Triệu Nhan ở lại Quảng Châu chờ tin tức từ Tinh Thành bên kia, lại không hề nghĩ ra được tin tức tốt từ Tinh Thành vẫn chưa truyền tới, mà ngược lại tin tức của Lã Tống ở chỗ Từ Nguyên lại truyền tới trước, y đã liên lạc với những vương quốc thổ dân có xung đột lợi ích với vương quốc Lưu Khắc, trong đó có hai vương quốc có rất nhiều khả năng sẽ kết liên minh với Đại Tống, vì thế y mới phái ra các sứ giả đi đế hai vương quốc này, thuyết phục thủ lĩnh của các bộ lạc lớn trong vương quốc, hiện tại đều đã thành công, hai vương quốc kia cũng phái sứ giả tới vịnh Hương Tiêu, tiến hành đàm phán về những thứ liên quan tới chuyện kết minh, nhìn qua thì vấn đề cũng không lớn, chỉ cần ký xong minh ước, như vậy hai vương quốc này sẽ tấn công vương quốc Lưu Khắc dưới sự ủng hộ của Đại Tống, mặt khác thương nhân Đại Tống cũng có thể đến hai vương quốc này giao dịch buôn bán, có thể nói là một công được vô số việc.
Sau khi nhận được tin tức tốt ở chỗ Từ Nguyên truyền tới, tảng đá lớn trong lòng Triệu Nhan cuối cùng cũng được buông lỏng, tuy hắn tin tưởng năng lực của Từ Nguyên, nhưng lực lượng của Đại Tống tại Lã Tống bên kia thực sự quá ít ỏi, cho nên hắn cũng lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì đó, hiện tại tin tức này đã truyền đến, tuy rằng vẫn chưa tiêu diệt được hoàn toàn vương quốc Lưu Khắc, nhưng tóm lại đây cũng là một chuyện vô cùng tốt.
Có một thứ gọi là việc tốt thành đôi, Từ Nguyên ở bên phía Lã Tống mới vừa truyền tin tức tốt đến, thì đại quân Ngư Nương trong lần chinh phạt Tinh Thành không ngờ cũng lại truyền tới thêm một tin tức rất tốt nữa, kế hoạch quân sự của đại quân Ngư Nương khi chinh phạt Tinh Thành lần này vô cùng trực tiếp, năm vạn thủy sư và ba vạn lục quân trực tiếp đánh thẳng về đô thành Nhân Đà La Bổ La, tuy nhiên người Tống vẫn luôn gọi đô thành này là Tinh Thành, Tinh Thành vừa là tên đô thành đồng thời cũng chính là tên nước.
Trước kia Tinh Thành cũng tương đối thịnh vượng một thời gian ngắn, đáng tiếc từ vài thập niên trước đó nó cũng đã bắt đầu suy sụp rồi, thậm chí còn bị Tử Hạ đánh chiếm thủ đô, ngay cả Tinh Thành Vương cũng bị bắt sống, về sau nơi đó phải trả một cái giá rất lớn mới có thể giữ được nền tảng quốc gia không bị diệt vong. Vốn dĩ Tinh Thành cũng đã đủ xui xẻo lắm rồi, không ngờ mấy năm trước lại âm thầm cấu kết với Tử Hạ, dự định đánh lại Đại Tống, kết quả là bị La Sát quân do Từ Nguyên thống lĩnh đánh hạ vùng địa khu ven biển, thậm chí ngay cả Tinh Thành cũng thiếu chút nữa bị công phá, chuyện này gây thương tổn rất lớn đến nguyên khí của Tinh Thành.
Đáng tiếc Tinh Thành Vương đúng là một kẻ không có đầu óc, lúc trước đã bị chịu thiệt nhiều như vậy, không ngờ trí nhớ lại có thể ngắn đến mức này, lần này còn dám chọc tới Đại Tống. Kết quả là bị đại quân Ngư Nương đánh thẳng tới Tinh Thành, bởi vì trước đó đã phong tỏa tin tức, cho nên Tinh Thành căn bản không có một chút chuẩn bị nào, đợi đến khi bọn họ nhận được tin thì cũng là lúc thủy sư của Đại Tống tới hải ngoại rồi, căn bản không để bọn họ chuẩn bị được cái gì.
