Trong doanh trại quân Liêu ở sườn nam Cổ Bắc, Gia Luật Nhân Tiên ngồi ngay ngắn trong lều thống soái, một thanh niên đứng trước mặt ông mặt mày tươi cười nói:
- Tống Vương Điện hạ, Bệ hạ lo lắng chiến sự ở tiền tuyến, thế nên đặc ý phái hạ quan đến giám sát, mong Điện hạ đừng để tâm!
Nhìn người thanh niên đang cười ha ha này, Gia Luật Nhân Tiên còn chưa cất lời, Gia Luật Trí Tiên đứng bên cạnh không kìm được hừ lạnh một tiếng nói:
- Phò mã hà cớ gì phải khách sáo như vậy, Bệ hạ phái ngài tới chẳng qua chỉ là giám sát chúng ta chiến đấu mà thôi, chúng ta nào dám để ý!
- Tứ đệ!
Nghe thấy ngữ khí bất mãn của Gia Luật Trí Tiên, Gia Luật Nhân Tiên trách móc liếc y một cái, sau đó mới nói với thanh niên đối diện:
- Phò mã đừng bận tâm, tứ đệ ta vì chiến sự gần đây không thuận lợi, cho nên tính tình có hơi nóng nảy, mong phò mã lượng thứ!
Người thanh niên đứng trước mặt Gia Luật Nhân Tiên tên là Tiêu Oát Lý Đoan, là phò mã của Tần Quốc đại trưởng công chúa - muội muội Gia Luật Tuấn, kể ra công chúa của Liêu quốc hầu như chỉ gả cho người họ Tiêu, mà họ Tiêu lại là dòng họ lớn thứ hai Liêu quốc, quyền lực trong tay họ Tiêu gần như không thua kém dòng họ Gia Luật, Tiêu Oát Lý Đoan xuất thân từ dòng họ danh giá Tiêu thị, cho dù thân phận như Gia Luật Nhân Tiên cũng không muốn đắc tội.
- Ha ha, Tống Vương Điện hạ khách khí quá, Bệ hạ cũng biết chiến sự trên tiền tuyến không suôn sẻ, cho nên mới phái hạ quan đến đôn đốc, hi vọng Tống Vương Điện hạ lấy quốc gia làm trọng, đừng để ý đến thương vong này, nếu có thể sớm tiêu diệt phản quân ở Cổ Bắc, Đại Liêu ta cũng có thể sớm hồi phục nguyên khí, đến lúc đó quay lại thu phục tàn cuộc của mười sáu châu Yến Vân.
Tiêu Oát Lý Đoan không chút để tâm cười nói, tuy nhiên ý tứ của y là thúc giục Gia Luật Nhân Tiên mau chóng xuất binh tấn công Cổ Bắc.
Trước đó khi Gia Luật Nhân Tiên vừa bao vây cửa Cổ Bắc, Gia Luật Tuấn liên tiếp phái sứ giả đem thánh chỉ đến thúc giục Gia Luật Nhân Tiên, bảo ông sớm xuất binh tấn công cửa Cổ Bắc, sau đó Gia Luật Nhân Tiên cũng không chịu nổi áp lực, buộc lòng liều chết tấn công cửa Cổ Bắc, kết quả quân đội thương vong trầm trọng, sau này may mà gặp trận bão tuyết lớn đó, mới giúp ông nhân cơ hội dừng tiến công, nhưng đến nay bão tuyết vẫn không ngừng ảnh hưởng, trên chiến trường vẫn phủ kín băng tuyết, Gia Luật Tuấn lại phái Tiêu Oát Lý Đoan làm sứ giả, thúc giục ông mau chóng xuất binh, điều này thật quá nóng vội.
