Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 762 - Chương 762: Triệu Quần Và Nhã Nhi Cũng Ở Lại.

Chưa xác định
Chương 762: Triệu Quần và Nhã Nhi cũng ở lại.

Tiếng nói bên ngoài vừa dứt, thì thấy Triệu Nhan mặt mày vui tươi đẩy cửa bước vào, Triệu Quần nhìn thấy hắn vô cùng ngạc nhiên kêu lên:

- Tam ca, sao huynh lại có thời gian đến đây?

- Tiên sinh!

Thấy Triệu Nhan đến, ba người Tiết Lễ, Tiết Đào và Nhã Nhi gần như đứng dậy cùng lúc, họ đều là học sinh của Triệu Nhan, mặc dù hiện giờ đã thành gia lập nghiệp, nhưng khi gặp Triệu Nhan vẫn hết sức tôn kính.

- Ha ha, các ngươi không cần đa lễ, lần này ta đến đây là có việc muốn nhờ các ngươi!

Triệu Nhan mỉm cười nói, sau đó khoát tay ra bên ngoài, kết quả thấy năm hoàng tử đám Triệu Dật lần lượt bước vào văn phòng.

Thấy Triệu Nhan mang theo năm đứa nhỏ, đám Triệu Quần và Nhã Nhi bọn họ đều đờ người, trong đó Triệu Quần nhanh chóng nhận ra năm đứa trẻ này là con trai của đại ca Triệu Húc, liền cảm thấy kì lạ, vừa định hỏi Triệu Nhan, nhưng Triệu Nhan lại ra hiệu bằng mắt bảo im lặng, rồi Triệu Nhan nói với Tiết Đào:

- Tiết Đào, ngươi có thể sắp xếp một lớp, sau đó xếp năm đứa trẻ này vào không, ngoài ra ta sẽ tạm thời nhận giảng dạy lớp này, không biết có thể làm được không?

- Không thành vấn đề, vừa hay nhị đệ chỉ dạy một lớp, hơn nữa học sinh lớp này khá ít, thêm năm học sinh vào cũng không sao!

Tiết Đào không nghĩ ngợi đã trả lời. Tuy trong lòng y rất hiếu kì sao Triệu Nhan làm như vậy, nhưng Triệu Nhan không nói, y cũng không tiện hỏi, dù sao Triệu Nhan chắc chắn không làm chuyện xấu.

- Đại ca nói rất phải, tiên sinh cứ dùng lớp của tại hạ đi, nhưng những học sinh trong lớp tại hạ rất nghịch ngợm, e rằng mấy ngày này tiên sinh phải nhọc nhằn rồi.

Tiết Lễ lúc này cũng vô cùng tán đồng nói, đồng thời cũng như Tiết Đào không hỏi Triệu Nhan muốn làm gì, dù sao họ đều hiểu Triệu Nhan, nếu chuyện cần họ biết, Triệu Nhan chắc chắn sẽ nói với họ.

- Tốt lắm, vậy các ngươi bây giờ giúp ta đi chuẩn bị, sau khi bố trí xong, ta sẽ đưa năm đứa trẻ này đến lớp học tập, ngoài ra chuẩn bị thêm cho ta một phòng, đủ để ta và năm đứa trẻ này ở!

Triệu Nhan nghiêm túc nói. Muốn quan sát tính cách của một đứa trẻ, nơi thích hợp nhất tất nhiên là trường học cách xa cha mẹ, cho nên Triệu Nhan trước đó đã tính toán kĩ, mấy ngày này hắn sẽ đích thân đưa những đứa trẻ này đến trường học tập sinh hoạt, sau đó chọn ra người thích hợp nhất trong số chúng, trước đó hắn cũng đã nói chuyện này với Hướng hoàng hậu, và được sự đồng ý của nàng.

Nghe thấy lời giao phó của Triệu Nhan, Tiết Đào và Tiết Lễ cũng không dám chậm trễ, liền dạ một tiếng đứng dậy rời đi. Đến lúc này Triệu Quần mới hỏi:

- Tam ca, huynh đem...

Chưa đợi Triệu Quần nói xong, Triệu Nhan đã ngắt lời:

- Nhã Nhi, tối nay ta sẽ ở lại trong trường, ta lo Tiết Lễ bọn họ sơ ý, chuẩn bị cho chúng ta phòng ngủ không thoải mái, muội đi giúp họ sửa sang lại phòng một chút!

Thấy Triệu Nhan cố ý bảo mình rời đi, Nhã Nhi cũng có chút không vui, nàng trước nay là học sinh Triệu Nhan coi trọng nhất, hơn nữa nàng còn có quan hệ với Triệu Quần, cho nên theo nàng thấy, chuyện Triệu Quần có thể biết thì mình chắc chắn cũng nên được biết, nhưng vẻ mặt của Triệu Nhan lúc này hết sức kiên quyết, khiến nàng không dám chống lại, liền bĩu môi ra khỏi phòng.