Cũng chính bởi tình huống như vậy, mười nghìn thủy sư mà Ngư Nương thống lĩnh đã dùng khí thế mạnh mẽ tiêu diệt được số lượng thủy sư ít ỏi đứng ra nghênh địch của Tinh Thành, rồi chiếm được cảng của Tinh Thành, sau đó Hô Diên Bình thống lĩnh ba vạn lục quân đổ bộ tới, ngoài ra còn thêm hai vạn thủy sư cũng tiếp tục đổ bộ lên bờ nữa, tất cả triển khai tấn công Tinh Thành một cách mãnh liệt, tuy rằng đại quân do Tinh Thành Vương tổ chức đã phản kháng hết sức mình, đáng tiếc là quân đội của Tinh Thành đã quá mục nát, căn bản không thể chịu nổi một kích, chỉ trong thời gian gần hai ngày Tinh Thành đã bị Hô Diên Bình công phá, Tinh Thành Vương lại tiếp tục bị bắt giữ.
Tuy nhiên bắt được Tinh Thành Vương làm tù binh cũng không thể xem như trận chiến này kết thúc được, bởi vì tuy Tinh Thành là tên một quốc gia, nhưng thât ra bên trong cũng đã chia năm xẻ bảy từ lâu, thủ lĩnh của rất nhiều bộ lớn đã sớm chuẩn bị tự lập hết rồi, bây giờ khi thấy Tinh Thành Vương bị bắt, một đám người lập tức nhảy ra phân rõ giới tuyến với Tinh Thành Vương, sau đó chuẩn bị mọi thứ tự lập mình làm vương.
Vốn dĩ lần này Đại Tống chinh phạt Tinh Thành chủ yếu vẫn là vì lương thực, hiện tại bắt giữ Tinh Thành Vương, mệnh lệnh mà ông ta tuyên bố đương nhiên cũng không còn tác dụng nữa, thương nhân Đại Tống có thể thu mua lương thực như bình thường, hơn nữa mấy người muốn tự lập làm vương kia vì lấy lòng Đại Tống, cũng đều tỏ vẻ nguyện ý đem lương thực bán cho Đại Tống.
Bất quá trong lần tấn công Tinh Thành này Triệu Nhan đã sử dụng tới tám vạn nhân mã, cũng không phải chỉ vì một tù binh là Tinh Thành Vương, mà còn chuẩn bị để chiếm vùng địa khu ven biển của Tinh Thành, từ đó giúp Đại Tống khống chế được vùng biển thẳng tiến Nam Dương, cho nên sau khi Ngư Nương đã vững chân tại Tinh Thành rồi, lại lập tức phát binh, đẩy mạnh tấn công dọc theo đường ven biển của Tinh Thành, giống như là bẻ gãy nghiền nát mọi thứ vậy, công chiếm toàn bộ vùng địa khu ven biển của Tinh Thành.
Ngoài ra trong trận chiến này, lương thực cũng không ngừng được vận chuyển từ Tinh Thành tới Đại Tống, những lương thực này đều là chiến lợi phẩm thu được từ trong cuộc chiến, bởi vì lương thực của Tinh Thành thật sự là nhiều vô số kể, mỗi lần đánh hạ được một tòa thành đều sẽ phát hiện ra thêm một kho lương, nếu không phải có một vài người Tinh Thành sau khi thất bại trong cuộc chiến đã thiêu hủy đi vài kho lương thực, thì e rằng lương thực thu được còn nhiều hơn thế này nhiều.
Triệu Nhan đứng ở trên bến tàu nhìn từng thuyền từng thuyền lương thực được vận chuyển đến Quảng Châu, tuy nhiên những chiếc thuyền chất đầy lương thực này cũng không dừng lại tại nơi đây để dỡ lương thực xuống, mà chúng nó chỉ tạm thời dừng ở cảng để nghỉ ngơi một chút, sau khi bổ sung thêm đồ ăn nước uống đầy đủ sẽ tiếp tục khởi hành đi lên phía bắc, đuổi tới một bến cảng ở gần Sơn Đông mới dừng lại, nơi đó là một trong những khu vực phải chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất của hạn hán, không ít địa phương đều tuyệt thu, cho nên chỗ lương thực nhiều như này sẽ giúp giảm bớt được tình hình thiên tai của bọn họ ở nơi đó, mà địa khu Sơn Đông cũng gần Đông Kinh hơn, lương thực có thể được vận chuyển đến kinh thành bằng đường thủy hoặc đường bộ, sau đó lại tiếp tục vận chuyển tới vùng đất Tây Bắc, nơi đó cũng là một khu vực chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của thiên tai.
