Hoàng Tam Hành ngồi trên thuyền buôn đi dọc theo bờ biển của Lã Tống, thuyền của bọn họ đi vô cùng chậm, Hoàng Tam Hành thì đứng ở đầu thuyền cầm kính viễn vọng trên tay, vừa quan sát tình huống trên bờ, hi vọng có thể tìm được một chút tung tích cho thấy sự hoạt động của con người, như vậy bọn họ có thể dừng thuyền lại tìm đối phương giao dịch.
Bởi vì có cái loại gọi là đại nạn không chết ắt sẽ có phúc về sau, Hoàng Tam Hành bị thổ dân Lã Tống nhốt hai năm, những người làm thuê bên cạnh y lúc đó đều chết hết, duy chỉ có y và một vài người làm thuê mạng lớn là còn sống, vốn dĩ Vạn Bảo thương hành của y cũng đã sắp đóng cửa rồi, nhưng Triệu Nhan lại đem một phần hoàng kim có được từ Lã Tống trả lại cho y, việc này không những giúp y trả sạch nợ nần, hơn nữa y còn dùng chỗ hoàng kim còn lại để mua thêm mấy chiếc thuyền mới, còn tuyển thêm được không ít người làm thuê nữa, khiến cho Vạn Bảo thương hành còn cường thịnh hơn so với trước kia rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này Hoàng Tam Hành luôn chạy qua chạy lại giữa Đại Tống và Lã Tống, người địa phương ở Lã Tống bên kia vô cùng yêu thích hàng hóa của Đại Tống, bất kể là y mang hàng hóa gì từ Đại Tống sang, chỉ trong thời gian ngắn cũng đã bán hết hoàn toàn, tuy nhiên một khoảng thời gian trước đây khi vương quốc Lưu Khắc phát động tấn công vịnh Hương Tiêu, tuy rằng đã thảm bại dưới tay Đại Tống, nhưng vương quốc Lưu Khắc lại cấm những bộ lạc và người quốc gia mình qua lại giao dịch với Đại Tống, kể từ đó, việc kinh doanh của Hoàng Tam Hành cũng phải chịu ảnh hưởng lớn, điều này khiến y không thể không mở một địa điểm giao dịch mới ở nơi cách xa vịnh Hương Tiêu.
- Ông chủ, phía trước có một cửa sông lớn, chúng ta có nên qua đó xem một chút không?
Vào đúng lúc này, người quan sát đang ở trên nóc cột buồm hô lớn với Hoàng Tam Hành đứng phía dưới, tuy rằng người dân địa phương của Lã Tống không hề có văn hóa, nhưng bọn họ cũng luôn thích sinh sống ở những vùng ven biển, cho nên bình thường mỗi khi gặp được dòng sông lớn như thế này, nhóm người Hoàng Tam Hành bọn họ sẽ phái thuyền nhỏ đi dọc theo sông, nói không chừng có thể tìm được bộ lạc địa phương nào đó.
- Đi, đương nhiên là phải đi, hàng hóa trên thuyền chúng ta mới bán được hơn một nửa, tuyệt đối không thể nào mang chỗ này về được!
Hoàng Tam Hành thở hổn hển nói, đồng thời trong lòng lại càng thêm căm giận vương quốc Lưu Khắc, nếu như vương quốc Lưu Khắc không cấm những bộ lạc bản địa giao dịch buôn bán với bọn họ, như vậy thì hàng hóa trên thuyền của họ chỉ cần nửa tháng là có thể bán sạch, nhưng hiện tại bọn họ lại không thể không đi xa khỏi vịnh Hương Tiêu để tìm những bộ lạc địa phương giao dịch, làm như vậy chẳng những vừa tốn thời gian, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.
Thuyền buôn của đám người Hoàng Tam Hành chỉ trong chốc lát đã dừng lại tại cửa sông, sau đó họ thả mấy chiếc thuyền nhỏ chở hàng hóa đi theo sông, ngoài ra những hộ vệ trên thuyền cũng đều mang theo vũ khí, dù sao người dân địa phương Lã Tống này cũng không phải hạng người lương thiện gì, nếu chẳng may phát sinh xung đột, bọn họ nhất định phải có đủ năng lực để tự bảo vệ cho bản thân mình.
