Dương Hoài Ngọc cũng không ngờ Gia Luật Nhân Tiên lại thừa lúc sương mù rút quân, đợi khi ông nhận được tin phái người đi kiểm tra, thì phát hiện toàn bộ quân doanh quân Liêu đã không một bóng người, hơn nữa càng khiến Dương Hoài Ngọc bất lực là, vì sương mù giăng kín, ông cũng không dám lập tức phái quân truy đuổi, dù sao Gia Luật Nhân Tiên rất có thể nhân lúc sương mù mai phục trên đường, vì thế ông cũng không thể không đề phòng.
Mùa đông ở phía bắc rất hay có sương mù, đợt sương mù này phải đến khi mặt trời mọc, sương mù mới dần tan đi, đến lúc này Dương Hoài Ngọc mới cho kỵ binh truy bắt, nhưng Gia Luật Nhân Tiên giờ đã ung dung lui về Đàn Châu, sau đó để một đội quân ở lại thành Đàn Châu cản bước, còn mình dẫn đại quân rút theo hướng Nho Châu, khiến cho Dương Hoài Ngọc nếu muốn truy đuổi, thì bắt buộc phải đánh hạ Đàn Châu, nhưng đợi đến khi họ đánh bại Đàn Châu, chắc đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đã vượt qua Trường Thành tháo chạy về Liêu quốc rồi.
Tuy bỏ lỡ cơ hội truy kích đại quân Gia Luật Nhân Tiên lần này, nhưng Dương Hoài Ngọc bọn họ cũng không hề nản lòng, bởi vì ngay sau đó họ còn một cơ hội khác, đó chính là sau khi Gia Luật Nhân Tiên từ lân cận Nho Châu xuyên qua Trường Thành, chắc chắn sẽ tới cứu viện phủ Đại Định, đến lúc đó vừa hay cần đi qua sườn bắc của cửa Cổ Bắc, thế nên họ chỉ cần đợi quân địch mệt rồi tấn công là được.
Cùng lúc này, đại quân Triệu Nhan bao vây phủ Đại Định cũng đã giải quyết sạch sẽ các thành trì lân cận, bắt đầu tấn công thành Trung Kinh, chỉ có điều trong thành Trung Kinh tập trung gần sáu vạn đại quân, cho dù quân Tống có ưu thế hỏa pháo, e cũng đừng mơ đến có thể đánh hạ trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không muốn đánh hạ Trung Kinh, bởi vì hắn biết cho dù bây giờ mình đánh hạ, e rằng cũng khó bảo vệ được, vì thế lần này Triệu Nhan quyết định chỉ thu phục mười sáu châu Yến Vân coi như là quyết định đúng đắn, dựa vào phòng tuyến Trường Thành hoàn toàn có thể cố thủ được nơi đó, còn Trung Kinh thì đừng mơ đến, cho dù có thể cố thủ, sau này cũng cần tốn nhiều sức lực tiền bạc, hiện tại Đại Tống không thể gánh vác được điều này.
Cũng chính vì hiểu những điều đó, cho nên sau khi Triệu Nhan bao vây thành Trung Kinh, ban đầu chỉ tiến công vài trận để thăm dò, khiến cho Trung Kinh khiếp sợ một phen, ép thành Trung Kinh phải cầu viện từ bên ngoài, sau đó dừng tấn công, bắt đầu phái người liên lạc với Dương Hoài Ngọc ở cửa Cổ Bắc.
Đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đã rút lui, Dương Hoài Ngọc không ngồi yên ở Cổ Bắc nữa, mà lập tức phái vài đội quân, đoạt lại Nho Châu và những vùng đã bị Gia Luật Nhân Tiên chiếm trước đó, còn liên lạc với Vương Thiều ở hậu phương, cứ như vậy, mười sáu châu Yến Vân lại một lần nữa rơi vào tay Đại Tống, song hiện tại phòng tuyến ở Trường Thành vẫn có rất nhiều lỗ hổng, Dương Hoài Ngọc tạm thời không thể điều binh sĩ canh gác, trước đây Gia Luật Nhân Tiên chính là xuyên qua từ phòng tuyến Trường Thành ở Đàn Châu.
