- Công tử, lãnh thổ Đại Tống các ngài thật rộng lớn, từ Quảng Châu đến kinh thành đã phải đi mất hơn một tháng, chẳng trách hai năm nay ngài không về thăm nhà.
Trên sông Hoàng Hà mênh mông, Agnes ngồi trên boong tàu vừa thăm thú cảnh sắc hai bên bờ Hoàng Hà, vừa cười nói với Triệu Giai bên cạnh.
Hoàng Hà bấy giờ không chảy xiết đục ngầu như ở hậu thế, đặc biệt là ở trung du và hạ du, nước sông khá bình lặng, cho nên những thuyền lớn thông thường đều có thể chạy trên sông. Hàng hóa vận chuyển của thành Đông Kinh phần lớn cũng đều phải đi qua sông Hoàng Hà, có thể nói Hoàng Hà hiện tại là thời kì sầm uất nhất trong lịch sử.
- Đúng thế, lãnh thổ quá lớn đi lại không tiện, nhưng không còn cách nào khác, hiện tại Đại Tống ta đã đang giải quyết vấn đề giao thông, có lẽ chỉ vài năm nữa, từ Quảng Châu đến Đông Kinh không cần tốn hơn một tháng đi đường nữa.
Triệu Giai nghe thấy vậy lại cười nói.
- Vấn đề giao thông còn có thể giải quyết thế nào chứ, cùng lắm là sửa đường, nhưng cả đoạn đường vừa rồi ta thấy, quãng đường Quảng Châu đến Đông Kinh cho dù là đường thủy hay đường bộ, cũng đã rất tốt rồi, còn giải quyết thế nào nữa?
Agnes nghe thấy lời của Triệu Giai lại băn khoăn.
- Ha ha, cải thiện giao thông không chỉ là sửa đường, nếu nàng có hứng thú với điều này, chúng ta sắp đến cảng sông ngoài thành Khai Phong, đến đó chúng ta sẽ xuống thuyền, rồi ta đưa nàng đi xem một thứ sẽ biết thôi.
Lúc này Triệu Giai lại cố làm ra vẻ bí mật cười lớn nói. Sở dĩ chàng nói như vậy, chủ yếu là sợ Agnes hỏi nhiều, cho nên chi bằng đưa thẳng nàng đến xem tận mắt.
Thấy Triệu Giai không chịu nói, Agnes vô cùng tò mò, nhưng nàng gặng hỏi mãi mà Triệu Giai vẫn chỉ cười lặng thinh, khiến nàng hờn dỗi dẩu mỏ, Triệu Giai liếc mắt nhìn thấy Agnes đang tức giận, lại cười thầm trong lòng, kể ra khi Agnes vừa gặp chàng, tỏ ra rất cẩn thận đề phòng, nhưng khi hai người đã thân quen, Agnes cũng dần dần thể hiện mặt hoạt bát của một thiếu nữ, tính cách khá ngây thơ, nhưng với tính cách mà nàng thể hiện bây giờ, Agnes thực sự không hợp thống trị một đế quốc, đoán là phụ thân của nàng bị hai người con trai phản bội nên u mê, trong lúc tức giận mới lập nàng thành người kế vị hoàng gia.
Thuyền của Triệu Giai đi ngược dòng sông Hoàng Hà, trước mắt đã là cảng sông phía nam Khai Phong, ở đó đã thuộc phạm vi của Khai Phong, thậm chí đứng trên cửa cảng đã có thể nhìn thấy tường thành Khai Phong, nhưng vẫn phải đi thêm một đoạn đường nữa.
Tuy nhiên khi thuyền của Triệu Giai bọn họ cập cảng sông, chợt nhìn thấy trên sông một con thuyền cỡ vừa vọt tới, con thuyền này hình thù rất lạ, trên thuyền không hề có buồm, nhưng tốc độ lại nhanh đáng nể, vừa mới lướt qua thuyền của Triệu Giai bọn họ, trong chốc lát đã vượt lên trước mấy trăm bước, quay mấy vòng trên sông rồi dần dần biến mất trong tầm mắt tất cả mọi người.
- Công tử, đây là thuyền gì vậy, sao không có buồm mà có thể chạy nhanh như thế?
Agnes nhìn theo chiếc thuyền kì lạ, vô cùng kinh ngạc hỏi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chiếc thuyền nào đi nhanh như thế.
- Ha ha, chiếc thuyền này là thuyền hơi nước, bây giờ tạm thời mới chỉ xuất hiện ở trong nội hà, nhưng tin rằng chẳng bao lâu nữa, trên biển cũng sẽ xuất hiện loại thuyền hơi nước này.