Hoàng Tam Hành thân là ông chủ còn đích thân áp tải thuyền, đám người bọn họ đi ngược dòng chảy của con sông lên phía trên, chỉ một lát Hoàng Tam Hành đã phát hiện ra sự khác thường của con sông này, bởi vì trên mặt sông vô cùng sạch sẽ, không hề có bất kỳ một cây cối vắt ngang và chướng ngại nào, đây là một trong những dấu hiệu cho thấy ở gần đó có thổ dân sinh sống, bởi vì thổ dân cũng thường xuyên dựa vào sự giúp đỡ của con sông để đi lại, nếu như trên mặt sông có thứ nào gây trở ngại, bọn họ cũng sẽ chủ động dọn dẹp.
Quả nhiên, đám người Hoàng Tam Hành vừa mới đi dọc con sông lớn này một lát, liền thấy được những thuyền nhỏ của dân địa phương đậu ở ven sông phía trước mặt. Có một ít thổ dân đang đứng trên thuyền đánh cá, khi nhìn thấy thuyền của bọn họ thì đều lộ ra vẻ mặt tò mò, điều này cũng khiến cho đám người Hoàng Tam Hành vô cùng vui mừng, bởi vì thức ăn của những thổ dân hiểu biết được mấy chuyện như đánh cá này cũng đều tương đối phong phú, sẽ không giống như một vài thổ dân dã man chỉ có thói quen ăn thịt người.
Hoàng Tam Hành lập tức bảo mọi người tạm thời che giấu vũ khí đi, cố gắng hết sức làm ra biểu tình thân mật, từ từ di chuyển thuyền nhỏ tới gần, sau đó dùng tiếng địa phương trao đổi với những người thổ dân này. Lại nói thêm, Lã Tống có rất nhiều bộ lạc, ngôn ngữ của mỗi bộ lạc lại không giống nhau, tuy nhiên xét trên tổng thể mà nói thì vẫn có những điểm chung, cho nên chỉ cần nắm chắc một loại ngôn ngữ, thì việc trao đổi với những bộ lạc khác cũng có thể dễ dàng hơn một chút.
Những thổ dân đánh cá vô cùng tò mò đối với Hoàng Tam Hành, hơn nữa cũng không có chút địch ý nào, nghe thấy Hoàng Tam Hành mở miệng, cũng bắt đầu nói vài câu với y, kết quả này khiến trong lòng Hoàng Tam Hành chợt buông lỏng, bởi vì y có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của đối phương, điều này cũng đã giải quyết xong vấn đề lớn nhất, y lập tức đem ý đồ mình đến đây nói qua một lần, còn đưa ra một số mẫu hàng hóa cho đối phương xem, nói ra đề nghị giao dịch với họ.
- Cá ngơ lá ngừ Túng?
Điều khiến cho Hoàng Tam Hành không ngờ tới chính là, ngay tại khi y vừa mới nói ra yêu cầu giao dịch với đối phương, thì bỗng nhiên có một thổ dân đánh cá nói ra một câu tiếng Hán không hoàn chỉnh chút nào, tuy rằng phát âm không chính xác nhưng vẫn có thể nghe ra lời đối phương đang muốn hỏi y có phải người Tống hay không?
* Ý ông kia muốn hỏi là “Các ngươi có phải người Tống hay không?” thì lại phát âm thành vậy.
- Ngươi… làm sao ngươi biết chúng ta là người Tống?
Hoàng Tam Hành nghe tới đó cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ mà đánh giá đối phương, nếu như đối phương không phải vừa đen vừa gầy, đúng chuẩn bộ dáng của thổ dân, chỉ sợ y sẽ nghĩ rằng đối phương cũng là người Hán lưu lạc tới nơi đây giống như y trước kia.
Dưới sự kinh ngạc Hoàng Tam Hành đã dùng tiếng Hán, nhưng lúc này thổ dân đối diện lại lộ ra vẻ mặt mê mang, giống như kiểu căn bản nghe không hiểu lời của y, điều này lại khiến Hoàng Tam Hành tò mò hơn nữa, thổ dân này rõ ràng không hiểu tiếng Hán, chẳng lẽ câu nói tiếng Hán vừa nãy là do ai dạy hay sao?