Triệu Húc đang ở rất xa kinh thành rất nhanh cũng đã nhận được tin tức Tinh Thành bị công phá, đồng thời từng thuyền lương thực cũng được đưa đến những khu vực chịu ảnh hưởng lớn của thiên tai ở phương bắc, thậm chí ngay cả kinh thành cũng có thể ăn được gạo của Tinh Thành, lại nói thêm, lương thực Tinh Thành một năm có thể chín tới bốn lần, nhưng vị cũng không được ngon lắm, tuy nhiên việc quan trọng trong lúc này chính là làm sao để lấp được đầy cái bụng, đối với nạn dân mà nói, có được một miếng cơm cũng đã là trời cao ban đại ân rồi.
Từng thuyền lương thực được vận chuyển đến khu vực chịu thiên tai, dân chúng ở những khu vực đó cuối cùng cũng được ổn định, dù sao chỉ cần có được một miếng cơm để ăn, dân chúng bình thường cũng sẽ không có những suy nghĩ quá khích, thậm chí còn có không ít người mang ơn, khiến cho việc thống trị của Đại Tống cũng được củng cố vững chắc hơn, mắt thấy một hồi thiên tai lớn sẽ biến mất trong vô hình.
Triệu Húc thấy tình hình thiên tai đã được khắc phục, cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm, đồng thời việc này cũng khiến ánh mắt của y chuyển từ tình hình thiên tai sang một chuyện khác nữa. Lúc trước y đã sinh ra một chút bất mãn đối với việc cải cách chính trị, thậm chí còn muốn ngừng ngay lại việc cải cách đó, tuy nhiên về sau lại nhận được thư của Triệu Nhan, hơn nữa chính y cũng biết thứ mà Đại Tống cần nhất lúc này chính là sự ổn định, cho nên đến tận lúc này vẫn chưa bắt tay vào làm, chẳng qua trong thời gian này thái độ của y đối với cải cách chính trị cũng đã có một chút thay đổi, đối với điều này Vương An Thạch cũng có vài phát hiện.
Vốn dĩ Triệu Húc dự định đợi thêm một thời gian ngắn nữa, đợi đến sau khi tình hình tai nạn được giảm bớt rồi mới bãi bỏ tân pháp, nhưng cố tình vào đúng lúc này lại xảy ra một chuyện lớn, chuyện này cũng chính là chuyện trực tiếp dẫn đến sự bất mãn của y đối với cải cách mới.
Nguyên nhân của sự việc lần này nói lớn thì cũng không lớn, mà nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, đơn giản chính là một quan viên Hà Bắc lợi dụng cơ hội thu tiền thuế lao dịch, trắng trợn phân bổ xuống phía dưới, kết quả khiến cho dân chúng khổ không kể xiết, thậm chí ngay cả một vài thân sĩ cũng không thể chịu được loại thuế má nặng nề như vậy, cuối cùng những người này liên hợp với dân chúng viết nên ‘Vạn dân thư’, tới trước nha môn dâng thỉnh nguyện.
Từ khi tân pháp được thi hành tới nay, những loại thỉnh nguyện như thế này từ phía dân chúng đã thành việc mà nơi nào cũng xảy ra, cho nên cũng không được tính là chuyện lớn gì, nhưng lần này lại không giống với trước đây, bởi vì trong lúc thân sĩ và dân chúng dâng thỉnh nguyện, đã xảy ra xung đột với sai dịch của nha môn, kết quả khiến cho ba người chết thảm, hơn mười người bị thương.
Tuy nói rằng nhân mệnh quan thiên, nhưng hiện tại phái cải cách chính trị lại một tay che trời, hơn nữa cái loại xung đột phản đối tân pháp kiểu này dường như mỗi ngày đều phát sinh, chết người cũng không được coi là chuyện quá lớn, chỉ cần có cách xử lý thích đáng, phía trên căn bản sẽ không biết tới những chuyện thế này.
Thế nhưng tình huống lần này lại bất đồng, bởi vì trong ba người bị đánh chết kia có một thân sĩ, mẹ của y không ngờ lại chính là nhũ mẫu của Thái hậu, hiện tại cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, bà mẹ già này thấy con trai của mình bị đánh chết, lập tức cũng đau xót đến mức muốn chết theo, bởi vì đó là đứa con trai duy nhất trong cả cuộc đời này của bà, hiện tại con trai cũng chết rồi, chỉ để lại vài cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ, cả nhà bọn họ biết phải sống như thế nào?