Đợi sau khi mọi người đi hết, Triệu Nhan bảo hộ vệ bên ngoài đóng cửa lại, đến lúc này Triệu Quần mới hỏi:

- Tam ca huynh làm gì vậy, sao lại đưa lũ trẻ Triệu Dật tới trường tiểu học, chuyện này Thái hậu và Hoàng tẩu có biết không, chẳng may họ truy cứu chuyện này, e rằng tam ca sẽ bị mắng một trận đấy!

Tin tức Triệu Húc cùng lắm chỉ có thể sống bảy ngày nữa đã được phong tỏa nghiêm mật, đừng nói đến người ngoài, ngay cả đệ đệ như Triệu Quần cũng không biết tình hình hiện tại của Triệu Húc, y chỉ biết bệnh của Triệu Húc rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, hơn nữa trên triều đình còn có Triệu Nhan chống đỡ, không cần lo lắng bị náo loạn, cho nên y dạo này không vào cung, tất nhiên không biết gì về tình hình trong cung.

Triệu Nhan cũng không ngờ tình cờ gặp Triệu Quần trong trường tiểu học, làm thay đổi kế hoạch của hắn một chút, song hắn nghĩ hồi lâu sau, liền nói với Triệu Quần:

- Tứ đệ, đệ ở đây thật trùng hợp, mấy ngày tiếp theo đệ đừng đi nữa, ở lại đây cùng ta dạy học sinh, ngoài ra còn có Nhã Nhi, vừa hay muội ý dạy toán học, ta dạy ngữ văn, còn đệ dạy mấy đứa nhỏ một số kiến thức y học đơn giản.

- Hả? Tam... tam ca huynh không sao chứ, sao tự nhiên lại bảo đệ dạy học?

Triệu Quần lại ngạc nhiên kêu lên. Y bây giờ thực sự không hiểu nổi Triệu Nhan dự tính cái gì?

- Hả cái gì mà hả, chuyện này cứ quyết định thế đi, những việc khác đệ không cần quan tâm, có gì thắc mắc cũng đừng hỏi, đến lúc ta sẽ tự nói với đệ!

Triệu Nhan lúc này cứng rắn nói, nếu Triệu Quần đã nhận ra đám Triệu Dật, vậy thì để tránh bại lộ tin, chỉ có thể phiền y ở lại trường tiểu học vài ngày, dù sao ngày tháng của Triệu Húc cũng không còn dài nữa.

- Cái này...

Triệu Quần vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Triệu Nhan, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. Kể ra bình thường y không sợ nhất là Triệu Nhan, bởi vì Triệu Nhan trước nay chưa từng hống hách tỏ vẻ huynh trưởng trước mặt y, nhưng thái độ của Triệu Nhan lúc này khiến Triệu Quần không dám làm càn, mặt khác y mơ hồ cảm nhận được, dường như Triệu Nhan thật sự có chuyện đại sự phải làm, mà y tình cờ bị cuốn vào chuyện này.

Tiết Lễ và Tiết Đào rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã quay lại bẩm báo, đã bố trí ổn thỏa giúp phòng học và chỗ ở, Triệu Nhan đưa năm hoàng tử Triệu Dật, ngoài ra còn có đệ đệ Triệu Quần cùng rời khỏi khu văn phòng.

Phía trước tiểu học Đông Kinh là Tây Viên và Đông Viên nổi tiếng của thành Đông Kinh. Cảnh sắc trong hai khu vườn hoàng gia này đẹp tuyệt mỹ, sau này được Triệu Nhan dỡ bỏ tường bao ở giữa, cải tạo hai lâm viên này trở thành tiểu học Đông Kinh, nhưng khi cải tạo, Triệu Nhan cũng hết sức bảo tồn mỹ cảnh của hai khu vườn này, phòng học của trường cũng rải rác ở các cảnh đẹp trong lâm viên, nếu người nào không quen, e rất khó nhanh chóng tìm thấy nơi cần đến.

Lớp mà Tiết Lễ giảng dạy nằm cuối một dãy hàng lang dài, đó là một rừng trúc, trong rừng trúc có vài phòng trúc, trong đó phòng lớn nhất chính là lớp học. Lúc Triệu Nhan đi qua hành lang dài vào rừng trúc, lập tức nghe thấy tiếng đọc sách vang lên từ trong phòng trúc.

Năm huynh đệ Triệu Dật từ khi vào trường học, cũng cảm thấy hết sức hiếu kì, kể cả nhỏ béo Triệu Cận trước giờ rất ghét đọc sách, cũng quan sát tiểu học Đông Kinh bằng ánh mắt thích thú. Tuy bọn chúng lớn lên trong cung, nhưng cũng nghe nói đến danh tiếng của tiểu học Đông Kinh, biết được rất nhiều quý tộc trong thành đều muốn gửi con em vào đây học tập, đáng tiếc thân phận của chúng khác biệt, bình thường đến ra khỏi cung còn không được phép, đừng nói đến học ở đây.

