Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 763 - Chương 763: Nỗi Ân Hận Của Triệu Quần.

Chưa xác định
Chương 763: Nỗi ân hận của Triệu Quần.

Nghe thấy Triệu Quần lại hỏi đến nguyên nhân mình đưa tụi nhỏ Triệu Dật đến trường tiểu học, Triệu Nhan quay đầu liếc y vài cái, không lập tức trả lời câu hỏi của y, mà trầm ngâm hỏi vặn lại:

- Tứ đệ, lần gần đây nhất đệ đến thăm đại ca là bao giờ?

- Một tháng trước, sao vậy?

Triệu Quần tiện miệng trả lời, nhưng y vừa nói xong, thì phát hiện ánh mắt Triệu Nhan nhìn y mang theo vẻ tức giận, khiến y lập tức tỉnh ra, vội vã giải thích,

- Tam ca, trước khi huynh quay về, đệ cũng thường xuyên đến thăm đại ca, còn tự tay bốc thuốc cho đại ca, nhưng huynh về rồi, đệ cảm thấy đại ca chắc có thể an tâm dưỡng bệnh, cho nên cũng ít lui tới đó.

Khi Triệu Quần giải thích đến cuối, đến y cũng cảm thấy chột dạ, bởi vì gần đây y bận theo đuổi Nhã Nhi, cho nên không có thời gian đi thăm Triệu Húc, Triệu Nhan cũng biết rất rõ, vừa nãy thái độ của hắn khi nói chuyện với Nhã Nhi không được tốt, thực ra cũng chính vì nguyên nhân này, chỉ có điều công bằng mà nói, Nhã Nhi cũng vô can.

- Hừ, một tháng trước, nếu đệ có thể thường xuyên tới thăm đại ca một chút, thì chuyện hôm nay đâu cần ta nói với đệ!

Triệu Nhan sa sầm mặt trách cứ. Triệu Quần chỉ biết cúi gằm mặt im lặng. Chuyện này y đích thực đã sai rồi, dù gì bệnh của Triệu Húc không nhẹ, Triệu Quần thân là đệ đệ dù thế nào cũng phải năng tới thăm hỏi.

- Tam ca, rốt cuộc là có chuyện gì, nghe lời nói của huynh, lẽ nào bệnh tình của đại ca chuyển biến xấu sao?

Triệu Quần cũng không ngốc, nghe thấy lời của Triệu Nhan lập tức ngẩng mặt lên truy hỏi. Bình thường thực ra y rất sợ Triệu Húc, dù sao so với Triệu Nhan, Triệu Húc nghiêm khắc với y hơn, nhưng giờ đây nghe thấy Triệu Nhan nói, Triệu Quần không khỏi lo lắng cho Triệu Húc.

- Ôi, nếu chỉ là chuyển biến xấu thôi thì còn có thể xử lý.

Triệu Nhan lúc này lại than thở. Tuy hắn hơi tức giận vì Triệu Quần không quan tâm tới sức khỏe Triệu Húc, nhưng hắn biết điều này cũng không thể hoàn toàn trách Triệu Quần, dù sao Triệu Quần đã lớn, sớm đã chuyển ra khỏi cung, nếu thường xuyên vào hoàng cung nói không chừng còn khiến người khác hiểu lầm.

- Là ý gì, chẳng lẽ đại ca huynh ấy...

Triệu Quần nghe thấy lời Triệu Nhan thì hoảng hốt, nắm chặt cánh tay Triệu Nhan trợn tròn hai mắt nói.

- Trước đó hai người thầy của đệ đã tự mình chẩn mạch cho đại ca, chẩn đoán đại ca nhiều nhất chỉ có thể sống thêm bảy ngày nữa, bây giờ đã qua một ngày, nghĩa là chỉ còn lại sáu ngày, hơn nữa trong sáu ngày này, đại ca bất cứ lúc nào cũng có thể... ôi ~

Khi Triệu Nhan nói đến cuối, không khỏi rưng rưng nước mắt, sau cùng dồn nén nỗi đau của mình trong tiếng thở dài thườn thượt.

- Đây... đây sao có thể là sự thật, một tháng trước lúc đệ bắt mạch cho đại ca, bệnh tình của huynh ấy còn chưa xấu đến nông nỗi này mà?

Triệu Quần nghe đến đây không dám tin lẩm bẩm. Tuy y rất sợ Triệu Húc, nhưng tình cảm huynh đệ vô cùng thắm thiết, y hết sức kính trọng Triệu Húc, bây giờ nghe thấy huynh trưởng kính yêu của mình bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, khiến y nhất thời không thể chấp nhận, lập tức lệ ướt nhòa mi.

