Đại quân của Gia Luật Nhân Tiên vội vàng đến thẳng chân thành Bắc An, khi đang chuẩn bị vào trong thành, không ai ngờ lại xảy ra biến cố, Gia Luật Nhân Tiên lại kêu lên một tiếng nguy rồi, thổ huyết ngã ngựa xuống đất, khiến cho đám người Gia Luật Trí Tiên bên cạnh hốt hoảng, vội vàng nhảy xuống ngựa đỡ.
Chỉ thấy Gia Luật Nhân Tiên lúc này sắc mặt vàng vọt khóe miệng rỉ máu, hai con mắt đỏ lòm đáng sợ, chân tay cũng không ngừng run rẩy, sau khi được dìu dậy, lập tức nén cơn đau trong người nói:
- Mau... mau ra lệnh đại quân chuyển hướng tây bắc, thành Bắc An đã bị quân Tống chiếm lĩnh rồi!
Nghe thấy lời của Gia Luật Nhân Tiên, đám người Gia Luật Trí Tiên và Tiêu Oát Lý Đoan ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì họ mấy ngày trước còn nhận được tin tức thành Bắc An truyền về, xung quanh thành Bắc An không có điều gì lạ thường, mặt khác họ lúc này lại quay đầu nhìn tường thành Bắc An, phía trên cờ Đại Liêu rõ ràng đang bay phấp phới, không giống bị Đại Tống công chiếm chút nào?
- Tường thành... tường thành có dấu vết pháo bắn!
Gia Luật Nhân Tiên thấy vẻ mặt mơ hồ khó hiểu của đám người Gia Luật Trí Tiên liền nhắc nhở, lúc này đám người Gia Luật Trí Tiên cuối cùng mới phát hiện, trên tường thành Bắc An có rất nhiều vết lồi lõm gồ ghề, họ rất quen thuộc với hỏa pháo của Đại Tống nên lập tức nhận ra đây ra do pháo bắn để lại, hơn nữa vết tích còn rất mới, có thể kết luận là lưu lại mấy ngày gần đây, nhưng họ không nhìn thấy quân Tống bên ngoài thành.
Mặt khác Gia Luật Trí Tiên bọn họ còn phát hiện, quân phòng thủ trên đầu thành rõ ràng đã nhìn thấy chúng đến, theo lý chắc chắn phải phái người ra nghênh đón, nhưng cổng thành lại không có chút động tĩnh nào, thậm chí đến binh sĩ trên đầu thành khi nhìn thấy chúng, dường như không phản ứng gì, những sơ hở này tuy không rõ ràng, nhưng suy nghĩ kĩ càng khiến người ta nghi ngờ.
Cũng chính vì phát hiện ra điểm khác thường ở thành Bắc An, Gia Luật Trí Tiên lập tức thay huynh trưởng ra lệnh, không lâu sau, toàn bộ đại quân bắt đầu di chuyển chậm chạp về hướng tây bắc, dự định đi qua thành Bắc An.
Tuy nhiên đáng tiếc là, chúng phát hiện ra điểm khác thường quá muộn, khi quân đội của chúng vừa chuyển hướng, chỉ thấy hai bên đường quân Tống thình lình xuất hiện, mặt khác cờ Liêu quốc trên đầu thành Trường An cũng đổ xuống, cờ hiệu Đại Tống lần lượt dựng lên, sau đó một nhánh quân Tống từ cổng thành tấn công ra ngoài, áp chế đại quân Gia Luật Nhân Tiên từ ba phía.
Thấy ba mặt đều là quân Tống, đại quân của Gia Luật Nhân Tiên trở nên hoảng loạn, vốn dĩ chúng đi đường bao ngày đã vô cùng đuối sức, bây giờ khó khăn lắm mới tới được thành Bắc An đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vậy mà không ngờ vất vả đến đây lại bị quân Tống mai phục, biến cố ngoài ý muốn này thật sự khiến nhiều người không phản ứng kịp, cộng thêm quân Tống kìm kẹp từ ba phía, càng đả kích về mặt tâm lý đối với quân Liêu.
Vốn dĩ trong thời điểm này, chính là lúc thử nghiệm năng lực chỉ huy của một vị thống soái, đáng tiếc Gia Luật Nhân Tiên lại hộc máu ngã quỵ đúng lúc, không thể chỉ huy quân đội, trong các tướng lĩnh còn lại không ai có được lòng quân, càng không thể chỉ huy, có thể nói như rắn mất đầu. Dưới tình hình này, Liêu quân không lập tức sụp đổ đã coi như xuất chúng lắm rồi.
