Trước đây Trịnh Hiệp dâng lên Lưu Dân Đồ, đồng thời còn có một phần tấu chương với tên gọi “Bàn sơ lược về ảnh hưởng của tân pháp đối với lưu dân”, vốn là phần tấu chương này cũng không có ý tưởng mới gì, chỉ đơn giản là công kích đủ loại các khiếm khuyết của tân pháp, tuy nhiên ở phần cuối của tấu chương, Trịnh Hiệp lại đánh cuộc mà nói, nếu ngừng tân pháp, vậy trong vòng 10 ngày nhất định sẽ có mưa to, giảm bớt nạn hạn hán của Đại Tống, nếu không thì y nguyện bị xử tội khi quân.
Đối với tấu chương này của Trịnh Hiệp, Triệu Húc căn bản không có để ý, mấy năm nay tân pháp quả thật là không được lòng người, có vài quan viên vì phản đối tân pháp, chuyện gì cũng dám nói, cho nên y chỉ xem như là Trịnh Hiệp đang nói dỗi, căn bản không để ở trong lòng.
Nhưng khiến Triệu Húc không nghĩ tới đó là, cũng trong ngày thứ 9 khi y hạ chỉ bãi bỏ chức vị tể tướng của Vương An Thạch, kinh thành 9 tháng ròng chưa có hạt mưa nào bỗng mây đen kéo đến đầy trời, mắt thấy sắp có mưa, điều này khiến cho dân chúng bị ảnh hưởng bởi hạn hán vui mừng khôn xiết, người nào người nấy đều cầm theo hương, nến đến miếu Long Vương cầu mưa xuống.
Việc Trịnh Hiệp dâng lên Lưu Dân Đồ có liên quan trực tiếp đến việc Vương An Thạch bị bãi bỏ chức vị tể tướng, cho nên trong kinh thành có không ít người biết đến, cũng biết rất rõ nội dung trong “Bàn sơ lược về ảnh hưởng của tân pháp đối với lưu dân”, hiện giờ thấy ngày thứ 9 sau khi Vương An Thạch bị bãi bỏ chức vị tể tướng mây đen liền kéo đến, kế đó trời sẽ mưa, điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó những người thuộc phái phản đối càng vui mừng không thể diễn tả được, ngay lập tức trong kinh thành liền bắt đầu truyền ra tin, nói là việc Triệu Húc bãi bỏ chức vị tể tướng của Vương An Thạch là hợp ý trời, hiện giờ ngay cả ông trời của đã đáp lại lời của Trịnh Hiệp rồi.
Có lẽ là ở hậu thế, những chuyện giống như Trịnh Hiệp chỉ có thể xem như trùng hợp, cho dù là tin đồn gì cũng sẽ bị mọi người xem như trò đùa. Nhưng trong những năm tháng thời Đại Tống lại hoàn toàn khác, lý luận thiên nhân hợp nhất đã được các nhà nho tán đồng, biểu hiện giữa thiên tượng và thống trị có mối quan hệ chặt chẽ với nhau. Cho nên đối với loại tin đồn này, đa phần người dân đều tin tưởng, điều này cũng khiến cho những người trong phái biến pháp đều vô cùng lo lắng, trừng to mắt nhìn trời, cầu nguyện đừng có mưa, cho dù là mưa cũng phải đợi đến sau ngày thứ 10 đã.
Đáng tiếc dường như ngay cả ông trời cũng không giúp phái biến pháp, vào buổi sáng ngày thứ 10. mây đen đầy trời cuối cùng đã bắt đầu mưa xuống, hơn nữa cơn mưa đến trễ này không ngờ lại càng lúc càng lớn. Cuối cùng thành trận bão lớn, mưa suốt một ngày một đêm, triệt để xoá đi tình hình hạn hán ở gần kinh thành. Ngoài ra cùng với cơn mưa này, trận hạn hán này cũng xem như là đã kết thúc, các nơi lần lượt bắt đầu mưa, tuy là trong nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn xoá đi tình hình hạn hán, nhưng cũng xem như là phục hồi chút sinh khí cho đất trời bị hán hạn đã lâu, người dân ở vài nơi đã nhân cơ hội này gieo hạt, hy vọng có thể bù đắp được chút tổn thất.
