Trước cửa nội cung, từng nhóm cấm vệ đang dàn hàng ở nơi đó, đao ra khỏi vỏ, tên sẵn trên dây cung, cửa cung ở sau lưng đóng lại càng chặt hơn, trên tường thành đồng dạng cũng cảnh giới nghiêm ngặt, một tướng quân toàn thân áo giáp tay vịn chuôi đao đứng trên cửa thành, một đôi mắt chim ưng quét nhìn bốn phía, quan sát từng động tĩnh ở bất kỳ ngõ ngách nào.
Triệu Nhan bước nhanh đến trước cửa cung, lúc nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt này, lại cười lạnh một tiếng, hộ vệ bên người không cần hắn bảo, liền xông về phía trước cao giọng hô:
- Lăng Vương nhập cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu, mở cửa cung!
Tướng sĩ thủ vệ cửa cung chỉ nhận mệnh lệnh của cấp trên, nói là bảo họ đóng chặt cửa cung không cho bất kỳ ai đi vào, nhưng bọn họ không biết người phải chặn lại là Triệu Nhan, bởi vậy khi nghe thấy Triệu Nhan ở trước mặt muốn tiến cung, người nào người nấy đều lộ ra vẻ chần chờ, bởi vì uy vọng của Triệu Nhan ở trong quân không ai có thể sánh bằng, bất luận là tướng sĩ phái quân đội ngày càng hưng thịnh, hay là thống lĩnh đại quân viễn chinh nước Liêu, ép nước Liêu ký Loan Hà Chi Minh, đều khiến cho tướng sĩ vô cùng kính phục, lại thêm thân phận đặc biệt của Triệu Nhan, cho nên bọn họ trong lúc nhất thời cũng không biết là nên mở cửa hay là nên tiếp tục ngăn cản.
Vị tướng quân đang nắm chuôi đao trên đầu thành khi nhìn thấy Triệu Nhan, trên gương mặt kiên nghị cũng đồng dạng lộ ra vẻ sửng sốt, ngay sau đó lại vội vàng xoay người xuống thành, sau đó mở cửa cung gạt những tướng sĩ ở phía trước ra, nhanh bước lên mấy bước hai tay ôm quyền hành lễ nói với Triệu Nhan:
- Học sinh tham kiến giáo đốc!
Nhìn thấy người tướng sĩ trước mặt này tuy chưa đến 30, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng điềm đạm, Triệu Nhan cũng cảm thấy có chút quen mặt, lập tức hồi tưởng lại một lát lúc này rốt cục mở miệng nói:
- Ngươi là Từ Thắng học sinh khoá thứ hai của Trường quân đội?
- Không ngờ giáo đốc vẫn nhớ được học sinh, lúc đầu nếu không có sự khích lệ của giáo đốc ngài, e là cũng không có mạt tướng của ngày hôm nay!
Từ Thắng này vừa nghe thấy Triệu Nhan gọi tên của mình, liền càng thêm xúc động nói, gương mặt vốn luôn không có cảm xúc cũng hơi ửng hồng, thậm chí ngay cả khoé mắt cũng hơi ướt, điều này khiến những tướng sĩ xung quanh quen biết Từ Thắng đều được mở rộng tầm mắt, đây còn là vị Từ Diêm Vương Từ Thắng mặt lạnh vô tình mà bọn họ quen biết hay không?
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến là lại ở trước cửa cung gặp được học sinh của Trường quân đội, nói ra thì hắn cũng có chút ấn tượng với Từ Thắng này, lúc đấy thành tích học tập của y ở Trường quân đội cũng không tốt cho lắm. Thậm chí còn suýt chút nữa do thành tích quá kém mà bị đuổi học, tuy nhiên sau khi Triệu Nhan gặp qua Từ Thắng, cho rằng đứa học sinh này vẫn rất có tiềm chất để trở thành tướng quân, dù gì thì thành tích học tập trong Trường quân đội cũng không thể nói lên được tất cả. Có vài người cho dù hoàn toàn không biết binh pháp, cũng có thể trở thành danh tướng một đời trên chiến trường.
