Từ Nguyên quan sát bến cảng trước mặt mình. Thật ra, gọi nơi này là bến cảng thì không chính xác bằng gọi nó là một cái vịnh. Sườn đông của vịnh chính là đảo Lã Tống, sườn tây nam là một bán đảo hẹp và dài ôm trọn vịnh ở trong đó, tạo thành một vịnh biển hình tam giác bảo vệ thuyền bè khỏi sóng gió. Hơn nữa, trong vịnh này cũng rất ít đá ngầm, nước đủ sâu để dừng chiến thuyền cỡ lớn, có thể nói là một cảng thiên nhiên vô cùng đẹp.
Nhưng cảng này lại hết sức vắng vẻ. Bình thường, thổ dân trên đảo Lã Tống đều đi bằng thuyền nhỏ cho nên dù có ra khơi đánh cá cũng đi trên bờ biển không cần gì cảng. Điều này cũng khiến cho bến cảng thiên nhiên này rơi vào tình trạng hoang vu, dọc bờ biển là đầy các bụi cây cỏ, muốn lên bờ cũng không dễ.
Từ Nguyên cũng hết sức vừa lòng với vịnh biển này, thậm chí y đã quyết định nếu không có vấn đề gì khác, y sẽ thiết lập căn cứ đảo Lã Tống ở nơi này. Tuy nhiên, trước đó, Từ Nguyên nhất định phải làm rõ ràng tình hình của khu vực này. Ví dụ như nơi này thuộc lãnh thổ vương quốc nào, thái độ của người dân vương quốc này đối với họ như thế nào. Việc này Từ Nguyên đã phái người dẫn đường là Ngô Lai đi rồi, nhưng họ đã đi hai ngày vẫn chưa có bất kỳ thông tin gì khiến cho Từ Nguyên không khỏi lo lắng.
Quả thật là nghĩ đến cái gì thì cái đó đến. Khi Từ Nguyên đang nghĩ tới đám người Ngô Lai được phái đi, bỗng một con thuyền chiến từ phía vịnh biển tới. Chính là chiếc thuyền đi tìm thổ dân trước đó. Chiếc thuyền khiến cho Từ Nguyên nhẹ nhõm trong lòng. Tuy nhiên, khi con thuyền tới gần, y bỗng cau mày lại. Bởi vì trên thân tàu có vết lửa đốt, nhìn giống như đã bị tấn công.
Nhìn dấu vết trên thân tàu, Từ Nguyên lập tức cho người chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng con thuyền đã bị kẻ thù khống chế. Nhưng Từ Nguyên đã cẩn thận quá mức cần thiết. Khi con thuyền tới gần, các tướng sĩ đều hướng về phía Từ Nguyên chào hỏi. Tất cả đều rất phấn chấn, chỉ có một số người dường như đã bị thương.
Sau khi con thuyền đậu hẳn lại, thuyền trưởng dẫn theo Ngô Lai nhảy xuống thuyền. Không đợi họ lên tiếng, Từ Nguyên hỏi luôn:
- Có chuyện gì? Có phải đã bị thổ dân tấn công?
- Chỉ huy sứ anh minh, đêm qua chúng ta bị thổ dân đánh lén. Lúc đó trời quá tối khiến cho thuyền của chúng ta bị hỏng hóc một chút. Tuy nhiên, thuyền của họ nhỏ nên không thể ngăn được chúng ta, cuối cùng chúng ta vẫn xông được ra.
Viên thuyền trưởng có chút xấu hổ nói. Nếu ông ta cảnh giác một chút, những thổ dân đó căn bản không có cơ hội để đánh lén họ. Chỉ tiếc, ông ta đã quá sơ suất.
- Chuyện như thế nào? Kể lại tỉ mỉ cho ta nghe!
Từ Nguyên nhìn vẻ mặt thuộc hạ, trầm mặt hỏi.
- Từ Chỉ huy sứ, chuyện này cũng không thể trách các huynh đệ trên thuyền. Muốn trách thì phải trách chúng ta đã gặp phải thổ dân quá giảo hoạt. Không ai ngờ rằng ban ngày còn nhiệt tình chiêu đãi chúng ta, buổi tối chúng liền ra tay. Vì thế nên ta mới không trở tay kịp.
Ngô Lai ở bên cạnh cướp lời sau đó kể lại tỉ mỉ mọi chuyện một lần.
Từ Nguyên không biết hiện giờ vị trí của mình là thuộc lãnh thổ của vương quốc nào trên đảo Lã Tống cho nên phái mấy người Ngô Lai đem thuyền đi tìm thổ dân ở gần đây hỏi thăm. Kết quả, thuyền của họ vừa đi về phía nam liền nhìn thấy một bộ lạc không nhỏ ở gần một cửa sông lớn. Hơn nữa, trên sông và biển còn có thể nhìn thấy không ít thuyền nhỏ đang đánh cá. Xem ra đây là một bộ lạc sống nhờ đánh cá và săn bắt.