Hô Diên Bình trên đầu thành nhìn thấy Liêu quân hoảng loạn nhao nhác liền lộ ra nụ cười đắc ý. Trước đấy y lãnh đạo binh sĩ bao vây phủ Đại Định, nhưng sau khi bước đầu tấn công thăm dò vài lần, rồi chỉ vây không đánh, mục đích dẫn dụ đại quân của Gia Luật Nhân Tiên đến cứu viện, như vậy thứ nhất có thể giải thoát vòng vây cho Cổ Bắc, thứ hai mục tiêu ban đầu của họ là tiêu diệt đại quân của Gia Luật Nhân Tiên, khiến Liêu quốc trong vài năm tiếp theo không còn sức lực mà xuống phía nam.
Cũng chính vì nguyên nhân trên, cho nên khi Hô Diên Bình xuất binh bao vây phủ Đại Định, Triệu Nhan vẫn luôn phái người theo dõi động tĩnh quân của Gia Luật Nhân Tiên, sau khi quân đội của Gia Luật Nhân Tiên rút lui khỏi Cổ Bắc, nhất cử nhất động của chúng đều trong tầm mắt của quân Tống. Mấy ngày trước khi Gia Luật Nhân Tiên bọn chúng đến thành Bắc An, Hô Diên Bình lặng lẽ rút quân khỏi phủ Đại Định, sau đó bất ngờ tập kích thành Bắc An, đoạt lấy chỗ này, còn bố trí mai phục rình đại quân Gia Luật Nhân Tiên mắc câu.
Quân Tống sớm đã bày trận địa, hơn nữa còn ôm cây đợi thỏ, có thể nói được cả thiên thời địa lợi nhân hòa, trái lại đại quân của Gia Luật Nhân Tiên thì mất đi chủ soái trong thời điểm then chốt, kết quả dưới sự công kích từ ba phía của quân Tống, nhanh chóng không thể kháng cự, các tướng lĩnh nòng cốt chỉ huy quân lui xuống phía sau, tuy chúng biết đằng sau cũng có quân Tống đuổi đến, nhưng chí ít còn không bị vây kín, vì vậy chúng hi vọng có thể phá vòng vây trước khi quân Tống đuổi kịp.
Tuy Gia Luật Nhân Tiên thổ huyết, nhưng lúc mới đầu ý thức vẫn còn minh mẫn, song nhìn thấy các tướng lĩnh khi gặp quân Tống công kích ba phía trở nên náo loạn, cuối cùng còn đưa ông rút lui về phía sau, khiến ông vừa gấp gáp vừa tức giận, bởi vì ông biết nếu lúc này tập trung binh lực tấn công một trong ba phía đều có khả năng lớn thoát khỏi vòng vây, nhưng nếu rút về sau, e rằng chỉ bị đại quân đằng sau chặn đứng, đến lúc đó địch ở tứ phía, mười vạn đại quân của ông sẽ bị quân Tống xơi tái.
Đáng tiếc tuy Gia Luật Nhân Tiên trong lòng hiểu rõ, nhưng ông lúc này sức khỏe suy yếu, nói còn không ra hơi, đừng nói đến truyền đạt mệnh lệnh, cộng thêm các tướng lĩnh khác ai nấy hoang mang nhốn nháo, một lòng muốn thoát chạy, không ai muốn nghe lệnh chỉ huy của ông, vì thế Gia Luật Nhân Tiên chỉ có thể giương mắt nhìn thủ hạ của mình rơi vào bẫy mai phục của quân Tống, cuối cùng vì quá tức giận mà ngất đi.
Quân Tống chặn phía sau chính là đại quân do đích thân Dương Hoài Ngọc lãnh đạo, ngoài tướng sĩ cần đóng giữ ra, y mang theo năm vạn đại quân, tính toán chuẩn xác thời gian men theo con đường Gia Luật Nhân Tiên đi đuổi tới đây, đợi đến khi quân Liêu ở phía trước hoang mang rút lui về, vừa hay bị y chặn đầu, kết quả dưới trận lựu đạn và nỏ pháo, đánh cho quân Liêu trong vòng vây tan đàn xẻ nghé, không có sự chỉ huy thống nhất khiếm khuyết là điều đương nhiên, thậm chí có rất nhiều Liêu quân trực tiếp bỏ vũ khí xuống lựa chọn đầu hàng.
Gia Luật Nhân Tiên hôn mê bất tỉnh càng khiến quân Liêu như rắn mất đầu, cho dù có chạy hướng nào, cuối cùng đều bị quân Tống tóm gọn, hơn nữa quân Tống từ từ chèn ép bốn phía, khiến phạm vi hoạt động của quân Liêu ngày càng nhỏ, sau cùng gần như toàn bộ quân Liêu bị dồn tới trong một quả đồi nhỏ, nương nhờ vào địa thế giữa các quả đồi để tự vệ, chỉ có điều chúng thiếu thức ăn và nước uống, Gia Luật Nhân Tiên thì xảy ra chuyện, chắc sẽ không chống đỡ nổi mấy ngày.