Mà tên Từ Thắng này đầu óc tuy không thông minh, nhưng tính tình lại kiên nghị trầm ổn, đây cũng là tố chất thiết yếu của một vị tướng quân, cho nên Triệu Nhan liền làm chủ giữ y lại. Và khích lệ y chớ nên nản chí, sau này Từ Thắng thuận lợi tốt nghiệp Trường quân đội và được phân vào trong Tây quân, lúc đó Tây Hạ đã bị diệt, nhưng Tây Vực và phía Bắc lại thường xuyên dấy lên chiến hoả, Từ Thắng chính là dựa vào tính tình kiên nghị trầm ổn của mình, từng bước một trưởng thành trong quân đội, cũng lập nên vô số công lao cho Đại Tống, trở thành một danh tướng chói sáng nhất trong số những học sinh tốt nghiệp từ Trường quân đội, chỉ là không ngờ y đã từ Tây Bắc về, hơn nữa còn vào trong cấm quân của kinh thành.
- Từ Thắng? Ngươi xuất thân từ Từ gia. Mà hình như là Từ gia giao hảo nhiều đời với Cao gia thì phải?
Lúc này Triệu Nhan bỗng nghĩ đến một chuyện, liền không kìm nổi mở miệng hỏi.
- Cái này… Khởi bẩm giáo đốc, Từ gia chúng ta quả thật giao hảo nhiều đời với Cao gia, mẫu thân ta chính là đường muội của Thái Hoàng Thái Hậu.
Từ Thắng lần nữa mở miệng nói, nói ra thì y có thể được điều đến nơi đây để thủ vệ cửa nội cung, cũng nhờ có tầng quan hệ này của y và Cao Thái hậu, chỉ là với tính tình của y, vốn là không muốn đi cửa sau như vậy, nhưng bị trưởng bối trong nhà áp chế, khiến cho y không thể không vâng theo an bài của gia tộc, đến nhậm chức trong nội cung.
- Thì ra là thế, khó trách ngươi có thể được Thái Hoàng Thái Hậu tín nhiệm như thế, tuy nhiên hiện giờ ta muốn nhập cung, ngươi là chuẩn bị ngăn cản hay là cho ta vào cung?
Sắc mặt Triệu Nhan liền trầm xuống. Tuy Từ Thắng là học sinh của mình, nhưng y đồng thời cũng là người có mối quan hệ sâu nặng với Cao gia, cho nên Triệu Nhan cũng không nắm chắc được đối phương sẽ cho mình qua hay không, tuy nhiên nếu Từ Thắng thật sự không cho mình qua, vậy thì rạn nứt giữa mình và Cao Thái Hậu sẽ càng lớn, mâu thuẫn cũng càng thêm không thể hoà giải. Ngày sau ngay cả bản thân hắn cũng không thể đoán trước được sẽ xảy ra tình huống gì.
Từ Thắng trước đó không hề biết người cần cản lại là Triệu Nhan, nghe thấy Triệu Nhan nói thế, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ đắn đo, Triệu Nhan là người mà y tôn kính nhất ở trong lòng, mà Cao Thái Hậu chẳng những là Di Mẫu của y, đồng thời Từ gia còn có lợi ích gút mắt vô cùng phức tạp với Cao gia, cho nên bất luận ai gặp phải tình huống này, e là cũng rất khó đưa ra quyết định được.
- Mở cửa!
Từ Thắng đứng ở trước cửa cung do dự hồi lâu, cuối cùng bỗng lớn tiếng ra lệnh với tướng sĩ ở sau lưng, thời gian y đến cấm cung kinh thành tuy không dài, nhưng với tác phong thao luyện vô cùng nghiêm khắc đã gây dựng được uy vọng của bản thân, cho nên y vừa ra lệnh, gần như là không có ai dám có bất kỳ dị nghị gì, cánh cửa cung nặng nề cũng lần nữa được mở ra, tướng sĩ trước cửa cũng đồng dạng nhường ra một lối đi.