- Phò mã có điều không biết, bão lớn thời gian trước tuy đã qua đi, nhưng vì thời tiết quá lạnh, khiến tuyết tụ vẫn chưa tan được bao nhiêu, chân thành Cổ Bắc đâu đâu cũng là đống tuyết cao nửa thân người, dưới tình hình này, chúng ta không thể tấn công Cổ Bắc!
Gia Luật Nhân Tiên liền trầm giọng giải thích, ông biết giải thích cũng vô dụng, nhưng còn hơn là im lặng.
Nghe thấy lời giải thích của Gia Luật Nhân Tiên, Tiêu Oát Lý Đoan cũng lộ ra vẻ chần chừ, thực chất chặng đường y tới đây cũng không dễ dàng gì, tuyết trắng xóa mặt đường, hơn nữa khi vừa đến nơi y liền quan sát chiến trường, kết quả phát hiện dưới tường thành Cổ Bắc không những có tuyết tụ, thậm chí đến cổng thành cũng bị quân Tống tạt nước, kết quả đóng băng đông cứng, căn bản không mở ra được, cho nên muốn công phá cửa Cổ Bắc dưới điều kiện này khác gì nằm mơ.
Tuy nhiên thông cảm thì thông cảm, Tiêu Oát Lý Đoan lần này phụng mệnh Gia Luật Tuấn, bảo y tận lực thôi thúc Gia Luật Nhân Tiên khởi binh, cho nên sau cùng y đành phải lên tiếng:
- Tống Vương, khi ta đến Bệ hạ từng nói với ta, mấy tháng nay triều đình vì ủng hộ đại quân tấn công cửa Cổ Bắc đã tiêu hao lượng lớn vật tư, đặc biệt là lương thực vì đường xá xa xôi, vận chuyển hết sức khó khăn, hiện tại gần như không trụ nổi nữa, cho nên ngài cũng phải thông cảm cho nỗi khổ của Bệ hạ!
Tuy ngữ khí của Tiêu Oát Lý Đoan vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Gia Luật Nhân Tiên nhận ra được ý tứ uy hiếp trong đó, khiến ông không khỏi thở dài, xem ra lần này Bệ hạ đã quyết tâm muốn tiêu hao sạch binh lực trong tay mình, khiến Gia Luật Nhân Tiên hết sức tức giận, bởi vì hành động này của Gia Luật Tuấn quả thực quá thiển cận. Nếu mình vì thế mà bại trận, đến lúc đó Đại Liêu chẳng những mất đi mười sáu châu Yến Vân, đồng thời cũng giúp Đại Tống chiếm ưu thế quân sự đối với Đại Liêu, điều này đối với Liêu quốc sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng sâu xa, từ nay về sau sẽ đảo lộn cục diện quân sự giữa hai nước.
Nghĩ đến những điều trên, tuy Gia Luật Nhân Tiên có chút tức giận, nhưng vẫn kìm nén lửa giận trong lòng lên tiếng:
- Phò mã, nỗi khổ của triều đình lão phu tất nhiên thông hiểu, chỉ có điều quân Tống vô cùng giảo hoạt, cứ cố thủ ở cửa Cổ Bắc không chịu ra, nhờ cậy địa hình hiểm yếu và hỏa khí tiêu diệt binh lính của lão phu, hiện tại còn có tuyết tụ khiến đường trơn, rất bất lợi cho xuất binh, lão phu không phải đang thoái thác, nếu phò mã không tin, cứ lên chiến trường kiểm tra xem!
- Tống Vương nói mấy điều này với hạ quan cũng vô ích, dù sao hạ quan cũng chỉ phụng mệnh hành sự, vì thế mong Tống Vương Điện hạ thông cảm cho nỗi khổ của hạ quan!
Tiêu Oát Lý Đoan lại cất lời. Về tình, y rất đồng cảm với Gia Luật Nhân Tiên, nhưng y là em rể của Gia Luật Tuấn, cộng thêm dòng tộc Tiêu thị nhà y trước nay đều thân thiết với hoàng thất, cũng rất kiêng dè quyền thế hiện tại của Gia Luật Nhân Tiên, cho nên đối với việc có thể làm suy yếu quyền lực trong tay Gia Luật Nhân Tiên, đương nhiên vô cùng tán đồng.