Nhưng mà Hoàng Tam Hành cũng không nghi hoặc quá lâu, chỉ chốc lát y đã nhìn thấy một chiếc thuyền lướt nhanh trên mặt sông tới đây, chiếc thuyền này lớn hơn một chút so với thuyền nhỏ mà thổ dân thường dùng, trên thuyền có hai người đang đứng, một người trong đó mặc áo bào bằng tơ lụa, người thổ dân có dáng dấp vừa đen vừa gầy và những thổ dân xung quanh khi nhìn thấy người đó đều lộ ra vẻ kính sợ, bằng kinh nghiệm phán đoán nhiều năm mà Hoàng Tam Hành tích lũy được, người kia hẳn là thủ lĩnh của bộ lạc này, thêm nữa người đứng bên cạnh thủ lĩnh kia, cũng lại là người Tống, điều làm cho y càng khó tin hơn chính là đối phương đang mặc quan phục của Đại Tống, khiến cho Hoàng Tam Hành hoài nghi xem có phải mình hoa mắt hay không, hay là người trước mặt đang giả mạo quan viên Đại Tống?
- A, trên thuyền phía trước có phải là Hoàng chưởng quỹ hay không?
Quan viên Đại Tống kia nhìn thấy thuyền của Hoàng Tam Hành, không ngờ lại chủ động cất tiếng, đúng là tiếng phổ thông của Đại Tống, tuyệt đối không thể nào là giả mạo được.
Lúc này hai chiếc thuyền đã nhích lại gần nhau hơn rất nhiều rồi, Hoàng Tam Hành cũng nhìn rõ được quan viên Đại Tống trên chiếc thuyền kia, khiến y càng giật mình hơn, lập tức lắp bắp mở miệng nói:
- Ngươi... Ngươi là Hoàng tiên sinh bên cạnh Từ tướng quân!
- Ha ha, không sai, đúng là lão phu, không nghĩ tới lại gặp được ông chủ Hoàng ở đây, xem ra chúng ta đúng là có duyên mà!
Vị Hoàng tiên sinh mặc quan phục kia cười lớn nói.
Hoàng Tam Hành thấy đối phương cũng vô cùng vui mừng, vị Hoàng tiên sinh này là người bên cạnh Từ Nguyên, trước kia vào lúc y được cứu ra, đã từng gặp qua đối phương, hơn nữa bởi vì hai người họ lại đều mang họ Hoàng, cho nên cũng hàn huyên thêm vài câu, lại không nghĩ tới là sẽ gặp y tại nơi này.
Thấy Hoàng tiên sinh và Hoàng Tam Hành có quen biết, người thủ lĩnh của bộ lạc thổ dân đang đứng ở bên cạnh cũng hỏi hỏi mấy câu, Hoàng Tam Hành nghe hiểu là y đang muốn hỏi thân phận của mình, vì thế cũng dùng tiếng địa phương giải thích sơ qua về ý đồ của mình khi đến đây, không nghĩ tới là Hoàng tiên sinh sinh cũng hiểu được tiếng địa phương, lúc này cũng dùng thổ ngữ giải thích giùm y, kết quả là người thủ lĩnh thổ dân kia lập tức biểu hiện vô cùng nhiệt tình, nghênh đón đám người Hoàng Tam Hành trở về bộ lạc của mình.
Nếu đổi lại là những bộ lạc xa lạ khác như trước kia, Hoàng Tam Hành tuyệt đối không dám tiến vào bộ lạc của đối phương nếu như chưa biết rõ về tình huống của bộ lạc đó, cho dù có là giao dịch, cũng sẽ chỉ tiến hành ở bên ngoài hoặc trên thuyền mà thôi, tuy nhiên hiện tại vị Hoàng tiên sinh kia lại đang sống ở trong bộ lạc này, hơn nữa còn mặc quan phục của Đại Tống, tuy y không biết nguyên nhân mà đối phương tới nơi này, nhưng nghĩ đến nhất định là triều đình phái ông ta tới, nếu không thì không có khả năng ông ta mặc quan phục trên người.
Thương nhân của Lã Tống nơi đây bất kể là lớn hay nhỏ, đều vô cùng tin phục triều đình, bởi vì chính triều đình đã mở ra cứ điểm ở Lã Tống, đánh bại vương quốc Lưu Khắc, mới đảm bảo được cho sự an toàn trong việc buôn bán của họ, cho nên khi Hoàng Tam Hành nhìn thấy Hoàng tiên sinh mặc quan phục, mới có thể không nghi ngờ chút nào mà đi theo đối phương tới nơi ở của bộ lạc kia.
Khi nhìn thấy bộ lạc này, Hoàng Tam Hành cũng vô cùng giật mình, bởi vì quy mô của bộ lạc này so với sự tưởng tượng của y còn lớn hơn rất nhiều lần, những căn nhà bằng cỏ tranh nối liền nhau san sát, thoạt nhìn cũng tới khoảng mấy nghìn hộ, cứ tính như thế, không ngờ trước mắt lại là một bộ lạc có hơn vạn người, không đúng, đây không thể tính là bộ lạc nữa, mà phải là một thành trấn của thổ dân mới đúng.
