- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...
Trong lớp học Triệu Nhan đọc một câu, các học sinh bên dưới cũng đồng thanh đọc theo. Sáng hôm nay hắn và Triệu Quần, Nhã Nhi cùng dạy học lớp này. Triệu Nhan phụ trách giảng dạy ngữ văn. Vốn dĩ các học sinh này đang học Luận ngữ, nhưng bản thân Triệu Nhan còn không thuộc Luận ngữ, tất nhiên không thể dạy Luận ngữ cho học sinh, nhưng điều này không làm khó được hắn, thế là bắt đầu dạy lũ trẻ Tam tự kinh, bản vỡ lòng này bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên sách báo, vừa hay được Triệu Nhan mượn dùng.
Triệu Nhan vừa dạy học trò đọc thuộc Tam tự kinh, vừa theo dõi phản ứng của năm hoàng tử đám Triệu Dật bên dưới. Ban nãy Triệu Nhan đưa chúng vào lớp, sau đó bảo chúng giới thiệu bản thân với các học sinh bên dưới, đương nhiên chúng đều được Triệu Nhan dặn dò thay đổi tên, Triệu Nhan còn đặc biệt xếp tách chỗ ngồi của chúng ra, để tiện cho quan sát phản ứng của chúng hơn.
Lúc mới đầu, năm đứa trẻ Triệu Dật thể hiện rất tốt, rất nề nếp đọc thuộc Tam tự kinh theo hắn, nhưng rất nhanh những đứa trẻ này từ từ lộ rõ bản chất, trong đó Triệu Cận ghét đọc sách nhất không thể ngồi im đầu tiên, bắt đầu lén lút thì thầm to nhỏ với bạn bên cạnh. Tuy nó mới đến, nhưng năng lực giao tiếp của đứa trẻ này rất tốt, nhanh chóng kết thân được với bạn ngồi cạnh, lén lút nói chuyện rôm rả bên dưới.
Ngay sau đó Triệu Thân thích cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể trật tự, bắt đầu quay ngang quay dọc ở chỗ ngồi, giống như là dưới ghế có đinh vậy, không tập trung học nữa, chốc chốc lại liếc ra ngoài cửa sổ, một con chim đậu trên cành cây ngoài cửa sổ thôi, cũng có thể khiến nó chìm đắm rất lâu, dường như hận không thể là con chim đó, như vậy sẽ không bị nhốt ở đây.
Ngoài Triệu Cận và Triệu Thân ra, Triệu Tuấn còi cọc cũng bắt đầu mất tập trung, thoạt nhìn thì ngồi rất ngoan ngoãn, nhưng lại ngây ra, cơ miệng đang đọc cũng dần dừng lại. Với kinh nghiệm nhiều năm dạy học của Triệu Nhan, hồn của Triệu Tuấn đã không biết bay đi đâu rồi.
So sánh với nhau, Triệu Dật và Triệu Dung thể hiện khá tốt, đặc biệt là hoàng tử thích đọc sách Triệu Dật, vô cùng có hứng thú với Tam tự kinh mà Triệu Nhan truyền thụ, hơn nữa nó lớn hơn, cho dù Triệu Nhan chưa giảng, cũng có thể lĩnh hội được một số ý nghĩa trong Tam tự kinh, mỗi lúc này, nó lại lộ ra nụ cười hiểu bài, xem ra chuyện nó thích đọc sách không phải đồn nhảm.
Sau khi dạy học sinh đọc thuộc một đoạn Tam tự kinh, Triệu Nhan lại giải thích cho chúng ý nghĩa từng câu trong đó. Triệu Dật và Triệu Dung đều rất chăm chỉ, thậm chí còn chuyên tâm ghi chép lại, còn ba đứa Triệu Cận, Triệu Thân và Triệu Tuấn, khi phát hiện Triệu Nhan không để ý đến chúng, khiến chúng càng thoải mái, đặc biệt là tiếng mất trật tự của Triệu Cận sắp lớn hơn cả tiếng giảng bài của Triệu Nhan.
- Hình Cận, con đứng dậy giải thích ý nghĩa của đoạn Tam tự kinh này!
Thấy Triệu Cận mất trật tự, Triệu Nhan liền gằn giọng nói. Hình Cận thực ra là tên giả của Triệu Cận, mẫu thân của nó trong cung là Hình quý phi, cho nên dùng luôn họ mẫu thân.
- Tam.. à ~, cái đó... thưa thầy, con.. con không biết.
Triệu Cận đột nhiên bị Triệu Nhan gọi lên trả lời câu hỏi, liền giật mình run cầm cập, mở miệng định gọi tam thúc, may mà nó phản ứng nhanh sửa lại, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày nói. Lúc nãy nó không nghe Triệu Nhan giảng bài, tất nhiên không thể trả lời câu hỏi này.