Sau khi Vương Thiều liên lạc được với Dương Hoài Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm, kể ra tuy y là quan văn, nhưng cũng có chút hiểu biết về binh pháp. Lúc trước khi Dương Hoài Ngọc bị bao vây, y thậm chí còn muốn đích thân cầm quân đi giải cứu, đáng tiếc trong tay y chỉ còn lại hơn một vạn quân sĩ, còn không thể tự bảo vệ mình, đừng nói đến đi cứu viện.
Tin tức Gia Luật Nhân Tiên rút quân cũng nhanh chóng được Vương Thiều báo lên triều đình, kết quả khiến Triệu Húc đang lâm bệnh nở ra nụ cười hiếm hoi, liền sai người truyền tin lành này đến toàn thiên hạ, khiến Đại Tống đang tâm trạng bất ổn cuối cùng yên lòng vài phần, thậm chí đến một số nơi đang rối loạn cũng bình ổn hơn, chỉ có điều Ma Ni giáo và loạn tặc Tây Hạ ở tây bắc vẫn chưa yên ổn, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, khiến Triệu Húc và văn võ bá quan trong triều vô cùng đau đầu.
***
Gia Luật Nhân Tiên dắt ngựa đi trên đường núi gập ghềnh, con hẻm núi này chỉ rộng ba thước, bên tay phải là vách núi sâu vạn trượng, rơi xuống chắc chắn không có đường sống, nhưng hẻm núi này tuy mạo hiểm, song có thể vượt qua phòng tuyến trên Trường Thành của quân Tống. Hồi đó đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đã thông qua đây đến mười sáu châu Yến Vân, rồi vây hãm đại quân của Dương Hoài Ngọc, đáng tiếc giờ đây thất bại trong gang tấc, còn khiến cho chúng trả giá thương vong quá đắt.
Bởi vì không thể cưỡi ngựa trên con đường núi này, cho nên kể cả Gia Luật Nhân Tiên cũng phải xuống ngựa đi bộ, trước sau hẻm núi đều là các tướng sĩ đông như nêm, thoạt nhìn giống như một con rắn dài đang trườn bò trên núi. Chốc chốc lại có đá vụn rơi từ trên núi xuống, rơi vào mũ giáp kêu loong coong, thỉnh thoảng còn có những chú ngựa bị chấn động không cẩn thận trượt rơi từ hẻm núi, hí một tiếng rồi rơi xuống vực, khiến ai nấy đều căng như dây đàn, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, muốn sớm băng qua hẻm núi này.
Đi qua hai con đường, đại quân cuối cùng xuyên qua vùng núi, khiến Gia Luật Nhân Tiên thở phào nhẹ nhõm, đợi cho đội quân đằng sau tập hợp lại, ông đang định lệnh cho toàn quân khởi hành, cuối cùng nhận được tin gửi đến từ phủ Đại Định Trung Kinh, quân đội của Triệu Nhan đã bao vây Trung Kinh, thỉnh cầu ông đến tiếp ứng.
Tuy Gia Luật Nhân Tiên sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng khi thấy Triệu Nhan đích thân thống lĩnh hàng vạn binh lính bao vây thành Trung Kinh cũng không khỏi kinh ngạc, thảo nào thời gian này đội quân vận chuyển lương thảo cũng không đến, hóa ra Trung Kinh đã bị Triệu Nhan vây chặt rồi, lương thực dự trữ trong các thành trì đoán là cũng rơi vào tay quân Tống, tin tức còn không truyền được ra ngoài, huống chi là lương thực.