Có thể nói cơn mưa lần này là dấu hiệu cho việc nạn hạn hán của Đại Tống cuối cùng đã kết thúc, vô số người đều hân hoan vui mừng, nhưng không bao gồm phái biến pháp trong đó, bởi vì cơn mưa này kéo đến như là một đả kích mang tính huỷ diệt với họ. Đây có nghĩa là ngay cả ông trời cũng không muốn thấy họ tiếp tục thi hành biến pháp, thậm chí ngay cả Vương An Thạch nói ra câu “Không sợ trời đất” khi nhìn thấy cơn mưa này cũng thở dài trở về thư phòng, mấy ngày liền ngay cả một câu cũng không nói.
Phái biến pháp mượn việc thi hành tân pháp chèn ép vô số người thuộc phái phản đối, hiện giờ thế lực của phái phản đối trong kinh thành tuy yếu ớt, nhưng lần này lại nắm được cơ hội ngàn năm có một, chẳng những mượn dư luận để đả kích phái biến pháp, mà còn lần lượt dâng thư đòi trừng phạt phái biến pháp khiến người đời oán trách. Đối với điều này phái biến pháp đương nhiên cũng không cam tâm, mượn ưu thế người đông thế mạnh tiến hành phản bác, mưu tính cứu vãn tình thế không thuận lợi này.
Vốn việc tranh chấp giữa hai đảng cũ và đảng mới gần như tháng nào cũng bùng nổ, trước kia Triệu Húc cũng khá thiên vị cho phái biến pháp, cho nên gần như là lần nào cũng là phái biến pháp thắng, nhưng lần này Triệu Húc không chỉ bãi bỏ chức vị tể tướng của Vương An Thạch, mà đồng thời cũng nảy sinh bất mãn với phái biến pháp, lại thêm cơn mưa lớn lần này nữa cũng khiến y cảm thấy vô cùng chấn động, cho nên cuối cùng Triệu Húc lần nữa hạ chỉ, triệu Tư Mã Quang ở Lạc Dương hồi kinh, bổ nhiệm làm Tham Chính Tri Sự, phái phản đối cũng xem như là có một người dẫn đầu, đồng thời cũng bình ổn lần phong ba này.
- Không ngờ Tư Mã Quang về triều, tên này có thể nói là vì yêu nên sinh hận với biến pháp, y về kinh lần này xem ra sắp náo nhiệt rồi.
Triệu Nhan ở Quảng Châu xa xôi nhận được tin tức truyền từ kinh thành bên kia, cũng không kìm nổi liền thì thào một mình.
Trước kia Tư Mã Quang là bạn tốt của Vương An Thạch, đồng thời cũng kiên định với phái biến pháp, đáng tiếc là sau này sau khi Vương An Thạch chấp chính, hai người vì bất đồng quan điểm mà nảy sinh xung đột kịch liệt, thậm chí còn trở mặt thành thù, đồng thời Tư Mã Quang cũng chuyển từ ủng hộ thành kiên quyết phản đối biến pháp, Triệu Nhan còn nhớ rõ trong lịch sử cũ, sau khi Triệu Húc qua đời Tư Mã Quang liền cầm quyền, kết quả hoàn toàn phủ định tân pháp, chỉ là cách làm này của y mang đến không ít thương tổn cho Đại Tống, khiến cho Đại Tống vốn đã suy yếu lại càng thêm yếu.
- Phu quân quả là nhiều nỗi bận tâm mà, nếu chàng đã rời khỏi kinh rồi, vậy thì đừng quản chuyện giữa hai đảng cũ và mới kia nữa, chỉ cần làm tốt việc trong tay mình là được rồi!