- Trước đấy đại ca đã biết sức khỏe của mình không ổn rồi, cho nên xin Trực Lỗ Cổ thần y dùng thuật châm cứu để kéo dài mạng sống, giúp bệnh tình của huynh ấy ổn định ở một mức độ nhất định, chắc đệ cũng không chẩn đoán ra tình hình lúc đó của đại ca.

Thấy bộ dạng nức nở của Triệu Quần, Triệu Nhan cũng cảm thấy mềm lòng, liền cất lời an ủi.

- Thì ra là vậy, thảo nào lúc đó đệ bắt mạch cho đại ca thấy có chút kì lạ, nhưng lúc đó không nghĩ nhiều, sớm biết như thế, đệ nên chú tâm hơn, biết đâu có thể biết sớm bệnh tình thực sự của đại ca.

Triệu Quần lúc này đau đớn khôn cùng, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ ân hận.

- Tứ đệ cũng đừng tự trách mình, cho dù đệ biết tình trạng thật sự của đại ca thì đã sao, lúc đó cơ thể của đại ca đã hoàn toàn suy sụp rồi, căn bản vô phương cứu chữa, hơn nữa chuyện này vô cùng hệ trọng, đại ca chắc chắn sẽ nghĩ cách giữ bí mật, vì thế đệ không phát hiện ra cũng là điều bình thường.

Triệu Nhan lúc này lại an ủi. Đến Trực Lỗ Cổ và Tào Dật còn bó tay với bệnh của Triệu Húc, đừng nói đến Triệu Quần còn chưa thành tài.

Tuy Triệu Nhan nói rất có lý, nhưng Triệu Quần vẫn ăn năn không dứt, đặc biệt là nghĩ đến Triệu Húc bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời, càng khiến y buồn đến nỗi nhòa lệ, rất lâu sau đột nhiên quay người đi, Triệu Nhan liền kéo y lại hỏi:

- Đệ định đi đâu?

- Đệ muốn vào cung, bất luận thế nào cũng phải gặp đại ca lần cuối!

Triệu Quần vẻ mặt kiên định nói.

- Không được, chuyện đại ca nguy kịch vẫn phải giữ kín, ngoài Thái hậu và Hoàng tẩu, chỉ có hai huynh đệ chúng ta biết, nếu đệ lỗ mãng xông vào cung, ngộ nhỡ lộ thông tin thì sao, hơn nữa so với bệnh tình của đại ca, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho Đại Tống ta một Thái tử thích hợp, ta đến đây chính vì chuyện này!

Nghe thấy Triệu Quần muốn vào cung, Triệu Nhan cũng kiên định lắc đầu nói. Trước đó Triệu Quần không biết Triệu Húc bệnh trọng thì thôi, giờ y đã biết, thì trước khi chọn ra được người kế vị, y tuyệt đối không được rời đi.

- Còn cần phải chọn Thái tử sao, nếu đại ca để lại chiếu thư truyền vị, thì cứ vâng theo là được rồi, nếu đại ca không để lại chiếu thư, thì tam ca huynh đăng cơ là được, dù sao với tài năng và danh tiếng của huynh, tính cả những công lao mấy năm nay huynh lập cho Đại Tống chúng ta, lên ngôi hoàng đế cũng là lẽ dĩ nhiên!

Triệu Quần nghe thấy vậy thấy hơi lạ nói, khi nói đến để Triệu Nhan lên ngôi, vẻ mặt chắc nịch, dường như Triệu Nhan đăng cơ không phải chuyện gì to tát.

- Nếu sự việc dễ dàng như vậy thì nói làm gì, hôm qua đại ca đã tỉnh lại một lần, sau đó nói với ta huynh ấy không biết nên truyền ngôi cho hoàng tử nào, thế là giao cho ta chuyện chọn người kế vị, sau đó thì hôn mê bất tỉnh, cho nên bây giờ ta bắt buộc phải lựa chọn ra Thái tử trước khi đại ca băng hà, tình cờ lại gặp đệ, đệ ở lại giúp đỡ ta là được!

Triệu Nhan cười khổ, hai tay bó chặt nói.

Nghe đến đây, Triệu Quần cuối cùng hiểu ra tại sao Triệu Nhan không ở trong cung, cũng không tới Chính vụ đường giải quyết chính sự, lại đưa các hoàng tử chạy tới trường tiểu học, nhưng y lại có chút mông lung nói:

- Tam ca, huynh hình như cũng không thân thiết với các con trai của đại ca, sao đại ca không tự mình chọn một hoàng tử, lại giao cho huynh việc này?

- Ta nào biết được tại sao, chắc là do Hoàng tẩu mãi chưa mang thai, hơn nữa đại ca lại nhiều con trai, cho nên huynh ấy nhất thời không biết làm sao, kết quả bây giờ đột nhiên phát bệnh hôn mê, thế là viết một thánh chỉ dở dang cho ta, bảo ta giúp huynh ấy hoàn thành việc này.