Chứng kiến Từ Thắng vậy mà lại chọn cho mình qua, điều này khiến Triệu Nhan cũng rất bất ngờ, ngay sau đó lại có chút cảm động, bởi vì Từ Thắng làm như vậy, khẳng định sẽ bị gia tộc sau lưng y chỉ trích, đồng thời ngày sau khó mà được Cao Thái hậu tín nhiệm thêm lần nữa, nhưng y vẫn quyết định đứng về phía mình như cũ, hơn nữa không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào, chỉ xuất phát từ sự kính trọng của một học sinh đối với một giáo viên.
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan càng thêm cảm động, liền đi lên vỗ vỗ vai Từ Thắng, không nói lời gì cả, bởi vì bất kỳ lời nói nào nói vào lúc này đều là dư thừa, sau đó hắn cũng không hề ngừng lại, đi nhanh qua cửa cung tiến vào Nội Cung, mà tin tức này cũng được một vài Nội Thị nhanh chóng đưa đến chỗ Cao Thái hậu bên kia.
- Cái gì? Từ Thắng giữ cửa cung thế mà lại cho Triệu Nhan tiến vào?
Cao Thái hậu nghe thấy tin tức này cũng giật mình, bởi vì bà biết Từ Thắng là con trai của đường muội mình, hơn nữa còn rất có năng lực, cho nên mới an bài đến tường thành của nội cung để thủ vệ cửa cung, còn về chuyện Từ Thắng tốt nghiệp từ Trường quân đội bà cũng có biết, chỉ là theo bà nghĩ, tuy Trường quân đội do Triệu Nhan sáng lập, nhưng đồng dạng cũng là của triều đình, cho nên không hề xem chuyện này như một chuyện gì to tát.
Nhưng giờ xem ra, học sinh tốt nghiệp từ Trường quân đội dường như có cảm tình vô cùng sâu nặng với Triệu Nhan, nếu như vậy, e là đánh giá của bà đối với thực lực của Triệu Nhan lúc trước là lầm to rồi, cho dù là những học sinh tốt nhiệp từ Trường quân đội chỉ có một nửa tôn trọng Triệu Nhan như Từ Thắng, vậy thì thực lực trong tay của Triệu Nhan cũng vô cùng kinh người, lỡ như quả thật ép cho Triệu Nhan khởi binh tạo phản, chỉ sợ là bà sẽ không hề có một tướng lĩnh nào có thể sai khiến được.
Nghĩ đến những điều trên, Cao Thái hậu lập tức cảm thấy có một cơn ớn lạnh xâm nhập vào tận xương tuỷ, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi không gọi tên được sinh ra từ sâu thẳm nội tâm bà, bà bỗng phát hiện hành động đoạt quyền lần này của mình dường như là quá lỗ mãng rồi, tuy là có những đại thần như Lã Huệ Khanh và Tư Mã Quang ủng hộ, nhưng về mặt quân đội, bà lại không có chút căn cơ nào, mà ngược lại Triệu Nhan lại thông qua Trường quân đội, đã đem ảnh hưởng của mình trải rộng ra khắp các quân đội, tuy rằng Đại Tống vẫn luôn trọng văn khinh võ, nhưng chỉ cần là người có chút đầu óc đều biết, chỉ có nắm giữ được quân đội, mới có thể đứng vững ở thế bất bại.
- Thái hậu, Lăng Vương đi qua cửa cung đi thẳng đến nơi đây, ai cũng không dám cản, hiện giờ sắp đến đại điện rồi, ngườicó gặp hắn không?
Đúng vào lúc này, một nội thị bên người Cao Thái hậumang theo vẻ mặt lo lắng mở miệng hỏi, nội thị này là thân tín bên người Cao Thái hậu, đương nhiên là biết rất rõ chuyện Cao Thái hậu đoạt quyền, thậm chí còn đích thân tham gia vào, hiện giờ nhìn thấy Triệu Nhan xông vào, gã đương nhiên là vô cùng lo lắng.