- Hoàng tiên sinh, quy mô của thành trấn này đúng là không nhỏ, ngài tới nơi này hẳn là có việc công gì đó cần phải làm đúng không?
Nhân cơ hội tiến vào bộ lạc, Hoàng Tam Hành đi tới bên cạnh Hoàng tiên sinh, thấp giọng hỏi.
- Ha ha, đúng là có một chút việc công, tuy nhiên chuyện này chính là cơ mật, tốt nhất là ông chủ Hoàng không nên đề cập tới việc đã gặp được ta tại nơi này.
Hoàng tiên sinh cũng thấp giọng cười nói, ông là một trong những phụ tá bên cạnh Từ Nguyên, cũng không có chức quan gì, chỉ có điều do sự tình lần này khẩn cấp, những người bên cạnh Từ Nguyên có thể phái đi thì đều phái ra cả rồi, ngay cả những phụ tá như bọn họ cũng không ngoại lệ, về phần quan phục trên người thì là do ông đi mượn người khác, chính là muốn cho người nơi đây thấy được thành ý của Đại Tống.
- Hoàng tiên sinh yên tâm, tiểu nhân biết thế nào là nặng nhẹ, tuyệt đối không dám truyền bá linh tinh!
Hoàng Tam Hành nghe đến đó cũng lập tức cam đoan, y chỉ là một thương nhân, đương nhiên là không dám xen vào chuyện của triều đình.
- Ha ha, thật ra ông chủ Hoàng cũng không cần phải căng thẳng như vậy, tuy nhiên lại nói tiếp bộ lạc Nê Hợp này là bộ lạc lớn nhất trong vòng trăm dặm xung quanh đây, hơn nữa theo như ta được biết, nơi này của bọn họ vẫn còn chưa bị thương nhân Đại Tống ta phát hiện ra, ông chủ hoàng chính là người đầu tiên tới nơi này, tuyệt đối có thể kiếm được một con số không nhỏ!
Hoàng tiên sinh lại mở miệng cười nói, không cần phải hỏi ông ta cũng biết nguyên nhân mà Hoàng Tam Hành tới đây, lại đúng lúc bộ lạc Nê Hợp này từ trước tới giờ chưa qua lại gì với thương nhân Đại Tống, cho nên Hoàng Tam Hành này đúng là một người gặp may.
Hoàng Tam Hành nghe thấy nói bộ lạc thổ dân hơn vạn người này vẫn còn chưa qua lại gì với thương nhân Đại Tống, việc này cũng khiến trên mặt y lộ ra một vẻ vô cùng vui mừng, bởi vì ý nghĩa của nó chính là toàn bộ thổ dân trong bộ lạc này khẳng định là đã tích góp được không ít thứ tốt, hơn nữa những thổ dân này cũng chưa quen thuộc với giá cả của thương phẩm, đến lúc đó y có thể dùng giá tiền thấp mà đổi được những vật phẩm quý giá, nói không chừng chỉ nhờ mỗi lần giao dịch này, có thể làm cho tài sản của thương hành bọn họ tăng thêm gấp mấy lần.
Nghĩ đến những điều đó, Hoàng Tam Hành lại càng thêm vui mừng, chờ đến lúc tới được nơi ở của thủ lĩnh bộ lạc xong, y sẽ lập tức đưa ra các loại thương phẩm cho đối phương xem, và yêu cầu giao dịch với đối phương, vừa may thủ lĩnh của bộ lạc đã nhận được một ít lễ vật từ Hoàng tiên sinh rồi, cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với hàng hóa của Đại Tống, bởi vậy sẽ rất nhanh mà đồng ý giao dịch, điều này khiến Hoàng Tam Hành lại càng thêm phấn chấn, lập tức nói mọi người quay trở về dùng thuyền nhỏ mang hàng hóa tới đây, trực tiếp bắt đầu thực hiện giao dịch tại ngay trong bộ lạc này.
Hoàng tiên sinh thấy thổ dân và đám người Hoàng Tam Hành đang tiến hành buôn bán ngay trên khu đất trống, trên mặt cũng lộ ra vài phần tươi cười, nhiệm vụ của ông ta khi tới bộ lạc Nê Hợp lần này cũng đã hoàn thành, nếu phái người khác đi làm cũng có thể thành công, như vậy thì kế hoạch tiếp theo có thể được áp dụng một cách suôn sẻ rồi.