- Hừ, không biết còn không chăm chú nghe giảng, hết giờ phạt con chép hai mươi lần đoạn Tam tự kinh này, ngày mai phải nộp!
Triệu Nhan trợn mắt quát. Giáo viên lúc nào cần nhân từ thì nhân từ, nhưng lúc cần nghiêm khắc thì tuyệt đối không được mềm lòng, nếu không chắc chắn không thể tạo dựng sự uy nghiêm trong mắt học sinh.
- Vâng ~
Nghe thấy bị phạt chép hai mươi lần, Triệu Cận mặt buồn rười rượi trả lời. Đoạn Tam tự kinh này có hai mươi chữ, chép hai mươi lần là mấy trăm chữ, với tốc độ viết của nó, không biết phải viết đến bao giờ.
Thấy Triệu Nhan phạt Triệu Cận, Triệu Thân và Triệu Tuấn đang thất thần cũng lập tức tỉnh táo lại, liền ngồi ngay ngắn không dám lộn xộn nữa, nhưng tình trạng này cũng không duy trì được lâu, hai đứa rất nhanh trở về trạng thái ban đầu, lại bắt đầu mất tập trung, nhưng chỉ cần chúng không ảnh hưởng đến người khác, Triệu Nhan cũng sẽ mặc kệ chúng, dù sao hắn đến đây chủ yếu không phải để giảng dạy, mà là quan sát tính cách của các cháu, xem xem có ai thích hợp làm Thái tử Đại Tống không.
Cùng với tiếng chuông tan học lảnh lót, Triệu Nhan cũng tuyên bố hết giờ, cả phòng học lập tức trở nên rộn ràng, trong đó Triệu Thân phóng ra khỏi lớp đầu tiên, nhảy nhót chơi đùa với chim chóc trong vườn trúc, Triệu Cận lại nói chuyện rôm rả với một đám bạn học xung quanh, còn Triệu Tuấn lặng lẽ lấy từ trong cặp ra một bàn cờ vây, bắt đầu chơi cờ một mình, Triệu Dật cầm quyển vở lúc nãy ghi chép tiếp tục ôn tập, còn Triệu Dung nhỏ tuổi nhất lại đang làm quen với các bạn học xung quanh, sau đó trò chuyện với chúng, nhân tiện còn cùng nhau đi vệ sinh, sau khi quay về Triệu Dung đã nhập hội với mấy đứa trẻ đó, không giống như học sinh mới chuyển đến.
Triệu Nhan không đi xa, thu lại tất cả hành động của Triệu Dật bọn chúng vào tầm mắt, cũng đã hiểu biết cơ bản về tính cách của lũ nhóc. Tiết thứ hai là toán học, Nhã Nhi sẽ dạy các học sinh môn này. Tuy rằng tập tục xã hội thời kì Bắc Tống không nghiêm khắc như thời Minh Thanh, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa nam và nữ, cả tiểu học Đông Kinh từ giáo viên đến học sinh đều là nam, đây cũng là nguyên nhân mà Âu Dương Uyển Linh và Nhan Ngọc Như thành lập trường nữ sinh, cũng chính vì vậy, cho nên sự xuất hiện của cô giáo Nhã Nhi, nhận được sự hưởng ứng đông đảo của học sinh, rất nhiều học sinh mải ngắm Nhã Nhi quên nghe giảng, kết quả mấy đứa trẻ này nhanh chóng biết sự lợi hại của Nhã Nhi, những ai không trả lời được câu hỏi của nàng, đều bị đánh mười roi, kết quả sau giờ lên lớp, rất nhiều học sinh bị đánh sưng bầm cả tay.
Sau khi kết thúc buổi học sáng, các học sinh sẽ tập hợp theo lớp, xếp hàng đến nhà ăn ăn cơm. Trước đây ở tiểu học không phục vụ đồ ăn, nhưng khi danh tiếng của tiểu học Đông Kinh ngày càng lớn, rất nhiều nhà đều muốn gửi con cháu mình đến, rất nhiều đứa trẻ đến từ rất xa, buổi trưa không tiện về nhà, cho nên nhà trường đã xây dựng nhà ăn, phục vụ miễn phí bữa trưa.
Triệu Nhan không đến nhà ăn, vì ở trong trường tiểu học có rất nhiều người quen biết hắn, cho nên để Tiết Lễ dẫn dắt đám học sinh này. Lúc này tụi nhóc Triệu Dật đã hoàn toàn hòa đồng trong lớp, đặc biệt là Triệu Cận và Triệu Dung, đã có hội chơi riêng, từ đây có thể thấy năng lực giao tiếp của hai huynh đệ này thực sự rất tốt.