Tào Dĩnh trong thư phòng nghe thấy lời của Triệu Nhan, liền lườm hắn một cái, lúc đầu một nhà bọn họ rời khỏi kinh thành, chính là để tránh bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa hai đảng cũ và mới, hiện giờ nhìn thấy Triệu Nhan vẫn phí tâm vào chuyện hai đảng cũ và mới, cho nên mới nói vậy.
- Ha ha, ta nào có quản chuyện giữa hai đảng cũ và mới, chỉ là thấy Tư Mã Quang sắp vào kinh nhậm chức, trong lòng có chút cảm thán mà thôi, đồng thời cũng lo lắng cho đại ca, với tính cách của Tư Mã Quang, khẳng định sẽ nảy sinh xung đột kịch liệt với đảng mới, đến lúc đó sẽ khiến đại ca phải đau đầu rồi.
Lúc này Triệu Nhan cười nói, Triệu Húc điều Tư Mã Quang tiến kinh vào thời điểm này, thật sự không phải là một hành động sáng suốt, bởi vì điều này chỉ càng khiến cho mâu thuẫn giữa hai đảng cũ và mới càng thêm gay gắt.
- Khanh khách, cái này phu quân không hiểu rồi, người làm vua không sợ nhất chính là thần tử phía dưới tranh đấu, bởi vì chỉ khi bọn họ tranh đấu, quân vương mới có thể cân bằng cục diện chính trị trong triều, thậm chí còn có thể mượn việc này để giảm bớt áp lực của mình, đây mới là đạo làm vua chân chính, giống đại ca chàng ngày trước tự mình nắm hết quyền, quả thật là tự mình chuốc lấy cực khổ cho mình.
Tào Dĩnh nghe đến đây lại cười ha hả mà nói.
Nghe thấy Tào Dĩnh nói Triệu Húc tự mình nắm hết quyền là tự chuốc lấy cực khổ cho mình, Triệu Nhan cũng không khỏi cười khổ một tiếng, kỳ thật hắn cũng nhận định như vậy, người làm vua chỉ cần nắm vững đại cục là được, nếu việc nào cũng cần đích thân xử lý, vậy còn cần đám thần tử phía dưới làm cái gì? Càng huống hồ gì quan viên Đại Tống vốn đã nhiều, nếu Triệu Húc còn ôm thêm việc của những đại thần đó vào thân, vậy không phải là nuôi không nhiều quan viên như vậy rồi sao?
- Phu quân, nghe nói vị Thích tướng quân kia tuy là nữ tử, nhưng dẫn theo thuỷ sư Đại Tống chúng ta tung hoành ở Tinh Thành, gần như đã chiếm hết những vùng đất ở vùng duyên hải Tinh Thành rồi, xem ra Đại Tống chúng ta lại sắp có một vị nữ tướng quân tài ba rồi.
Lúc này Tào Dĩnh bỗng nhiên lần nữa mở miệng cười nói, chỉ là ánh mắt nàng lưu chuyển, dường như là có hàm ý gì trong câu nói.
- Nương tử có việc gì cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.
Triệu Nhan lập tức lườm Tào Dĩnh một cái nói, đều là vợ chồng già rồi, hắn tự nhiên biết Tào Dĩnh bỗng nhiên nhắc tới Ngư Nương, khẳng định là có lời muốn nói.
Nghe thấy Triệu Nhan nói thế, Tào Dĩnh lại lần nữa cười khúc khích, sau đó có chút nghiêm túc nói:
- Phu quân cũng biết giữa Thích tướng quân và Từ Nguyên có việc, nói ra thì vị Thích tướng quân này không chỉ giỏi đánh trận, mà còn là một nữ tử si tình, không ngờ lại đợi Từ Nguyên thời gian dài đến vậy, điều này khiến Nhị tỷ có chút động lòng, cho nên chuẩn bị để Từ Nguyên nạp Thích tướng quân làm thiếp thất.
- Cái gì, Nhị tỷ lại còn chủ động chuẩn bị nạp thiếp cho phu quân của mình?