Triệu Nhan lúc này bất đắc dĩ nói. Tuy hắn rất tin tưởng Triệu Quần, nhưng chuyện Triệu Húc viết hai thánh chỉ cho mình càng ít người biết càng tốt, ngoài Tào Dĩnh ra, Triệu Nhan không muốn nói thêm cho bất cứ ai.

Nghe thấy suy đoán của Triệu Nhan, Triệu Quần cũng cảm thấy có lý, y cũng không băn khoăn vấn đề này nữa, bắt đầu hỏi tường tận về tình hình sức khỏe của Triệu Húc, và Triệu Nhan định lựa chọn Thái tử như thế nào? Triệu Nhan không hề giấu diếm, không những nói với Triệu Quần sức khỏe của Triệu Húc, mà còn kể mình dự định để năm nhóc đám Triệu Dật đi học cùng các học sinh, cố gắng quan sát phẩm chất tính cách của chúng trong vòng mấy ngày, từ đó lựa chọn ra người thích hợp.

- Đúng rồi, mấy ngày này giao cho đệ một nhiệm vụ, đệ bỏ thời gian kiểm tra kĩ lưỡng sức khỏe của năm đứa trẻ, xem có ẩn bệnh tật gì không, đặc biệt là Triệu Tuấn, hình như cơ thể không khỏe lắm, đệ cần chú ý một chút, thân là Thái tử những điều khác tạm thời không nhắc đến, nhất định phải khỏe mạnh mới được, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì Đại Tống ta sẽ rơi vào hiểm cảnh.

Sau cùng Triệu Nhan nghiêm túc dặn dò Triệu Quần.

- Đệ biết rồi, đệ sẽ cố gắng nhanh chóng làm xong việc này!

Triệu Quần lau nước mắt nói, đồng thời cũng bỏ ý định vào cung thăm Triệu Húc, dù sao trước mắt chuyện lập Thái tử không những quan trọng, mà còn hết sức cấp bách, chỉ dựa vào một mình Triệu Nhan thực sự rất vất vả.

Đúng lúc Triệu Nhan và Triệu Quần đang nói chuyện, tiếng chuông liên hồi của trường tiểu học Đông Kinh vang khắp nơi, sau đó Triệu Nhan nghe thấy trong phòng trúc truyền đến tiếng của giáo viên nói “Hết giờ”, cả phòng học lập tức trở nên náo nhiệt, đợi sau khi giáo viên cầm sách ra ngoài, học sinh trong lớp như ong vỡ tổ, xô đẩy nhau lao ra khỏi cửa, đứa thì đùa giỡn đứa thì chuẩn bị về nhà, cả trường đột nhiên tưng bừng sôi động.

Tiếng chuông báo hiệu tan học, khiến năm đứa trẻ Triệu Dật cùng đến với Triệu Nhan giật nảy mình, sau đó nhìn thấy bao nhiêu bạn cùng trang lứa đang đùa nghịch, khiến chúng không khỏi ngưỡng mộ. Tuy chúng là hoàng tử, nhưng trong cung thực sự rất buồn chán, bình thường không có lấy một người bạn để chơi, chỉ có thể gặp các huynh đệ khác, bây giờ chúng nhìn thấy nhiều bạn đồng niên như vậy, hơn nữa còn chơi đùa rất vui vẻ, khiến chúng rất muốn hòa vào trong đó.

Lúc này Triệu Nhan cũng phát hiện ra sự khát khao trong ánh mắt của năm hoàng tử đám Triệu Dật, hắn bèn sải bước đến bên cạnh bọn Triệu Dật, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu bọn chúng cười nói:

- Thời gian tới, các con sẽ đi học hằng ngày giống như các bạn ở đây, nhưng các con tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của mình, tránh khỏi bị người có rắp tâm lợi dụng!

- Thật ạ, chúng con cũng có thể học tập ở tiểu học Đông Kinh sao?

Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Triệu Thân tính cách cởi mở nhất thích thú hỏi.

- Đương nhiên là thật, lẽ nào tam thúc ta lại lừa các con sao?

Triệu Nhan mỉm cười khẳng định, đáng tiếc hôm nay đã muộn rồi, chỉ có thể đợi đến mai mới đưa Triệu Dật bọn chúng vào lớp học, sau đó quan sát phản ứng của chúng khi đến một môi trường lạ lẫm, đây cũng là một thí nghiệm quan trọng để chọn ra Thái tử.

Buổi tối Triệu Nhan đưa đám trẻ Triệu Dật ở lại trường học, Triệu Quần và Nhã Nhi cũng không rời đi, lần lượt ở trong hai căn phòng khác nghỉ ngơi. Triệu Nhan gọi đám trẻ Triệu Dật dậy từ sớm, sau đó thay quần áo rửa mặt ăn cơm, cùng lúc bài kiểm tra của bọn chúng cũng chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment