- Công tử, chúng ta thật sự có thể ngồi trên chiếc xe lửa này vào thành Đông Kinh ư?
Agnes ôm lấy cánh tay của Triệu Giai, mặt mày thích thú nói. Thấy vẻ mặt của nàng, Triệu Giai cũng không thốt ra lời, không hiểu trong đầu con gái rốt cuộc nghĩ gì, vừa nãy còn sợ xe lửa chết khiếp, bây giờ nghe xong đây chỉ là một phương tiện giao thông, lập tức hưng phấn rối rít, một lúc mà hỏi đi hỏi lại câu này ba lần rồi.
- Đi thôi, xe lửa sắp khởi hành rồi, nếu không lên kịp, thì đành phải đợi chuyến sau đấy.
Triệu Giai nắm tay Agnes đi lên. Chuyến tàu hỏa đi từ cửa cảng về thành Đông Kinh cũng mới khai thông chưa bao lâu, có hai chuyến tàu luân phiên đi từ nội thành đến cửa cảng, hơn nữa còn có khoang chuyên chở người và chở hàng.
- Tuyệt vời!
Agnes nghe thấy được lên tàu, liền nắm tay Triệu Giai chạy lên tàu, nhưng lúc này Triệu Giai lại giữ nàng lại, sau đó chỉ vào một phòng đang có vô số người chen chúc nhau bên cạnh đường ray nói:
- Xe lửa này không được đi miễn phí, muốn lên tàu phải mua vé mới được.
- Hả? Đông vậy sao!
Agnes nhìn căn phòng nhỏ cách bao nhiêu đầu người đằng xa, mặt mày khó chịu nói, đông người mua vé vậy, trời biết phải đợi đến bao giờ?
Tuy nhiên Agnes vừa dứt lời, chợt có một người quản lí đi ra từ sau căn phòng bán vé, tách đám đông bước nhanh đến trước mặt Triệu Giai cung kính nói:
- Thế tử, khoang số ba phía trước đã để trống rồi, hành lý của người cũng đã được mang lên tàu, Vương gia và Vương phi đang đợi người ở bến xe trong thành rồi ạ!
- Ừm, được, đưa chúng ta lên tàu đi!
Triệu Giai cười lạnh nói. Sau khi phát minh ra tàu hỏa, nhà họ độc quyền về chế tạo và sử dụng tàu hỏa, từ khi hoàn thành xây dựng con đường sắt đầu tiên từ kinh thành đến Lạc Dương và thành công vang dội, Lăng Vương phủ bắt đầu cải tạo một số chuyến tàu hỏa trong các vùng nội thành, tăng hiểu biết của nhân dân về tàu hỏa, để đặt nền móng cho xây dựng các tuyến tàu hỏa dài hơn trong tương lai.
- Công tử, người đó là tôi tớ trong nhà ngài à? Sao ông ấy lại gọi ngài là thế tử mà không phải công tử, mà Vương gia và Vương phi là ai?
Agnes lúc này tò mò truy hỏi. Trước đây nàng cũng từng hỏi về hoàn cảnh nhà Triệu Giai, mọi chuyện khác Triệu Giai đều nói với nàng, nhưng chỉ riêng thân phận của phụ thân mình, Triệu Giai không nói kĩ, cho nên Agnes mặc dù biết Triệu Giai chắc chắn là quý tộc của Đại Tống, nhưng không biết chàng lại là hoàng tộc.
- Chúng ta lên tàu rồi hẵng nói!
Triệu Giai không cố ý giấu Agnes, chỉ là gia thế của chàng quá hiển hách, nếu nói thẳng với Agnes thì có cảm giác là thổi kèn khen lấy, thế nên chàng mới không nói rõ, nhưng bây giờ đã đến kinh thành rồi, Agnes sớm muộn sẽ biết, vì vậy chi bằng nói với nàng để nàng có sự chuẩn bị.
Tin Triệu Giai về sớm đã báo đến kinh thành, vì vậy Triệu Nhan sớm đã cho người bố trí cả chặng đường rồi, ví dụ để nguyên một khoang trống trên chuyến xe lửa này. Triệu Giai và Agnes ngồi gần cửa sổ phía trước, hộ vệ của chàng và đám người Frews ngồi ở đằng sau, trong đó đám kị binh người châu Âu Frews hết sức cảnh giác với xe lửa, vì họ giống như Agnes, trước đây đều nghĩ rằng đây là ác long của Đại Tống, cho dù nghe xong người khác giải thích vẫn không dám lơi là cảnh giác, lúc lên tàu đều nắm chặt vũ khí, giữ tư thế sẵn sàng bảo vệ Agnes bất cứ lúc nào, khiến hộ vệ của Triệu Giai được một phen cười nhạo.