Thổ dân trong bộ lạc cũng nhanh chóng phát hiện ra thuyền của Ngô Lai. Lập tức, mười chiếc thuyền nhỏ xông tới. Từ Nguyên chủ trương đối đãi với thổ dân bằng cách lấy lợi ích để dụ dỗ, nếu thực sự không thể dụ dỗ được thì mới bất đắc dĩ phải sử dụng thủ đoạn. Dù sao, họ ở Lã Tống cũng không có chỗ dựa, nếu vừa đến đã xảy ra xung đột với thổ dân thì quá ngu ngốc.
Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy thuyền của các thổ dân vây quanh, Ngô Lai lập tức đứng ra nói chuyện với người thủ lĩnh, lấy hàng hóa của mình ra trao đổi với người dân. Những thổ dân này đã từng giao dịch với người khác nên khi nhìn thấy hàng hóa của Ngô Lai liền tỏ ra rất hứng thú, lập tức xóa bỏ địch ý, lấy hàng hóa của bộ lạc ra giao dịch với Ngô Lai.
Đừng thấy những thổ dân bộ lạc đó đều rất nghèo nàn, ai nấy đều quần áo rách rưới nhưng trong bộ lạc có không ít đồ tốt, chẳng hạn như da lông động vật, vàng, gỗ quý… Tất cả đều là loại hàng hóa mà thương nhân Đại Tống cần. Đương nhiên, giá của những thứ này rẻ hơn nhiều. Chẳng hạn, có thể đổi một chiếc bát sứ trắng để lấy một miếng vàng. Đây cũng là điều khiến cho người buôn bán trên biển mê muội. Một phần tiền vốn có thể thu về được gấp trăm gấp nghìn lần.
Hàng hóa Ngô Lai đem đến cũng không phải xuất sắc gì, phần lớn là một ít vải bố, các loại hàng bằng sứ thô rẻ tiền. Nhưng những người trong bộ lạc này đều có vẻ không có kiến thức gì, rối rít mang hàng hóa của họ ra trao đổi. Kết quả, Ngô Lai rất bội thu. Thậm chí, thổ dân còn mời họ rời thuyền đến chỗ bộ lạc của họ để làm khách. May mà trong lòng Ngô Lai vẫn giữ lại một tia cảnh giác, ra hiệu cho thuyền trưởng từ chối lời mời. Nếu họ đi có thể sẽ không trở về nổi.
Đêm đó, thuyền của Ngô Lai hạ neo ngay trên biển gần chỗ của bộ lạc. Ban ngày, khi giao dịch Ngô Lai đã nghe ngóng được một số tình hình của địa phương. Ngô Lai đã chuẩn bị để hôm sau hỏi thăm tỉ mỉ hơn một chút, làm rõ ràng tình hình xung quanh, hoàn thành nhiệm vụ mà Từ Nguyên đã giao.
Nhưng chính đêm đó, vì ban ngày thổ dân quá nhiệt tình khiến cho các tướng sĩ đều lơi lỏng cảnh giác. Hơn nữa, đêm tối khiến hoa tiêu không nhìn rõ tình hình trên biển, kết quả bị thuyền nhỏ của thổ dân tiến sát đến. Sau đó, những thổ dân đó giống như ong vỡ tổ trèo lên tàu. Cũng may, thân tàu vừa cao vừa chắc, hơn nữa các tướng sĩ trên tàu đều là các thủy quân có tố chất và được huấn luyện nên phản ứng rất nhanh. Không ít người trần truồng chạy từ trong thuyền ra, cầm vũ khí bắt đầu phản kích. Cuối cùng, họ thậm chí phải sử dụng hỏa khí mới có thể đánh đuổi được thổ dân. Nhưng đột nhiên lúc đó, thổ dân lại phóng hỏa đốt thuyền, may mà không thực hiện thành công.
Từ Nguyên sau khi nghe xong chuyện không khỏi tức giận trợn mắt nhìn viên truyền trưởng. Ngô Lai không phải là quân nhân nên ông ta có thể lơi lỏng cảnh giác. Nhưng thuyền trưởng này là tướng sĩ thủy sư không ngờ lại cho quân sĩ nơi lỏng cảnh giác trong tình hình đó, như vậy nghĩa là đã xem thường nhiệm vụ. Cho nên đương nhiên Từ Nguyên phải phê bình ông ta một chút, sau đó hạ thuyền trưởng xuống một cấp, nếu còn tái phạm sẽ phải dùng đến quân pháp.
Ngô Lai cũng không ngờ vị Chỉ huy sứ trẻ tuổi này lại nghiêm khắc đến vậy, không khỏi nhìn Từ Nguyên với con mắt khác, thái độ cũng thêm phần cung kính. Ông ta cũng không biết rằng Từ Nguyên còn là phò mã của Đại Tống, nếu không có thể sẽ bị dọa đến mức không nói nên lời.
- Từ Chỉ huy sứ, tuy lần này chúng ta đi, Lăng Vương điện hạ đã nói phải cố gắng hết sức để không xảy ra xung đột với thổ dân, nhưng nếu như thổ dân đã động thủ trước thì không phải chúng ta nên dạy bảo chúng một chút sao?
Ác Quỷ từ đầu không nói gì vì thuộc hạ được cử đi là người của Từ Nguyên. Đợi sau khi mọi chuyện đã xử lý xong, gã mới tỏ ra hưng phấn nói. Một người thích chiến tranh mà không được đánh nhau sẽ cảm thấy cả người khó chịu. Mấy năm nay gã đã phải nín nhịn rồi. Bây giờ có cơ hội để giải tỏa, gã đương nhiên muốn qua đánh một trận cho thỏa mãn.
- Ha ha, nếu người khác đã chọc vào chúng ta trước thì chúng ta cũng không cần e dè nữa. Ra lệnh cho toàn quân lập tức lên đường. Ngô Lai, các ông dẫn đường, trận này nhất định phải khẳng định uy danh của Đại Tống ta!
Từ Nguyên hơi nheo mắt, cười lạnh nói. Từ Nguyên đã sớm không phải vị hòa thượng từ bi trước kia rồi. Chỉ cần đi trên biển, y liền biến thành một tên thủ lĩnh La Sát Quân hống hách và độc ác của năm nào.
Nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của Từ Nguyên, Ác Quỷ cũng trở nên vô cùng hưng phấn. Vì gã biết, mỗi khi Từ Nguyên nheo mắt và cười lạnh là đang chuẩn bị trả thù vô cùng tàn khốc. Kẻ đó sẽ không được chết thoải mái.
Sau khi Từ Nguyên ra lệnh, toàn bộ chiến thuyền trong vịnh đều nhỏ neo rời khỏi hải cảng, đi về phía nam theo sự chỉ dẫn của Ngô Lai. Qua gần một ngày cuối cùng đoàn quân đã tới một khu hải vực vô cùng trống trải. Nơi này có một con sông chảy vào biển. Mà ở bờ nam của con sông có một bộ lạc không nhỏ sinh sống, ước chừng khoảng mấy trăm hộ. Đây có thể xem như một bộ lạc lớn hiếm thấy trong các bộ lạc thổ dân, thậm chí có thể họ còn là bá chủ ở đây. Trên mặt biển có hàng trăm chiếc thuyền đánh cá lớn nhỏ, hơn nữa còn không chút phòng bị với thế giới bên ngoài. Xem ra, họ đã quen xưng bá ở nơi này, căn bản không coi đám người Ngô Lai chạy trốn hôm qua là một mối đe dọa.
Nhưng khi chiến thuyền của Từ Nguyên đi tới khu vực biển gần bộ lạc, lập tức dẫn tới một cơn hỗn loạn của các thổ dân. Dù sao thì trình độ văn minh của họ thấp nhưng họ không ngốc, nhìn thấy một đám thuyền lớn giống như hôm qua họ vừa tập kích thì liền hiểu ra đối phương đến báo thù. Vì thế, các thuyền nhỏ lập tức lái về phía bộ lạc, đồng thời người trong bộ lạc cũng bắt đầu tổ chức phòng thủ.
Từ Nguyên không chút nhân từ với những thổ dân cả gan đánh lén mình. Vừa thấy thuyền của thổ dân trên biển, Từ Nguyên lập tức ra lệnh cho chiến thuyền cạnh mình lấy lớn áp nhỏ tiến tới. Thuyền của thổ dân đứng trước chiến thuyền chỉ giống như là con kiến nhỏ, nếu bị đuổi kịp nhất định sẽ bị ép xuống đáy biển. Còn những thổ dân trên đó chỉ có thể nhảy khỏi thuyền chạy trốn hoặc là bị chết dưới đáy biển.
Sau khi ép xong những chiếc thuyền nhỏ, Từ Nguyên rút bội kiếm của mình ra, chỉ vào bộ lạc hô to:
- Nã pháo!
“Rầm rầm rầm…”
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên. Hỏa pháo và nỏ pháo trên thuyền cùng với đạn pháo đồng loạt bay về phía bộ lạc. Trong nháy mắt, cả bộ lạc chìm trong lửa, những tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.