Triệu Nhan nghe đến đây liền có chút không vui nói, lúc trước Thục quốc công chúa gả cho Vương Sân, liền chủ động nạp mấy tiểu thiếp cho gã, đối với một vị công chúa mà nói đây đã xem như vô cùng khó có được rồi, nhưng Vương Sân căn bản không hề cảm động gì, thậm chí còn tặng viện của Thục quốc công chúa cho tiểu thiếp ở, cho nên Triệu Nhan hiện giờ nghe thấy lời của Tào Dĩnh, liền nghĩ tới việc Thục quốc công chúa nạp thiếp cho tướng công mình, tuy là Từ Nguyên không phải là Vương Sân, nhưng hắn vẫn cảm thấy có phần không vui.
Nhìn thấy bộ dạng của Triệu Nhan, Tào Dĩnh liền cười rộ lên, sau một lát mới mở miệng nói:
- Nhìn bộ dạng không vui của phu quân kìa, nhưng chàng chớ có quên, Ninh Nhi các nàng cũng là ta chủ động nạp cho chàng đấy, tại sao ta có thể giúp chàng nạp thiếp, Nhị tỷ lại không thể tự nạp thiếp cho phu quân của mình?
Lời của Tào Dĩnh cũng khiến Triệu Nhan cảm thấy cực kỳ lúng túng, không biết nên nói gì cho phải, người đời đều thế, có thể yêu cầu nghiêm khắc với người khác, nhưng đối với bản thân mình, lại vô cùng khoan dung.
Thấy Triệu Nhan không nói lời nào, Tào Dĩnh lại cười, suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Phu quân, kỳ thật sở dĩ Nhị tỷ muốn nạp thiếp cho Từ Nguyên, ngoại trừ cảm động với sự si tình của Ngư Nương, quan trọng nhất là nàng vẫn chưa có mang, nàng cũng biết thân phận của Từ Nguyên, một nhà bọn họ chỉ còn lại hai huynh muội y và Ngọc Như, nếu không có con nối dõi, vậy thì quả thật là sẽ tuyệt hậu, cho nên mới muốn nạp Ngư Nương làm thiếp, cũng để sớm có con nối dõi.
- Nhị tỷ không phải là đã sớm nhờ tổ phụ xem mạch rồi hay sao, thân thể của nàng và Từ Nguyên đều không có vấn đề, hiện giờ chưa có con nối dõi chỉ là do thời cơ chưa tới, kiên nhẫn thêm một thời gian nữa là có thể có thai rồi, giống như lúc trước nàng và ta vậy, hiện giờ không chỉ có Giai nhi, mà còn liên tiếp sinh cho nó hai muội muội.
Triệu Nhan lập tức mở miệng nói, sau khi hắn và Tào Dĩnh sinh xong đứa con đầu Triệu Giai xong, mấy năm nay lại liên tiếp sinh thêm hai đứa bé, tuy đều là nữ, nhưng vì đã có Giai nhi, cho nên Tào Dĩnh cũng rất vui vẻ.
- Thân thể Nhị tỷ khẳng định là không có vấn đề, chỉ là phu quân chàng không biết, nữ nhân sau khi gả mấy năm mà vẫn chưa sinh con nối dõi, thứ áp lực đó quả thật là quá lớn, cho dù Nhị tỷ là công chúa một nước thì cũng phải chịu áp lực to lớn như vậy, điều này ta hiểu rất rõ, cho nên ta có thể hiểu chuyện Nhị tỷ muốn nạp thiếp cho Từ Nguyên.
Lúc này Tào Dĩnh lại thở dài nói, nàng nhớ lại năm đó mình cũng mấy năm mà còn chưa có con, nàng lúc đó cũng sắp bị ép đến điên luôn rồi.
Nghe thấy Tào Dĩnh nói thế, Triệu Nhan cũng nhớ lại lúc trước khi Tào Dĩnh chưa có Giai nhi, cử chỉ có chút không bình thường, từ đó có thể thấy được áp lực mà Nhị tỷ phải chịu đựng, điều này khiến hắn không khỏi trở nên trầm mặc.