Sau khi vây hãm tứ phía, đại quân của Hô Diên Bình và Dương Hoài Ngọc hội tụ lại, tướng lĩnh chủ chốt của hai quân cũng gặp mặt nhau, bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo, cũng nhân cơ hội này, hai huynh đệ họ hàng là Hô Diên Khánh và Hô Diên Bình cuối cùng tái ngộ, đáng tiếc không có cơ hội nói chuyện riêng, chỉ thảo luận vài việc quân rồi lập tức quay về doanh trại của mình bắt đầu bận rộn.
Qua một số quân Liêu đầu hàng, Dương Hoài Ngọc bọn họ biết được Gia Luật Nhân Tiên không khỏe, nghe nói còn thổ huyết, điều này khiến họ càng tin tưởng lần này sẽ diệt sạch quân Liêu, cho nên sau khi hợp lại, chỉ chỉnh đốn một ngày, quân Tống phát động tấn công mạnh mẽ quân Liêu từ bốn phía, dự định ép quân Liêu đầu hàng trước khi Gia Luật Nhân Tiên khỏe lại.
Tin tức đại quân của Gia Luật Nhân Tiên bị bao vây truyền ra ngoài, Gia Luật Tuấn ở kinh thành cũng mau chóng hay tin, khiến y vô cùng chấn động, tuy y hết sức dè chừng binh lực trong tay Gia Luật Nhân Tiên, trước đó còn liên tiếp ban thánh chỉ ép Gia Luật Nhân Tiên tấn công Cổ Bắc, nhưng đều chỉ là muốn tiêu hao bớt binh lực của Gia Luật Nhân Tiên, đợi sau khi binh lực tiêu hao đến một mức độ nhất định, y sẽ tìm lí do điều Gia Luật Nhân Tiên ra khỏi đại quân, rồi phái người tiếp quản đại quân của ông, nhưng nếu bây giờ đại quân của Gia Luật Nhân Tiên bị quân Tống bắt giữ, điều này sẽ đả kích lớn cho Liêu quốc chúng, thậm chí trong vài năm trở lại rất khó hồi phục trạng thái ban đầu.
Cũng chính vì nguyên nhân trên, cho nên lần này Gia Luật Tuấn không kéo chân sau của Gia Luật Nhân Tiên nữa, mà lập tức ban thánh chỉ cho quân đóng ở phủ Đại Định, lệnh cho họ phái một đội quân đi ứng cứu đại quân của Gia Luật Nhân Tiên, không cần cứu tất cả, chỉ cần cứu sống một phần coi như lập đại công rồi.
Phủ Đại Định có tất cả sáu vạn quân đóng giữ, vốn dĩ phải đối mặt với đại quân của Hô Diên Bình lãnh đạo đã đủ sợ rồi, lúc này nhận được lệnh của triều đình bảo chúng xuất binh đi cứu trợ Gia Luật Nhân Tiên, không một ai muốn lãnh quân xuất chinh, dù sao chúng ở trong thành còn có thể nương tựa vào ưu thế tường thành, nếu ra ngoài thì không còn bình phong nào nữa, ngộ nhỡ giao chiến với đội quân hỏa khí trong quân Tống, chúng chẳng phải chỉ có đường chết sao?
Cũng chính vì thế cho nên quân thủ của phủ Đại Định tỏ ra chần chừ, định xem xét tình hình trước rồi tính, cho dù bọn họ đến muộn, Gia Luật Nhân Tiên ban đầu đem theo mười vạn đại quân, cứ cho trong trận chiến trước đó tiêu hao một ít, thì ít nhất cũng còn bảy tám vạn quân, với binh lực của Đại Tống muốn diệt sạch bảy tám vạn người tuyệt đối cũng không thể làm được trong thời gian ngắn.
Cũng chính vì suy nghĩ trên của quân đóng ở phủ Đại Định, mới khiến viện quân lần lữa chưa đến, Gia Luật Nhân Tiên lại hôn mê bất tỉnh, dẫn tới quân Liêu bị Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Bình bao vây như rắn mất đầu, các tướng lĩnh cốt cán vì vấn đề có nên phá vòng vây, và làm thế nào để phá vòng vây mà đôi co tranh cãi, không ai thuyết phục được ai.
Trong đó Gia Luật Trí Tiên là đệ đệ của Gia Luật Nhân Tiên, tuy tài năng thua kém một chút, nhưng nhờ uy danh của huynh trưởng vẫn có hi vọng tạm thời thống lĩnh toàn quân, nhưng đáng tiếc trong quân còn phò mã Tiêu Oát Lý Đoan, y muốn nhân cơ hội này tiếp quản binh quyền, kết quả còn lôi kéo vài tướng lĩnh, ý kiến hai người bất đồng, toàn bộ quân Liêu có thể nói mâu thuẫn gay gắt. Mặt khác gay go hơn là, lương thực đồ dùng của họ đã sắp hết rồi, trải qua một trận đại chiến tổn hại đi nhiều, càng khiến lương thực cạn kiệt, dưới tình hình trong ngoài loạn lạc này, đến chúng cũng không biết mình có thể cầm cự thêm mấy ngày?