẫm chân xuống máu loãng tiến vào đống hoang tàn trong bộ lạc, càng lúc càng thấy nhiều thi thể. Lúc này, lửa đã thiêu đốt gần hết, trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét. Nhưng mặt Từ Nguyên vẫn không đổi sắc đi tới bộ lạc. Cuối cùng, Từ Nguyên đi tới phía nam của bộ lạc. Nơi này dựa vào một ngọn núi nhỏ, ở dưới chân núi có một hang động tối om. Ác Quỷ đang đứng trước cửa động với vẻ mặt đầy kỳ quái.
- Có chuyện gì? Trong động có thứ gì?
Từ Nguyên nhìn về phía Ác Quỷ hỏi.
- Chuyện này…
Ác Quỷ đầu tiên do dự một chút rồi trên khuôn mặt đầy máu lộ ra một nụ cười gượng, nói:
- Từ Chỉ huy sứ, ngài vào xem sẽ biết. Thứ ở bên trong tôi cũng không biết phải nói như thế nào.
Nghe Ác Quỷ nói, trong lòng Từ Nguyên càng thêm tò mò, lập tức cho người cầm đuốc dẫn đường sau đó đi nhanh vào sơn động. Vừa mới bước vào động, Từ Nguyên liền cảm thấy hơi chói mắt. Đến khi nhìn rõ tình hình trong động, vẻ mặt của Từ Nguyên cũng trở nên cổ quái.
Sơn động này cũng không sâu lắm, từ cửa vào đến tận cùng chỉ khoảng năm sáu trượng. Nhưng sơn động này vô cùng rộng rãi, thoạt nhìn như một đại điện. Mà ở trong cùng của sơn động có một đống kim loại màu vàng chói. Dựa vào kinh nghiệm của Từ Nguyên thì có thể khẳng định đó chính là vàng. Vừa rồi y chính là bị số vàng đó làm chói mắt.
Phán đoán dựa theo vị trí của sơn động này thì cũng rất thích hợp làm kho báu của thổ dân, cho nên ở trong động có vàng cũng không có gì giật mình, nhưng số lượng vàng có hơi nhiều một chút. Từ Nguyên đoán khoảng chừng hơn một vạn cân. Chỉ riêng số vàng đó cũng đủ khiến chuyến đi này của bọn họ không hề uổng phí. Ngoài ra, ngoài vàng ở trong động còn có một số da lông động vật và các món đồ khác. Chỉ có điều, ánh sáng trong này quá yếu nên tạm thời không nhìn ra giá trị của những thứ này.
Đương nhiên nếu chỉ là vàng cũng không khiến cho Từ Nguyên tỏ ra kỳ quái như vậy, càng không khiến cho Ác Quỷ mời Từ Nguyên tới. Điều khiến họ thực sự kinh ngạc là ở bên cạnh đó còn có mấy người đàn ông, ai nấy đều bẩn thỉu. Kỳ lạ hơn là trong đó còn có mấy người đang ôm trẻ con. Vốn dĩ Từ Nguyên nghĩ đây là những thổ dân chạy nạn tới, nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra làn da của những người này trắng hơn nhiều so với thổ dân. Thông qua tóc và râu có thể thấy tướng mạo của đối phương giống người Hán.
- Các ngươi là ai? Tại sao lại ở trong này?
Từ Nguyên có thể nhìn thấy người có tướng mạo giống người Hán ở nơi khắp nơi đều là thổ dân này đương nhiên hết sức ngạc nhiên. Huống hồ trong tay họ còn bế cả trẻ con khiến cho Từ Nguyên không thể đoán ra lai lịch của họ.
- Đúng là người Hán rồi! Tướng quân, mau cứu chúng tôi!
Mấy người đàn ông nghe được câu hỏi của Từ Nguyên ai nấy đều kích động, vội vàng định tiến lên nhưng liền bị hộ vệ của Từ Nguyên cản lại. Nhưng vẻ mặt của những người này vẫn vô cùng kích động, trong mắt còn rưng rưng nước. Chỉ có điều, Từ Nguyên cảm thấy mấy gã đàn ông nhìn mình với ánh mắt này thật sự có chút không phù hợp. Thảo nảo mấy người Ác Quỷ phải đi ra ngoài.
- Các ngươi là ai? Tại sao lại phải ở trong này?