Triệu Giai cười giải thích. Tốc độ của chiếc thuyền ban nãy tuy rất nhanh, nhưng chàng cũng để ý thấy trên boong thuyền chất rất nhiều hàng hóa, xem ra loại thuyền này đã bắt đầu đưa vào sử dụng, chỉ có điều phổ biến chưa lâu, hơn nữa cần một thời gian để người dân có thể tiếp nhận những cái mới, cho nên vẫn khá hiếm gặp.
- Thuyền hơi nước?
Cái tên này nghe lạ thật, hơn nữa trên thuyền không có buồm, sao nó lại chạy nhanh như vậy?
Agnes lúc này lại băn khoăn hỏi dồn.
- Cái này...
Triệu Giai lưỡng lự một lát vẫn khó xử nói:
- Nguyên lí của thuyền hơi nước tương đối phức tạp, nhưng tí nữa ta sẽ đưa nàng đi xem một thứ, đến lúc đó sẽ giúp nàng giải thích nguyên lí trong đó.
Nghe thấy Triệu Giai nói như vậy, Agnes đành phải tạm thời cất những câu hỏi lại, sau đó hiếu kì ngắm nhìn cảng sông hùng vĩ trước mắt. Nơi đây là tiếp điểm chủ yếu của đường sông Hoàng Hà và thành Khai Phong, cho nên trên cảng người đông vô kể, xe bò xe ngựa xếp thành hàng dài, đang đợi dỡ hàng hóa.
- Hả, sao đằng sau bò ngựa kéo xe đều đeo một cái túi?
Agnes lại hỏi.
- Là để lũ bò và ngựa không đại tiểu tiện bừa bãi, ô nhiễm môi trường bến cảng.
Triệu Giai bất đắc dĩ trả lời. Lúc này chàng thật sự muốn bẻ đầu của Agnes ra xem, sao nàng ấy lại có nhiều câu hỏi như vậy?
- Ặc, vậy sao trên bến lại đặt nhiều cây cột cao như thế, là để kéo cờ sao?
Agnes chỉ vào những cái cột lớn san sát nhau hỏi.
- Những cái đó dùng để nâng vật nặng lên, trên cột quấn dây thừng và ròng rọc, như vậy có thể treo vật nặng lên, tiện cho tàu thuyền dỡ hàng.
Triệu Giai lại giải thích, thực ra những cái cột này chính là những cần cẩu thô sơ, dùng cho việc dỡ hàng rất thuận tiện, nhưng giá làm ra nó cũng không rẻ.
- Vậy tại sao ở cảng Quảng Châu chúng ta không nhìn thấy mấy cái cột đó?
Agnes lại hỏi tiếp.
- Quảng Châu giáp Nam Dương, mà giá nhân công ở Nam Dương lại rẻ, nhiều thương nhân đều bỏ tiền mua người lên cảng bốc vác. Những lao động này có giá rẻ hơn những chiếc cột nhiều, mà ở thành Đông Kinh khá hạn chế việc sử dụng nô lệ, nhân công khá đắt, cho nên mới có những chiếc trụ lớn này.
Triệu Giai kiên nhẫn giảng giải.
- À, ra là thế!
Agnes nghe đến đây gật gù nói, đồng thời nàng cũng nhớ lại lúc ở trên bến tàu Quảng Châu, đúng là nhìn thấy rất nhiều người dân Nam Dương đang bốc vác hàng.
- Ô… ô… ô…
Đúng lúc Triệu Giai và Agnes đang chuẩn bị xuống thuyền, chợt nghe thấy trên bến tàu vang lên một tràng tiếng kêu nhức óc, theo đó là tiếng gầm rú vang dội, ngay sau đó thì thấy một vật dài kì lạ đang nuốt mây mù đi từ đằng xa lao tới.
- A!
Thấy con quái vật như một con rắn khổng lồ đang nuốt gió phi tới, Agnes sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó nép vào lòng Triệu Giai, toàn thân sợ hãi run lên cầm cập nói:
- Rồng... là rồng!
Trong thần thoại phương tây, chỉ có loài rồng mới nuốt mây mù và khè ra khói, cho nên Agnes liên tưởng như vậy cũng rất bình thường, hơn nữa rồng ở trong thần thoại phương tây là biểu tượng của cái ác, chẳng trách Agnes lại hốt hoảng như vậy, song Triệu Giai lại cười ha ha nói:
- Agnes mau đứng dậy, đây chẳng phải rồng gì đâu, mà là tàu hỏa Đại Tống chúng ta chế tạo ra, đây chính là phương tiện đã cải thiện giao thông mà trước đây ta từng nhắc đến.