Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 707 - Chương 708: Quân Liêu Rút Lui (Thượng).

Chưa xác định
Chương 708: Quân Liêu rút lui (Thượng).

- Viện quân đến rồi!

Tin tức này chớp mắt đã truyền khắp cửa Cổ Bắc, nhất thời khiến toàn bộ quân Tống đều phấn chấn tinh thần. Sự chán nản vì bị vây hãm lâu dài trước đó tan thành mây khói, khí thế đang suy sụp phút chốc dâng cao, thậm chí có rất nhiều tướng lĩnh lần lượt xin đánh, chuẩn bị cùng với viện quân kìm kẹp Liêu quân bên ngoài thành.

Dương Hoài Ngọc cũng vô cùng vui mừng. Chiều nay, một cái khinh khí cầu thuận theo chiều gió từ phía bắc tới, sau đó hạ cánh vào trong thành, sứ giả đưa tin ngồi trên đó lập tức được đưa đến chỗ của Dương Hoài Ngọc, cũng chính từ miệng người đó, Dương Hoài Ngọc biết được đại quân của Triệu Nhan đã công chiếm Doanh Châu và Du Quan, còn một mạch thẳng tiến phủ Đại Định Trung Kinh, mà phủ Đại Định chính là hậu phương lớn của quân đội Gia Luật Nhân Tiên, bây giờ hậu phương gặp nạn, Gia Luật Nhân Tiên không muốn rút binh cũng không được.

- Tổng quản, chúng ta có nên giám sát nghiêm ngặt động thái trong doanh trại Liêu quân không, nếu chúng rút lui, thì đó chính là cơ hội của chúng ta!

Lúc này Hô Diên Khánh cũng hưng phấn nêu ý kiến với Dương Hoài Ngọc. Nếu Gia Luật Nhân Tiên lui binh, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến binh sĩ dao động, nếu Dương Hoài Ngọc thừa cơ đánh úp, rất có thể đánh bại quân Liêu.

Dương Hoài Ngọc cũng nghĩ tới cơ hội này, liền suy nghĩ đôi lát rồi gật đầu nói:

- Lăng Vương điện hạ đã công kích Trung Kinh, Gia Luật Nhân Tiên sẽ nhận được tin trong nay mai, đến lúc đó hậu thuẫn của chúng gặp nạn, vì thế nếu chúng ta nắm bắt đúng cơ hội, nói không chừng có thể thâu tóm toàn bộ đại quân của Gia Luật Nhân Tiên ở lại Yến Vân!

- Rõ! Mạt tướng sẽ đi sắp xếp!

Hô Diên Khánh hưng phấn thưa. Mấy tháng nay bọn họ bị đại quân của Gia Luật Nhân Tiên bao vây, tuy đối phương không thể làm gì họ, nhưng cũng khiến họ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cho nên đối với cơ hội hiếm có này, Hô Diên Khánh bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Thấy Hô Diên Khánh rời đi, Dương Hoài Ngọc lập tức triệu kiến các tướng lĩnh khác, sau đó phát lệnh cho từng người, chuẩn bị sẵn sàng quân đội ở trong thành, nếu quân đội của Gia Luật Nhân Tiên có động thái, đội quân trong thành lập tức đuổi giết ra ngoài thành, cho dù không thể tiêu diệt hoàn toàn quân sĩ của Gia Luật Nhân Tiên cũng phải cắn cho chúng vài nhát.

Theo mệnh lệnh lần lượt truyền xuống, quân Tống trong cửa Cổ Bắc cũng lập tức sôi trào, cả cửa Cổ Bắc như một con mãnh thú vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ đông, đang mài sắc nanh vuốt của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động đánh đòn trí mạng vào quân Liêu bên ngoài thành.

Đối với biến động trong thành, Gia Luật Nhân Tiên cũng có phần cảm giác được. Ban đầu ông còn cho rằng lương thực của quân Tống trong thành không còn nhiều, cho nên chuẩn bị liều chết một phen, ông cũng đã bố trí hoàn hảo, quyết định bất luận thế nào cũng không thể để quân Tống phá vòng vây, nhưng dần dần ông phát hiện quân Tống trong thành không có dấu hiệu chủ động ra khỏi thành tấn công, mà quan sát kĩ động thái phía ông ta, chẳng hạn khinh khí cầu trong thành lơ lửng từ sáng đến tối, thậm chí buổi tối còn có người chuyên đứng trên đầu thành quan sát phía mình.

Gia Luật Nhân Tiên là lão tướng trong quân đội, khi còn trẻ từng vô số lần bò dậy trên đống xác chết ở chiến trường, sớm đã có một loại trực giác phát hiện nguy hiểm giống như thú hoang, đặc biệt là qua biểu hiện lạ thường của quân Tống, càng khiến Gia Luật Nhân Tiên cảm thấy vô cùng bất an, giống như bị một con mãnh thú hung dữ nhằm vào, cảm giác dựng tóc gáy.