Cũng chính vì vậy, cho nên bọn Triệu Dật sau khi vào trường, cũng có vô số câu hỏi muốn hỏi Triệu Nhan, đáng tiếc từ lúc vừa xuống xe ngựa Triệu Nhan đã dặn dò chúng, sau khi vào trường tiểu học tuyệt đối không được nói chuyện, càng không thể tiết lộ thân phận của mình, có vấn đề gì thì hỏi hắn sau, mấy đứa bé đều rất nghe lời, cho dù lúc gặp tứ thúc Triệu Quần cũng không hé răng nửa lời.

Triệu Nhan bọn họ đến bên ngoài phòng trúc ở trong rừng, nghe thấy thầy giáo bên trong đang dạy địa lí, giáo trình môn học này ban đầu do Triệu Nhan tự mình soạn thảo, tuy hiện tại đã thay đổi một chút, nhưng nội dung đại thể vẫn không khác biệt quá lớn, khiến Triệu Nhan không khỏi có chút xúc động.

- Tiên sinh, chương trình học tiểu học vẫn theo như người đặt ra ban đầu, mỗi buổi sáng một tiết ngữ văn, một tiết toán học, mỗi tiết nửa canh giờ, buổi chiều luân phiên các môn như khoa học tự nhiên, sinh vật, địa lý, vật lý. Giáo trình cũng khá nhẹ nhàng, chủ yếu để bồi dưỡng hứng thú cho học sinh.

Tiết Lễ lúc này nhỏ nhẹ giới thiệu với Triệu Nhan.

Nghe thấy lời của Tiết Lễ, Triệu Nhan hài lòng gật đầu. Hồi đó khi hắn sáng lập trường tiểu học, tránh khỏi mang lại áp lực quá lớn cho học sinh giống như hậu thế, cho nên cố gắng giảm tải chương trình học bậc tiểu học, thời gian lên lớp không nhiều, mỗi ngày chỉ có bốn tiết, mỗi tiết chỉ nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng ở hậu thế, bài tập về nhà cũng không nhiều, thời gian còn lại đều cho học sinh, dù sao đối với một đứa trẻ tầm tuổi này, ham chơi mới là bản tính của chúng.

- Tiên sinh, chỗ ở của người chúng con đã chuẩn bị đâu vào đấy, ở ngay đằng sau rừng trúc này, cách phòng học không xa, men theo con đường nhỏ đằng sau lớp học là đến, người có muốn đi xem một chút?

Tiết Đào lúc này lên tiếng.

Tiết Đào vừa dứt lời, thì thấy Nhã Nhi đi từ rừng trúc tới, nhìn thấy Triệu Nhan bọn họ có chút ngập ngừng không muốn bước lên hành lễ:

- Tiên sinh, phòng ốc đã thu dọn xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể ở được.

- Ừ, hãy dọn thêm hai căn phòng nữa, thời gian này muội và tứ đệ cũng ở đây, ngoài ra sẽ cùng ta phụ trách giảng dạy lớp này!

Triệu Nhan lại căn dặn Nhã Nhi.

- Hả! Tại sao?

Nhã Nhi nghe thấy vậy vô cùng khó hiểu kêu lên. Tuy nàng rất có thiên phú không gì sánh bằng về toán học, nhưng ở những mặt khác còn không bằng người bình thường, ít nhất nàng không nhanh nhạy như Triệu Quần nhìn ra Triệu Nhan nhất định có chuyện cực kì hệ trọng phải làm.

- Nguyên nhân ta sẽ giải thích với mọi người sau, nhưng không phải bây giờ, Nhã Nhi muội mau đi thu dọn phòng đi!

Triệu Nhan lúc này nghiêm túc nói.

Nhã Nhi lần đầu tiên thấy Triệu Nhan nghiêm túc như vậy, liền không dám nhiều lời, đành phải quay người đi thu dọn phòng. Bây giờ đã là tiết thứ hai của buổi chiều, hơn nữa sắp đến giờ tan học, Triệu Nhan không vào lớp học, mà cho mấy đứa trẻ Triệu Dật tự do đi chơi, làm quen với môi trường, còn Tiết Lễ và Tiết Đào ở lại với hắn một lúc, nhưng họ cũng nhận ra Triệu Quần dường như có lời muốn nói với Triệu Nhan, thế là nhanh chóng cáo từ rời đi.

Nhìn xung quanh chỉ còn lại mình và Triệu Nhan, Triệu Quần cuối cùng không nhịn được, liền lên tiếng hỏi:

- Tam ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao huynh lại đưa đám trẻ Triệu Dật đến đây?

Bình Luận (0)
Comment