- Hoảng cái gì, Lăng Vương cũng đâu có nuốt chửng các ngươi!
Nhìn thấy nội thị hoảng loạn thành thế này, Cao Thái hậu không khỏi trừng mắt lên khiển trách, lúc này bà vẫn giữ dáng vẻ trấn tĩnh, lúc đầu khi quyết định sẽ đoạt quyền, Cao Thái Hậu đã dự tính đến tình huống xấu nhất, bởi vậy chỉ thấy ngay sau đó bà lần nữa phân phó:
- Cho người mở cửa điện, đợi khi Lăng Vương đến, ai gia muốn nhìn thử xem, Lăng Vương hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Sau khi vào Nội Cung, trên đường đi không còn ai dám cản Triệu Nhan nữa, rất nhanh hắn đã đến Khôn Ninh Điện nơi Cao Thái hậu ở, lúc đầu Tào Thái hậuở nơi đây, Triệu Nhan cũng nhiều lần đến Khôn Ninh Điện thỉnh an bà, chỉ là sau khi Triệu Thự qua đời, Tào Thái Hậu liền chuyển đến cung điện ở sâu hơn mà ở, nơi này trở thành nơi ở của Cao Thái hậu, từ đó về sau, Triệu Nhan không còn đến nơi này nữa.
Khìn thấy đại môn của Khôn Ninh Điện mở ra, hai bên cung nữ Nội Thị cũng đều dạt ra hai bên, Triệu Nhan thấy vậy cũng không khách khí, trực tiếp bước vào chính điện Khôn Ninh Điện, kết quả chỉ thấy Cao Thái hậu toàn thân trang phục lộng lẫy ngồi trên đại điện, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, tuy nhiên Triệu Nhan lại rất nhạy bén mà phát hiện rằng, đằng sau ánh mắt sắc bén này của Cao Thái hậu, lại mang theo vài phần chột dạ khó lòng phát giác ra được.
- Nhi thầntham kiến mẫu hậu!
Triệu Nhan sau khi vào đại điện không hề tỏ ra thiếu sót lễ nghi gì, mà chầm chậm đến trước mặt Cao Thái hậu hành lễ nói, tuy Cao Thái hậukhông phải mẫu thân thân sinh của hắn, nhưng lễ nghi cần có tuyệt đối không thể thiếu được.
- Miễn lễ!
Nhìn thấy Triệu Nhan vẫn hành lễ theo nghi lễ với mình, Cao Thái hậu không khỏi thở phào, sau đó nói với giọng trầm ổn, bởi đây nói rõ Triệu Nhan sẽ không làm ra hành động quá giới hạn nào, điều này đối với bà mà nói tuyệt đối là một tin tức vô cùng tốt.
- Tạ mẫu hậu!
Triệu Nhan vẻ mặt bình tĩnh nói, lúc này biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh, cùng với dáng vẻ giận dữ đánh Lã Huệ Khanh vừa nãy như hai người khác nhau vậy, điều này khiến Cao Thái hậu trong lúc nhất thời cũng không đoán ra được mục đích đếnđây của hắn.
- Lăng Vương, không biết ngươi hôm nay tiến cung gặp ai gia, là có chuyện gì sao?
Lúc này Cao Thái hậu lần nữa mở miệng hỏi, bà không hề nhắc tới việc lúc nãy mình cho người đóng chặt cửa cung, muốn chặn Triệu Nhan ở ngoài cửa, càng không nhắc đến việc mình đoạt đi đại quyền xử lý chính vụ từ tay Triệu Nhan.
Nhìn thấy Cao Thái hậu biết rõ mà còn vờ hỏi, Triệu Nhan không khỏi cười lạnh trong lòng, tuy nhiên hắn ở mặt ngoài lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói:
- Hôm nay nhi thần tiến cung, là có vài chuyện muốn trao đổi cùng với Thái hậu, không biết Thái hậu có thời gian để nghe hay không?