Buổi chiều là khoa học tự nhiên, lịch học hôm nay khá đặc biệt, cả buổi chiều đều học sinh vật, hơn nữa không giảng bài kiểu khô khan ở trên lớp, giáo viên sẽ dẫn học sinh ra ngoài quan sát côn trùng, nhưng học sinh cũng không được chỉ lo chơi, mà viết lại tên, hoạt động của côn trùng mà mình quan sát được, có thể nói sắp xếp chương trình học vô cùng sinh động.
Cách học tập ngoài trời này ban đầu là do Triệu Nhan sáng tạo ra, mục đích là kích thích hứng thú học tập của học sinh, vì hiệu quả khả quan, hơn nữa học sinh vô cùng thích thú, cho nên vẫn giữ lại.
Triệu Dật bọn chúng trước đây đều nhận sự giáo dục cung đình nghiêm khắc ở trong cung, trong ấn tượng của chúng đi học là bị một lão tiên sinh mặt mày nghiêm khắc nhốt trong phòng học thuộc cứng nhắc, nhưng hôm nay vừa đến trường tiểu học, thì phát hiện hóa ra còn có cách học này, sau khi Triệu Nhan đưa bọn chúng đến một khu vườn nhỏ trong trường, thì cho chúng cầm vở tự do hoạt động, chỉ cần trước khi tan học nộp lại quyển sổ ghi chép là được.
Cũng chính vì vậy, cho nên đám Triệu Dật đều tỏ ra rất thích thú với tiết sinh vật buổi chiều. Khi Triệu Nhan vừa tuyên bố giải tán, chúng cũng không dám đi quá xa Triệu Nhan, nhưng chúng mau lẹ chạy đến với những bạn đã quen, nói mấy câu rồi kéo chúng đi ra xa.
Tuy nhiên những người khác đều được kéo đi hết rồi, chỉ còn Triệu Tuấn là không ai đoái hoài, bởi vì đứa trẻ này quá rụt rè, vào lớp được một ngày rồi, nhưng chưa chủ động bắt chuyện với ai, hơn nữa nó hình như cũng không muốn làm quen với người khác, lúc rỗi thì tự mình đánh cờ với mình, lạc lõng trong thế giới của chính mình không giao tiếp với ai, khiến Triệu Nhan chau mày nhăn mặt, trong lòng đã thầm lọai bỏ Triệu Tuấn.
Vì mẫu thân của Triệu Dật là người Đảng Hạng, chắc chắn không thể kế vị, bây giờ Triệu Tuấn cũng bị loại vì tính cách, như vậy người được chọn làm Thái tử chỉ có thể trong ba đứa trẻ Triệu Cận, Triệu Thân và Triệu Dung. Vốn dĩ Triệu Nhan đã loại bỏ Triệu Cận không thích đọc sách, nhưng sau khi vào trường hắn phát hiện Triệu Cận giỏi về giao tiếp, trên người nó có một sức cuốn hút, đây là một trong những tố chất cần có của người lãnh đạo, nên Triệu Nhan tạm thời liệt nó vào danh sách đề cử.
- Tam ca, đối với người được chọn làm Thái tử, huynh bây giờ đã có ý tưởng manh nha nào chưa?
Lúc này Triệu Quần đi đến hỏi. Vốn dĩ hôm nay không có tiết của Triệu Quần, nhưng bọn trẻ nô đùa trong vườn, Triệu Nhan lo một mình không chăm sóc nổi hết, cho nên gọi y tới đây. Mặt khác Nhã Nhi cũng rất yêu trẻ con, bây giờ đang dẫn một đám trẻ đi quan sát một tổ kiến ăn côn trùng ở bên núi nhân tạo.
- Đã có chủ ý, lũ trẻ Triệu Dật mỗi đứa đều có đặc điểm riêng, có đứa không thích hợp làm quân vương Đại Tống, ta đã loại hai người khỏi danh sách, đám còn lại ta đang quan sát suy nghĩ cẩn thận lần nữa.
Triệu Nhan không che dấu Triệu Quần, nói thẳng những gì mình nghĩ cho y.
- Thực chất đệ thấy Triệu Dật không tồi, vừa hiểu chuyện lại hiếu học, hơn nữa hết sức yêu thương các đệ đệ như Triệu Cận, điểm này rất giống đại ca, đáng tiếc mẫu thân của nó... haiz ~
Khi nói đến đây, Triệu Quần không kìm được thở dài. Y rất coi trọng Triệu Dật, nhưng sau khi người Hồ làm loạn ở Đường Mạt, Đại Tống lập nước trước nay đều lấy người Hán chính thống làm gốc, cho nên tất nhiên không thể để một hoàng tử có dòng máu người Đảng Hạng lên làm vua.
Nghe thấy lời của Triệu Quần, Triệu Nhan cũng thấy tiếc cho Triệu Dật, nhưng hắn chưa kịp cất lời, chợt nghe thấy trong rừng cây đằng sau lưng có tiếng học sinh hét thất thanh:
- Cứu ~ cứu với ~