Gia Luật Nhân Tiên cảm giác mình giống như đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ quân mình đại bại như núi đổ, các tướng sĩ theo mình từng người từng người chết trước mặt mình, bốn phía đều là quân Tống mặt mày dữ tợn, ai nấy cầm kiếm lao tới muốn giết mình, may mà mình được đệ đệ Gia Luật Trí Tiên liều chết bảo vệ, cuối cùng mới thoát khỏi vòng vây, nhưng Gia Luật Trí Tiên lại bị quân Tống chém thành trăm mảnh.
Tuy nhiên đến khi Gia Luật Nhân Tiên khó khăn lắm mới thoát chạy về Liêu quốc, không ngờ lập tức bị Gia Luật Tuấn sai người bắt lại, bởi vì mười vạn quân trong tay ông chỉ còn lại chưa đầy trăm người, lãnh thổ rộng lớn phía nam cũng bị nước Tống đánh chiếm, khiến Gia Luật Tuấn vốn luôn muốn giết ông cuối cùng nắm được cơ hội, thế là trong một buổi chiều âm u, Gia Luật Tuấn tự tay cầm kiếm đến nhà lao, sau đó hung hãn dùng kiếm đâm vào lồng ngực ông...
- A! !! !! !! !! !!
Chính thời khắc Gia Luật Tuấn cầm kiếm đâm vào tim Gia Luật Nhân Tiên, ông kêu lên một tiếng, sau đó tỉnh lại từ cơn mê, đợi khi ông mở mắt dậy, vẫn thấy lều thống soái của mình, bên ngoài vẫn có tiếng người ngựa, tuy vô cùng ồn ào, nhưng Gia Luật Nhân Tiên nghe thấy tiếng động này lại yên tâm nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Tam ca, huynh... huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Tuy nhiên đúng lúc này, một người cơ thể máu me be bét lao tới trước giường Gia Luật Nhân Tiên kích động nói, khuôn mặt tràn ngập nụ cười, nhưng vì trên khuôn mặt y bị một vết chém dài cả tấc, cho nên nụ cười của y trong vô cùng méo mó dữ tợn.
- Tứ... tứ đệ? Đệ... đệ sao vậy?
Thấy người trước mặt trông vô cùng chật vật này, Gia Luật Nhân Tiên lúc lâu mới nhận ra đối phương chính là đệ đệ Gia Luật Trí Tiên của mình, chỉ là nhìn bộ dạng y, giống như vừa từ trên chiến trường về, lẽ nào ngoài kia đang đánh trận?
- Tam ca huynh quên rồi sao, trước đó chúng ta gặp phải mai phục của quân Tống ở thành Bắc An, Dương Hoài Ngọc ở phía sau cũng thừa cơ đuổi theo, quân Tống vừa đúng vây hãm chúng ta từ bốn phía, mấy ngày nay bọn đệ lãnh đạo anh em tháo chạy từ trong khu đồi núi, ngày nào cũng bị quân Tống liên tục công kích, hiện tại toàn bộ đại quân thiệt hại nghiêm trọng, hơn nữa chúng ta đã bị cắt tiếp tế lương thực, các huynh đệ đã mấy ngày trời chưa được ăn một bữa no bụng rồi!
Gia Luật Trí Tiên lúc này nước mắt lưng tròng nói. Tuy tình hình trong quân đội vô cùng thảm hại, nhưng y có một niềm tin tuyệt đối với người tam ca đang trước mặt mình này, cho rằng chỉ cần ông có thể tỉnh lại, chắc chắn sẽ thống lãnh đại quân thoát khỏi tình thế hiện tại.
Nghe thấy lời của Gia Luật Trí Tiên, Gia Luật Nhân Tiên chỉ cảm thấy ong đầu, nhớ lại được những chuyện trước khi ngất đi, khi nghe thấy tình cảnh đại quân đang phải đối mặt khiến Gia Luật Nhân Tiên nhất thời có cảm giác tai họa cận kề, ngồi đó rất lâu không nói gì.
Thấy Gia Luật Nhân Tiên im lặng ngồi đó khiến Gia Luật Trí Tiên càng hoang mang, sợ ông sẽ tiếp tục hôn mê, liền không kìm được nắm lấy vai ông nói:
- Tam ca, tình hình bên ngoài đã cấp bách lắm rồi, nếu không nghĩ được cách nào, e rằng phòng tuyến mà đại quân xây dựng tạm thời sẽ bị quân Tống phá vỡ, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể để mặc cho quân Tống chém giết thôi, cho nên huynh nhất định phải nghĩ ra cách!
Lời của Gia Luật Trí Tiên làm cho Gia Luật Nhân Tiên bừng tỉnh, chỉ có điều lúc này ông lại nhẹ nhàng than:
- Tứ đệ, đầu óc ta hiện tại rất loạn, chi bằng đệ ra ngoài để ta yên tĩnh một lúc, như vậy ta mới có thể nghĩ ra cách đối phó!