Nhận được văn thư cầu cứu từ Trung Kinh truyền đến, Gia Luật Nhân Tiên cũng suy nghĩ mãi mình có nên đi cứu viện không, bởi vì ông lo đây là cái bẫy của quân Tống, nếu mình đi ứng cứu, chẳng may Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc ở cửa Cổ Bắc bao vây tấn công đội quân của ông, đến lúc đó e là ông cũng khó mà thoát khỏi bờ vực diệt vong.
Tuy nhiên chưa chờ Gia Luật Nhân Tiên quyết định, Gia Luật Tuấn trong kinh thành đã lựa chọn giúp ông, liên tiếp ban thánh chỉ thúc giục ông đi cứu viện thành Trung Kinh, khiến Gia Luật Nhân Tiên không muốn đi cũng không được, bởi vì thành Trung Kinh mang ý nghĩa lớn lao, nếu đến nơi đây cũng bị quân Tống công phá thì sẽ là đả kích rất lớn đối với Đại Liêu.
Thế là dưới hoàn cảnh đó, Gia Luật Nhân Tiên đành phải tập trung quân đội tiến thẳng tới thành Trung Kinh, trải qua bảy ngày hành quân gian khổ, đại quân của Gia Luật Nhân Tiên cuối cùng đã đến sườn bắc của cửa Cổ Bắc. Đối với đoạn đường này, Gia Luật Nhân Tiên cũng hết sức thận trọng, bởi vì ông biết Dương Hoài Ngọc nhất định không để ông dễ dàng vượt qua.
Tuy nhiên nằm ngoài dự liệu của Gia Luật Nhân Tiên, người lão phái đi trinh sát nhanh chóng quay về bẩm báo, quân Tống ở cửa Cổ Bắc không có dấu hiệu ra ngoài, ngược lại còn tăng cường phòng vệ trên đầu thành, trận địa sẵn sàng giống như đang chờ quân địch, dường như phòng bị chúng tấn công từ sườn bắc cửa Cổ Bắc.
Vốn dĩ Gia Luật Nhân Tiên nghe báo cáo của trinh thám xong, nghĩ rằng tướng sĩ trên đầu thành Cổ Bắc cố tình giả bộ, thực ra đại quân trong thành đã mai phục trên đường đi của mình, cho nên ông lập tức phái nhiều trinh thám đi trước kiểm tra, hi vọng có thể phát hiện sớm mai phục của Dương Hoài Ngọc, nhưng cho dù ông có điều bao nhiêu trinh thám cũng không phát hiện thấy bất kì dấu hiệu mai phục nào.
- Tam ca, chuyện này là thế nào, chẳng lẽ quân Tống không phục kích phía trước sao?
Trong doanh trại quân Liêu, Gia Luật Trí Tiên nghi hoặc hỏi Gia Luật Nhân Tiên.
- Không thể nào, Dương Hoài Ngọc không phải loại người dễ dãi, y tuyệt đối không mặc kệ chúng ra thuận lợi rời khỏi, cho nên ta nghĩ phía trước chắc chắn có mai phục, chỉ là chúng ta tạm thời chưa phát hiện ra mà thôi!
Gia Luật Nhân Tiên mặt mày kiên định nói.
- Tống Vương, sau khi chúng ta rời khỏi mười sáu châu Yến Vân, Dương Hoài Ngọc nhất định phải phái quân đi thu dọn tàn cục của mười sáu châu Yến Vân, mặt khác còn cần ổn định lòng dân, những điền này chiếm lượng lớn binh lực, cho nên hạ quan cho rằng quân Tống ở cửa Cổ Bắc đã không còn nhiều nữa, vì vậy không đủ để mai phục chúng ta, ngược lại còn phải đề phòng chúng ta tấn công, tăng cường quân Tống phòng thủ trên đầu thành, cách giải thích này cũng hợp lý!
Lúc này phò mã Tiêu Oát Lý Đoan của Liêu quốc cũng đứng dậy nói, y là sứ giả có thân phận cao quý nhất, hiện tại phụ trách đốc thúc đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đến Trung Kinh cứu viện.