“Già để tang con” chính là một trong những thảm kịch lớn nhất của cuộc sống, bà mẹ già này sau cơn đau buồn, lập tức mang theo một nhà già trẻ đi tới kinh thành, sau đó thông qua Cao gia mà gặp được Thái hậu, khóc lóc kể lại sự việc con trai mình bị đánh chết thế nào, cuối cùng bà không để ý đến thân hình già nua của chính mình, quỳ xuống dập đầu không ngừng với Thái hậu, máu tươi chảy ròng ròng khắp cái trán đầy nếp nhăn.
Cao Thái hậu vốn là một nữ nhân vô cùng cứng rắn, không ngờ nhũ mẫu ngày xưa của mình lại phải trải qua nỗi đau đớn lớn đến mức như thế, thêm nữa người Cao gia của bà cũng chịu tổn thất không nhỏ trong lần cải cách chính trị này, cũng khiến cho bà càng thêm bất mãn, trước kia bà cũng đã từng khuyên bảo Triệu Húc, đáng tiếc căn bản lúc ấy Triệu Húc lại không nghe, bây giờ lại phát sinh ra chuyện như vậy, việc này cuối cùng cũng khiến Cao Thái hậu không thể nhịn được nữa.
Chỉ có điều Cao Thái hậu không lẻ loi một mình đi khuyên bảo Triệu Húc, mà trước khi đi còn qua gặp Tào Thái hoàng thái hậu, trước kia Tào Thái hoàng cũng đã từng khuyên bảo qua Triệu Húc là không cần phải cải cách làm gì, cho nên Cao Thái hậu cũng dễ dàng có thể thuyết phục được bà, sau đó hai người đến gặp Triệu Húc, mới đầu khi gặp Triệu Húc thì cũng chỉ khuyên bảo mà thôi, cuối cùng càng nói càng xúc động, chợt bắt đầu khóc lóc kể lể với Triệu Húc về những nguy hại mà tân pháp dẫn tới, cùng với việc dân chúng trong thiên hạ chán ghét tân pháp như thế nào, cuối cùng thậm chí còn nói tới cả loạn thiên hạ Vương An Thạch.
Vốn dĩ Triệu Húc cũng định bãi bỏ tân pháp, bây giờ nghe Tào Thái hoàng thái hậu và Cao Thái hậu khuyên bảo, đặc biệt khi Cao Thái hậu nhắc tới chuyện đứa con trai của nhũ mẫu bà bị đánh chết, càng khiến cho Triệu Húc tức giận đến mức sùi bọt mép, lúc này mới gọi Vương An Thạch đến chất vấn, sau khi nghe xong chuyện này Vương An Thạch cũng im lặng một hồi lâu, sau đó chỉ cam đoan rằng nhất định sẽ nghiêm trị quan viên tại địa phương, điều này khiến cho Triệu Húc vô cùng không hài lòng.
Vài ngày sau, sự không hài lòng của Triệu Húc với Vương An Thạch đã lên tới đỉnh điểm, dưới tình hình như thế này, không thể nào dễ dàng khoan dung với tân pháp được nữa, vì thế một đạo thánh chỉ được ban ra đã bãi miễn chức vị Tể tướng của Vương An Thạch, đồng thời tạm ngừng mấy hạng mục cải cách mới khiến dân chúng kêu ca nhiều nhất, bấy giờ mới khiến thiên hạ sục sôi, phái cải cách chính trị đều dâng thư thỉnh cầu Triệu Húc thay đổi chủ ý, nhưng cho dù tân đảng này có thanh minh như thế nào đi chăng nữa, bách tính trong thiên hạ vẫn nhảy nhót hoan hô, tất cả đều ca tụng hành động này của Triệu Húc, từ đó có thể thấy được việc cải cách kia không được ưa chuộng đến mức nào.
Mặc dù Triệu Húc đã bãi miễn vị trí Tể tướng của Vương An Thạch, nhưng y vẫn có chút không cam lòng, dù sao cải cách chính trị cũng là kết quả cố gắng sau mấy năm đăng cơ của y, nếu như hiện tại phế bỏ, chẳng khác nào những khổ cực trong mấy năm này của y đều trôi theo dòng nước, cho nên sau khi y cách chức Vương An Thạch, cũng chỉ tạm dừng thi hành một vài mục trong tân pháp, ngoài ra có một vài người thuộc tân đảng vẫn được giữ chức vị quan trọng trong triều, tiếp tục thi hành những cải cách khác.
Tuy nhiên đúng lúc này bỗng nhiên lại xảy ra một sự kiện khiến người ta khó mà có thể ngờ tới được, nó đã tạo thành một kích chí mạng đối với tân pháp!