Nghe thấy tam ca nói như vậy, Gia Luật Trí Tiên cũng biết mình hơi quá nóng vội, dù sao Gia Luật Nhân Tiên từng hôn mê mấy ngày, giờ vừa mới tỉnh lại, hơn nữa nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, e là bệnh tình vẫn vô cùng trầm trọng, thêm nữa y cũng biết người tam ca này của mình khi suy nghĩ công việc không thích bị người khác quấy rầy, vì thế y cũng không nghi ngờ, liền đồng ý rồi lui ra ngoài.
Gia Luật Trí Tiên vừa đi khỏi lều, lập tức sai người đi triệu tập phò mã Tiêu Oát Lý Đoan và các tướng lĩnh cốt cán lại, sau đó thông báo tin Gia Luật Nhân Tiên đã tỉnh, kết quả quân Liêu vốn đang tuyệt vọng chốc lát phấn chấn, liên tiếp đánh lùi vô số đợt tấn công của quân Tống, điều này đủ nói lên địa vị của Gia Luật Nhân Tiên trong lòng các tướng sĩ.
Gia Luật Nhân Tiên sau khi bảo tứ đệ ra ngoài lều, ông ngồi dậy từ trên giường trầm tư, nhưng ông không suy nghĩ xem nên thoát thế nào, mà đang nghĩ về giấc mơ lúc mình hôn mê, thực ra nếu nói đó là mơ, chi bằng nói là suy diễn vận mệnh tiếp theo sẽ đến với mình.
Đối với ông hiện tại, bên ngoài đối mặt với quân Tống mạnh như hổ, bên trong lại đối mặt với một quân vương như Gia Luật Tuấn lúc nào cũng nhăm nhe trừ khử ông, cộng thêm thất bại trong hành động cứu viện mười sáu châu Yến Vân, giờ đây lại mất đi lượng lớn binh lực, những điều này đã đủ lí do cho Gia Luật Tuấn, cho nên bất luận lần này ông có thể thoát khỏi vòng vây hay không, đối với ông mà nói đã định sẵn con đường chết, chỉ khác là chết trong tay quân Tống hay trong tay Gia Luật Tuấn mà thôi.
Nghĩ đến những điều trên, Gia Luật Nhân Tiên không khỏi nản lòng, nếu chỉ bị quân Tống ép vào bước đường này, ông có lẽ cũng không cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì ông biết Đại Liêu chắc chắn không ngồi nhìn mười vạn đại quân trong tay ông bị tiêu diệt, chỉ cần kiên trì thêm vài ngày, nhất định có thể chờ được hậu phương tới cứu, nhưng dưới hoàn cảnh hiện tại, cho dù Gia Luật Tuấn có ban thánh chỉ ra lệnh đội quân khác tiếp ứng, e rằng các tướng sĩ đó cũng không thèm để tâm, ít nhất là trong thời gian ngắn, ông không thể đợi được tiếp viện của Đại Liêu, mà không có sự trợ giúp của viện quân, ông căn bản không thể đột phá vòng vây.
- Bệ hạ ơi bệ hạ, nếu người thấy lão thần chướng mắt, cứ đuổi lão thần cáo lão về quê là được mà, hoặc là ban ba thước lụa trắng để ta treo cổ tự tử, hà cớ gì cần để mười vạn đại quân chôn cùng với ta, chẳng lẽ người không biết nếu Đại Liêu ta mất đi mười vạn đại quân này, nay mai sẽ không còn sức mạnh đi thu phục lại mười sáu châu Yến Vân nữa, chẳng khác nào dâng mười sáu châu cho người Tống!
Gia Luật Nhân Tiên lúc này tự lẩm bẩm, khi nói đến cuối, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn tột cùng.
Nghĩ tới những gì Gia Luật Tuấn đã làm mấy năm nay, Gia Luật Nhân Tiên chợt cảm thấy có nhiều lời muốn nói với y, đáng tiếc đối phương không ở trước mặt ông, thế là Gia Luật Nhân Tiên gắng gượng đứng dậy từ trên giường, sau đó đến trước bàn sách mài mực cầm bút, viết lại tất cả những lời mà trước kia không dám nói, không thể nói trước mặt Gia Luật Tuấn, cuối cùng cứ thế viết mười mấy trang mới xong.