Từ Nguyên lặp lại câu hỏi vừa rồi của mình. Vừa rồi Từ Nguyên còn lo lắng những người này không phải người Hán nhưng đối phương biết nói tiếng Hán, hơn nữa còn có thể nói lưu loát như vậy thì chắc chắn là người Hán bị lưu lạc đến đây vì lý do nào đó.
- Xin tướng quân làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi thật thê thảm!
Vừa nghe Từ Nguyên hỏi thân thế của mình, mấy người đàn ông này không ngờ cùng khóc rống lên giống như bị oan ức rất lớn. Điều này khiến cho Từ Nguyên cũng có chút lúng túng.
Đúng lúc này, có một người từ bên ngoài sơn động tiến vào. Đó là người dẫn đường của Từ Nguyên, Ngô Lai. Ngô Lai chỉ là người dẫn đường nên trước đó đương nhiên sẽ không tham chiến cùng các tướng sĩ, bây giờ nhìn thấy bộ lạc đã bị các tướng sĩ Đại Tống chiếm lĩnh mới đưa theo vài tiểu nhị rời khỏi thuyền tính xem có thể tìm được thứ gì đó có thể làm ăn không. Dù sao các tướng sĩ thủy sư nếu lấy được chiến lợi phẩm cũng có thể sẽ bán cho ông ta, cũng giống như lúc trước tiêu diệt Tây Hạ. Cho nên không ít thương nhân Đại Tống mong ngóng quân sĩ đi đánh giặc. Sở dĩ Ngô Lai đồng ý mạo hiểm đi chuyến này cùng với thủy quân đến Lã Tống cũng vì có ý định kiếm chác nhờ chiến tranh.
Nhưng sau khi Ngô Lai đi vào mới phát hiện ra, vì lúc trước hỏa khí tấn công quá mạnh dẫn đến cháy lớn nên bộ lạc đã cháy gần hết, căn bản không còn gì đáng giá. Vừa hay ông ta nghe tin phát hiện có chuyện kỳ quái trong sơn động, ông ta đưa tiểu nhị đến xem náo nhiệt. Thị vệ của Từ Nguyên cũng đã quen với ông ta nên cũng không ngăn cản ông ta.
Sau khi Ngô Lai vào trong động, nhìn thấy đống vàng, ông ta chỉ hận không thể lập tức lao vào. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn phải cố nén sự kích động và nỗ lực chuyển ánh mắt khỏi đống vàng đó. Bởi vì ông ta biết, các thủy binh sẽ không bán số vàng này. Nhưng trong động vẫn còn có các loại da lông thú có thể bán.
Nhưng không đợi cho Ngô Lai kịp nhìn ra những món hàng hóa khác, ông ta cũng nhanh chóng nhìn thấy mấy người đàn ông đầu tóc rối bù đang ôm mấy đứa trẻ. Điều này cũng khiến ông ta sửng sốt vô cùng. Đặc biệt là khi ánh mắt của ông ta chạm phải ánh mắt của một người trong đó. Cả hai đều sửng sốt. Bởi vì Ngô Lai cảm thấy người này hơi quen nhưng vì khuôn mặt đối phương mọc đầy râu nên nhất thời không thể nhận ra.
- Hồ Lai, chính là Hồ Lai lão ca!
Ngô Lai chưa kịp nhận ra, người đàn ông đó đã nhận ra Ngô Lai. Hơn nữa, người đó còn gọi ông ta bằng cái tên “Hồ Lai”. Vì tên của Ngô Lai đọc gần giống với Hồ Lai (làm bậy) nên những người quen đều thích gọi ông ta là Hồ Lai.
- Ngươi… ngươi… là Hoàng Chưởng quỹ của cửa hàng Vạn Định?
Ngô Lai nghe giọng nói quen thuộc của đối phương, lại nhìn thêm một chút có thể nói đã hơi nhận ra, lập tức hỏi với vẻ hơi hoài nghi.
- Chính là tôi, tôi chính là Hoàng Tam Hành đây!
Người đàn ông này không ngờ lại gặp được người quen, lập tức kích động khóc lớn. Kết quả, người này vừa khóc những người khác cũng đều khóc lên, hơn nữa nghe còn hết sức thương tâm.
- Nhưng… nhưng không phải hai năm trước ông đã chết rồi sao?
Ngô Lại lúc này cũng chấn động, vẻ mặt không dám tin.