Thấy thái độ của Tiêu Oát Lý Đoan, Gia Luật Nhân Tiên không khỏi thở dài. Gần đây ông cũng hiểu ra nhiều điều, quyền thế của mình làm nảy sinh lòng ngờ vực của Gia Luật Tuấn, cho nên y mới sốt sắng muốn tiêu hao thực lực của mình. Bây giờ qua việc thăm dò thái độ của Tiêu Oát Lý Đoan ban nãy, các quý tộc khác trong Liêu quốc cũng kiêng dè ông, nay đều đang chuẩn bị vùi dập.
- Ta hiểu rồi, phò mã hãy về nghỉ ngơi vài ngày, bản vương chuẩn bị xong sẽ bắt đầu tấn công thành!
Gia Luật Nhân Tiên sau khi thấu hiểu thái độ của Tiêu Oát Lý Đoan, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, sau đó khua tay sai người sắp xếp chỗ ở trong quân doanh cho Tiêu Oát Lý Đoan. Tiêu Oát Lý Đoan còn định nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt của Gia Luật Nhân Tiên không tốt, liền không dám nói thêm, đành phải lui xuống.
Thấy Tiêu Oát Lý Đoan rời đi, Gia Luật Trí Tiên đứng bên cạnh trầm tư nói:
- Đại ca, xem ra Tiêu thị và Bệ hạ đã liên kết với nhau, gay go rồi, tam ca tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, không thể cứ ngoan ngoãn để binh lực trong tay kiệt quệ thế chứ?
Sắc mặt của Gia Luật Nhân Tiên càng trở nên khó coi, lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Ta sẽ không để tướng sĩ thủ hạ của mình chết đi một cách lãng phí, nhưng cũng không thể phản lại thánh chỉ của Bệ hạ, thật sự nhất thời ta cũng chưa nghĩ ra cách nào hay, chi bằng cứ kéo dài thời gian, biết đâu thời gian tới sẽ có chuyển biến.
Nghe thấy Gia Luật Nhân Tiên chưa có kế sách đối phó, Gia Luật Trí Tiên cũng thầm thở dài ngao ngán, đối mặt với sự chèn ép của hoàng đế và các quý tộc khác, trừ phi huynh đệ họ tạo phản hoặc đầu hàng Đại Tống, nếu không thì không có cách gì tốt, song với lòng trung thành của tam ca với Liêu quốc, không thể có chuyện tạo phản hay đầu hàng.
***
Cùng lúc đó, đại quân của Triệu Nhan cuối cùng xuất phát từ thành Doanh Châu, thẳng tiến Du Quan. Du quan là quan ải vô cùng trọng yếu, tuy chưa đến mức là quan ải quy mô đứng đầu như ở hậu thế, nhưng cũng coi như là một quan ải hùng vĩ quý hiếm dọc Trường Thành, thông thường muốn công phá chính diện sẽ rất khó, nhưng Thủy Lục quân của Triệu Nhan lại tiến đánh, thuyền chiến của Thủy quân trực tiếp công kích Du Quan từ trên biển, kết quả chỉ mất hai ngày trời, đã đoạt lại Du Quan từ tay quân Liêu.
Du Quan thất thủ, phủ Đại Định ở Trung Kinh Liêu quốc hoàn toàn nằm dưới nanh vuốt của đại quân Triệu Nhan, điều này khiến trên dưới Liêu quốc vô cùng khiếp sợ. Yến Vương của Liêu quốc Gia Luật Tài Cử trấn thủ phủ Đại Định lập tức triệu tập tất cả đại quân phòng thủ phủ Đại Định, dù sao phủ Tích Tân ở Nam Kinh Liêu quốc đã bị Đại Tống chiếm đóng, nếu mất cả Trung Kinh thì đối với Liêu quốc tuyệt đối là một đòn chí mạng.