Tuy nhiên viết thư cho Gia Luật Tuấn xong, Gia Luật Nhân Tiên bỗng chợt ngồi ngây ra đó không nhúc nhích, rất lâu sau mới thở phào một hơi, cuối cùng hiểu ra mình muốn làm gì, ông liền cầm một phong thư, sau đó viết lên tám chữ lớn “Nhân Tiên tuyệt bút, thân gửi Bệ hạ”, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Đám người Gia Luật Trí Tiên đợi ở bên ngoài nhiều giờ, mọi người đều trông chờ Gia Luật Nhân Tiên có thể nghĩ ra một biện pháp, có thể giúp bọn họ thoát khỏi vòng vây của quân Tống, thậm chí đến Tiêu Oát Lý Đoan có phần cảnh giác với Gia Luật Nhân Tiên giờ cũng rũ bỏ thành kiến, hi vọng người trụ cột vững vàng của Liêu quân là Gia Luật Nhân Tiên có thể xoay chuyển tình thế, cho dù không thể đánh bại quân địch, chí ít cũng lãnh đạo chúng thoát khỏi vòng vây, dù gì y cũng không muốn làm tù binh của quân Tống.
Tuy nhiên bọn họ đợi từ chiều đến tối, trong lúc đó có rất nhiều tướng lĩnh sốt ruột muốn xông vào lều thống soái, nhưng đều bị Gia Luật Trí Tiên ngăn cản, sợ họ sẽ làm phiền tới việc suy nghĩ của tam ca, nhưng chờ đến tối, Tiêu Oát Lý Đoan cũng mất kiên nhẫn, nhất định phải vào gặp Gia Luật Nhân Tiên, còn Gia Luật Trí Tiên giờ đây cũng có một dự cảm chẳng lành, cho nên sau khi lưỡng lự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Lúc đó dưới sự chỉ đạo của Gia Luật Trí Tiên và Tiêu Oát Lý Đoan, các tướng lĩnh quan trọng trong quân Liêu mở cửa lều bước vào, nhưng vừa vào đến nơi, chúng liền ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc, khiến cho mọi người đều có dự cảm không tốt, tiến thêm mấy bước đến lều sau, thì phát hiện Gia Luật Nhân Tiên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trên cổ có một vết thương đang chảy máu, máu chảy thấm đẫm trước ngực ông, thậm chí còn chảy xuống đất trước mặt bàn, khiến một khoảng đất sẫm đỏ, thoạt nhìn trong vô cùng kinh dị.
- Tam ca!
Thấy Gia Luật Nhân Tiên đã tự vẫn, Gia Luật Trí Tiên lập tức đau khổ hét lớn, chen lên trước ôm lấy thi thể Gia Luật Nhân Tiên, phát hiện thi thể của ông vẫn chưa đông cứng hoàn toàn, xem ra cũng chết chưa lâu, điều này khiến Gia Luật Trí Tiên vừa đau đớn vừa hối hận, nếu lúc nãy mình không ngăn cản các tướng lĩnh khác vào trong, nói không chừng tam ca mình đã không có cơ hội tự sát rồi.
- Chết rồi? Sao ông ấy có thể chết? Ông ta chết rồi ai đưa chúng tôi thoát khỏi vòng vây?
Lúc này khi Tiêu Oát Lý Đoan nhìn thấy Gia Luật Nhân Tiên tự vẫn cũng không dám tin lảm nhảm. Gia Luật Nhân Tiên là tia hi vọng cuối cùng của chúng, bây giờ ông ấy chết đi, chúng biết làm thế nào?
Các tướng lĩnh khác đều nhìn thấy, ai nấy cũng đều đau buồn, họ đều là thủ hạ đi theo Gia Luật Nhân Tiên nhiều năm, dưới sự lãnh đạo của Gia Luật Nhân Tiên, họ dẹp yên loạn tặc Gia Luật Trọng Nguyên, cũng bình ổn phản loạn một số dân tộc ít người như Nữ Chân, người Hề. Trong lòng họ, Gia Luật Nhân Tiên quả thực là một quân thần bất khả chiến bại, nhưng không ngờ vị thần bất bại này lại tự vẫn sau khi quân Tống bao vây, khiến bọn họ nhất thời không thể chấp nhận.
Sau khi Gia Luật Trí Tiên ôm thi thể Gia Luật Nhân Tiên khóc một trận, bỗng nhiên phát hiện trong tay trái của tam ca mình cầm một vật gì đó, trông vô cùng quan trọng, nếu không ông sẽ không cầm chặt không buông tay, cho nên Gia Luật Trí Tiên nín khóc, lấy vật trong tay thi thể ra, kết quả phát hiện là một phong thư và một tờ giấy, trong đó thư là thư tuyệt mệnh của Gia Luật Nhân Tiên, hơn nữa còn chỉ đích danh Gia Luật Tuấn mở, vì vậy Gia Luật Trí Tiên cũng không đụng vào phong thư, mà cẩn thận cất kĩ bên mình.
Sau đó Gia Luật Trí Tiên mới mở tờ giấy ra xem, kết quả thấy trên tờ giấy viết một câu vô cùng đơn giản: “Truyền lệnh của ta: Toàn quân đầu hàng quân Tống!”