Nghe thấy lời của Tiêu Oát Lý Đoan, Gia Luật Nhân Tiên cũng lộ vẻ trầm tư, nhưng ông nhanh chóng lắc đầu nói:
- Phò mã có điều không biết, hành sự cần suy nghĩ nặng nhẹ chuyện gì gấp hơn, ổn định mười sáu châu Yến Vân tuy quan trọng, nhưng so với tiêu diệt binh lực của chúng ta cũng chẳng đáng là gì, Dương Hoài Ngọc thân là thống soái chắc chắn có thể phân rõ thiệt hơn, dù sao đối với y mà nói, công lao đánh bại chúng ta lớn hơn nhiều so với ổn định Yến Vân.
- Vậy Tống Vương cảm thấy chúng ta nên làm thế nào, không thể vì không tìm thấy mai phục của quân Tống, cứ dừng lại ở đây chứ, phải biết phía Trung Kinh đang bị đại quân của Triệu Nhan bao vây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá!
Tiêu Oát Lý Đoan lúc này khó chịu nói, vì y cảm thấy dường như Gia Luật Nhân Tiên đang ám chỉ y không biết phân biệt nặng nhẹ.
Gia Luật Nhân Tiên cũng nhận ra ngữ khí không vui của Tiêu Oát Lý Đoan, song ông cũng chẳng hề để tâm, liền suy nghĩ rồi trả lời:
- Đương nhiên không thể cứ chờ đợi vô ích như vậy, ngày mai ta sẽ điều một đội quân đi thăm dò tấn công tường thành sườn bắc cửa Cổ Bắc, đến lúc đó sẽ biết thực hư trong thành ra sao, nếu đại quân của Dương Hoài Ngọc thật sự ở trong thành, chúng ta có thể yên tâm rời khỏi rồi!
Nghe thấy kế sách của Gia Luật Nhân Tiên, tướng sĩ trong quân đội nhao nhao tán thưởng, thậm chí đến Tiêu Oát Lý Đoan cũng không khỏi thừa nhận Gia Luật Nhân Tiên không hổ là lão tướng trong quân đội, trong thời gian ngắn đã nghĩ ra kế sách ứng phó, nếu đổi lại là y chỉ huy, e rằng chỉ có thể cứ liều chết xông lên.
Hôm sau trời vừa sáng, Gia Luật Nhân Tiên phái khoảng một vạn quân thám thính tấn công sườn bắc Cổ Bắc, kết quả đụng độ sự phản công mạnh mẽ của quân Tống trên đầu thành, thương vong không ít, mặt khác tướng lĩnh nhánh quân Liêu này còn tận mắt nhìn thấy Dương Hoài Ngọc đứng trên đầu thành đôn đốc chiến đấu, thậm chí cuối cùng quân Tống còn mở cổng thành chủ động xuất kích, suýt chút nữa bắt giữ một vạn đại quân của họ lại chân thành Cổ Bắc.
Thấy kết quả trận chiến xong, Gia Luật Nhân Tiên cuối cùng có thể khẳng định, đại quân của Dương Hoài Ngọc hẳn là còn trong thành Cổ Bắc, nếu như vậy, không thể nào mai phục trên đường, khiến ông cuối cùng yên trí, chỉ huy quân đội đi qua khu vực sườn bắc Cổ Bắc, quả nhiên không thấy bất cứ phục binh nào. Trải qua mấy ngày hành quân gấp rút, chúng cuối cùng tới châu Bắc An, theo tin tức chúng nhận được từ trước, nơi đây không bị quân Tống chiếm đóng, chúng có thể vào thành nghỉ ngơi, đồng thời lương thảo vật tư của chúng cũng không còn nhiều, cần vào thành bổ sung một ít, nếu không cho dù đến thẳng được thành Trung Kinh cũng kiệt sức, không thể giao chiến với quân Tống.