Cũng chính vì như vậy, cho nên Gia Luật Nhân Tiên thậm chí còn có ý nghĩ lập tức rút lui, nhưng ông lại nghĩ đến hoài nghi của Gia Luật Tuấn với mình, vốn dĩ đối phương đang lo không tìm ra sơ hở nào của mình, nếu lần này mình vô duyên vô cớ lui binh, tuyệt đối sẽ bị gán tội danh lâm trận bỏ chạy, thanh danh một đời của ông cũng đổ xuống sông xuống biển.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Gia Luật Nhân Tiên buộc lòng lựa chọn kiên trì ở lại, nhưng ông cũng không ngồi chờ chết, mà lập tức phái rất nhiều do thám đi thám thính tình hình, hi vọng có thể tìm được nguồn cơn nguy hiểm, nhưng chưa đợi tin tức thăm dò truyền về, Nho Châu và Đàn Châu bị lão đánh hạ trước đó cùng lúc truyền tin đến, quân đội vận chuyển lương thảo từ hậu phương quá ngày vẫn chưa tới, người được cử đi liên lạc với hậu phương cũng một đi không trở lại, tướng phòng thủ Nho Châu và Đàn Châu thấy bất thường, cho nên nhanh chóng báo tin cho Gia Luật Nhân Tiên.

Sau khi nhận được tin từ hậu phương, lại liên tưởng đến động thái khác lạ của quân Tống trong cửa Cổ Bắc, Gia Luật Nhân Tiên lập tức toát mồ hôi hột, ông trước nay quản quân nghiêm ngặt, đội quân áp tải lương thảo tuyệt đối không dám sai hạn, dù sao đó cũng là tội chém đầu, nhưng đến nay đội quân áp tải lương thảo vẫn chậm trễ chưa tới, đây chắc chắn là do hậu phương của mình đã xảy ra biến cố cực lớn, mà quân Tống ở cửa Cổ Bắc lại tỏ ra dồi dào sinh lực, điều này chứng minh họ đã nhận được tin tốt nào đó, kết hợp hai thông tin này lại, điều đầu tiên Gia Luật Nhân Tiên nghĩ đến chính là viện quân của Đại Tống đã đến, hơn nữa viện quân đó rất có khả năng đã dùng chiêu rút củi đáy nồi với hậu phương của mình. Dương Hoài Ngọc bây giờ nhất định là đang chờ bên mình vì cung cấp vật tư không đủ dẫn đến xung đột trong quân đội, đến lúc đó quân Tống chắc chắn sẽ giáng một đòn chí mạng.

Nghĩ đến những điều trên, Gia Luật Nhân Tiên lập tức quyết định lui binh, còn chuyện Gia Luật Tuấn có vì thế mà hỏi tội hay không, ông không quan tâm nữa, dù sao nếu ông còn do dự không quyết, gần mười vạn đại quân dưới trướng đều sẽ phải lưu lại nơi đây, nhưng tuy Gia Luật Nhân Tiên rất sốt ruột, vẫn giữ được phong thái bình tĩnh, ông biết nếu mình lộ ra dấu hiệu rút lui, quân Tống trong cửa Cổ Bắc nhất định sẽ giống như hổ đói lao đến, đến lúc đấy chưa nói đến việc không giữ nổi đại quân của mình, sợ là khiến bản thân tổn thất nghiêm trọng, thậm chí đến chính ông cũng có thể lâm vào hiểm nguy.

Cũng chính vì nguyên do trên, cho nên Gia Luật Nhân Tiên trong vài ngày tiếp theo, bề ngoài vẫn bảo đại quân biểu hiện như cũ, thậm chí còn tiến hành tấn công cửa Cổ Bắc mang tính thăm dò, giống như không mảy may biết gì về biến cố ở hậu phương, nhưng âm thầm lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch rút lui, hi vọng có thể qua được mắt của quân Tống.

Không thể không nói Gia Luật Nhân Tiên đa mưu túc trí, kế hoạch thoái lui của ông vô cùng chu toàn, đám người Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Bình ở trong thành tuy đã phái người ngày đêm giám sát, nhưng vẫn không phát hiện ra kế hoạch chuẩn bị rút lui của Gia Luật Nhân Tiên, thậm chí họ còn bị lừa bởi một số động thái của Gia Luật Nhân Tiên, không rõ Gia Luật Nhân Tiên đã hay biết hậu phương gặp nạn chưa, càng không biết ông ta có đang chuẩn bị lui binh hay không?

Cũng chính lúc đám người Dương Hoài Ngọc bị thủ đoạn của Gia Luật Nhân Tiên qua mắt, bỗng nhiên trong một buổi sáng sương mù dày đặc, tướng trấn thủ của quân Tống trên thành Cổ Bắc chợt cảm giác có điều lạ thường, bởi vì doanh trại quân Liêu phía đối diện đột nhiên quá yên tĩnh, tuy quân luật của quân Liêu rất nghiêm, nhưng một quân doanh lớn như vậy vào mỗi buổi sáng, chắc chắn phải rất ồn ào, một cơn gió cũng có thể truyền tới đầu thành, tuyệt đối không yên tĩnh giống như hôm nay, nhưng đêm qua nhiều sương mù, không thể nhìn thấy bóng người ngoài ba bước, đừng nói đến trông thấy doanh trại quân Liêu cách xa cả mấy dặm.

Bình Luận (0)
Comment