Gia Luật Tài Cử triệu tập cả thảy gần năm vạn đại quân, nhưng vẫn không dám chủ động tấn công quân Tống, mà mai phục phòng thủ xung quanh phủ Đại Định, dù gì chiến tích mà Dương Hoài Ngọc lập được ở mười sáu châu Yến Vân trước kia vẫn khiến chúng phải dè chừng với quân Tống, thêm nữa cũng không dám khinh thường quân Tống như trước đây.
Triệu Nhan vốn dĩ còn hi vọng Gia Luật Tài Cử chủ động đem quân đánh mình, không ngờ đợi ở Sơn Hải Quan hai ngày trời, đối phương lại không có động tĩnh gì, khiến hắn không khỏi thất vọng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới đại cục, hắn liền phong Hô Diên Khánh làm thống soái, lãnh đạo gần sáu vạn đại quân xông thẳng tới phủ Đại Định, kể ra tuy hắn chỉ đem theo ba vạn bộ binh, nhưng tướng sĩ bên Thủy quân cũng thông hiểu về lục chiến, cho nên sau khi xuống thuyền có thể đảm đương cả phần Lục quân.
Hô Diên Khánh chỉ huy đại quân đánh chiếm phủ Đại Định, bởi vì quân Liêu thu hẹp phòng tuyến, khiến lực lượng phòng thủ ở các thành trì xung quanh bị giảm xuống, kết quả cả chặng đường Hô Diên Khánh thế như chẻ tre, gần như không tốn chút sức lực nào đã đánh đến chân thành phủ Đại Định, điều này càng khiến trên dưới Liêu quốc hoang mang, tấu sớ báo tin gấp liên tục dâng lên kinh thành như sấm sét.
Gia Luật Tuấn cũng không ngờ đại quân của Triệu Nhan lại phát động chiến tranh vào năm mới, hơn nữa bọn họ không vội đi giải vây cho Dương Hoài Ngọc, mà lại tấn công thành Trung Kinh của mình. Hiện tại các thành trì xung quanh thành Trung Kinh lần lượt bị quân Tống chiếm lĩnh, khiến cho thành Trung Kinh sắp bị cô lập, nếu không sớm nghĩ cách, e rằng thành Trung Kinh cũng không tránh khỏi kết cục bị quân Tống xâm chiếm.
Nghĩ tới hậu quả đáng sợ là thành Trung Kinh sẽ bị quân Tống xâm chiếm, Gia Luật Tuấn cũng không dám trì hoãn thêm thời gian, lập tức truyền thánh chỉ cho Gia Luật Nhân Tiên đang trên tiền tuyến, lệnh cho ông lập tức quay về viện trợ thành Trung Kinh, mặt khác còn có một đội quân vốn được phái đi tiến đánh sườn bắc của Cổ Bắc cũng bị Gia Luật Tuấn điều về.
Tuy nhiên mặc dù phản ứng của Liêu quốc rất nhanh, nhưng thánh chỉ của Gia Luật Tuấn cần một thời gian khá lâu mới đến được tay đám người Gia Luật Nhân Tiên, nhân cơ hội này, Hô Diên Khánh thống lĩnh đại quân thẳng tiến càn quét, nhanh chóng đánh hạ các thành trì xung quanh phủ Đại Định, tước đoạt được rất nhiều lương thực đồ dùng. Thành Trung Kinh vốn là căn cứ hậu cần cho đại quân của Gia Luật Nhân Tiên, nên nơi đây cất giữ lượng vật tư khổng lồ, bây giờ tất cả đã rơi vào tay đại quân của Triệu Nhan, đồng thời cũng khiến mặt hậu cần của Gia Luật Nhân Tiên gặp rắc rối lớn.