Vừa mới ổn định chỗ ngồi trên tàu, Agnes hỏi lại câu hỏi lúc nãy, Triệu Giai bất lực giải thích:
- Agnes, nàng là công chúa của đế quốc La Mã thần thánh, nhưng thân phận của ta cũng không tầm thường, phụ thân của ta là thân vương của Đại Tống, còn ta là trưởng tử của phụ thân, sau này sẽ tiếp nối vương vị của phụ thân, vì vậy được gọi là thế tử!
Nghe thấy lời của Triệu Giai, Agnes không khỏi trợn mắt nhìn chàng, lấy tay che miệng rất lâu không thốt nên lời, tuy sớm biết Triệu Giai là quý tộc, nhưng nàng vạn lần không ngờ Triệu Giai lại có thân phận cao quý như thế. Đại Tống và đế quốc La Mã thần thánh đều giống nhau, danh xưng tôn quý nhất là hoàng đế, dưới hoàng đế chính là vương, ở châu Âu có thể xưng như quốc vương, là bá chủ của tất cả mọi nơi, tuy tình hình ở Đại Tống khác, nhưng thiết nghĩ cũng không khác biệt lớn.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Agnes, Triệu Giai cười ngại ngùng, khiến Agnes cuối cùng mới hết bàng hoàng, sau đó chợt nhớ tới một việc, liền vội vã lên tiếng:
- Ta nhớ ra rồi, hoàng thất của Đại Tống họ Triệu, công tử ngài cũng họ Triệu, lẽ nào ngài là người của hoàng tộc?
- Đúng vậy, ông nội ta chính là hoàng đế thứ năm của Đại Tống, vị thứ sáu cũng chính là hoàng đế đời trước là bá phụ của ta, hoàng đế đương triều tên là Triệu Hú, là em họ ta, nhưng nó mới mười hai tuổi, giờ đang theo học phụ thân ta.
Triệu Giai lại lên tiếng đáp.
Nghe thấy gia thế lừng lẫy của Triệu Giai, Agnes lại bàng hoàng tột đỉnh, tuy xuất thân của nàng cũng vô cùng xuất chúng, nhưng nàng hiện tại chỉ là một công chúa trốn chạy, không có chút ảnh hưởng nào, nhưng Triệu Giai lại khác, gia tộc của chàng thống trị đế quốc Đại Tống vô cùng hùng mạnh này, hơn nữa theo hiểu biết của nàng trong suốt quãng đường, lãnh thổ mà Đại Tống thống trị tương đương với diện tích của cả châu Âu, dân số gấp chục lần đế quốc La Mã thần thánh. Một đế quốc hùng mạnh như vậy, cho dù nàng được kế thừa hoàng vị của đế quốc La Mã thần thánh, khi đối diện với Đại Tống cũng phải khiêm nhường cúi đầu.
Lúc lâu sau, Agnes cuối cùng mới trấn tĩnh lại, sau đó lại rất lâu mới lên tiếng:
- Công tử, lúc trước khi ở Nam Dương, thường nghe người ta nhắc đến Lăng Vương của Đại Tống, nhiều người đều thầm gọi ngài ấy là vua của Nam Dương, nghe nói toàn bộ Nam Dương đều dưới sự kiểm soát của ngài ấy, Lăng Vương đó là ai vậy?
- À? Người ấy chính là cha ta.
Triệu Giai bất đắc dĩ nói. Uy danh của phụ thân mình ở Nam Dương không ai có thể bì kịp, tên của cha cũng thường xuyên được mọi người nhắc đến, thậm chí một số kẻ khi thề nguyền, đều nói nếu không tuân thủ lời thề, sẽ để mình chịu sự phỉ nhổ của Lăng Vương, cho nên Agnes từng nghe nói đến tên của phụ thân mình cũng rất bình thường.
Nghe thấy Lăng Vương danh tiếng lẫy lừng Nam Dương chính là cha của Triệu Giai, Agnes lại không thốt nên lời, các thân vương khác của Đại Tống nàng có thể không biết, nhưng ở Nam Dương và Quảng Châu một khoảng thời gian, từng nghe nói rất nhiều chiến tích của Lăng Vương Triệu Nhan, chẳng hạn nàng không những biết Nam Dương là do một tay Triệu Nhan gây dựng, hơn nữa vị Lăng Vương này còn là một học giả uyên bác, thay đổi bộ mặt ngành giáo dục của Đại Tống, chỉ riêng học trò của ông ấy đã trải khắp thiên hạ, hơn nữa ông ấy còn là nhà phát minh vĩ đại, ví dụ xà phòng mà nàng dùng, hỏa pháo trong hải quân của Đại Tống vân vân... đều từ tay ông ấy, thậm chí nghe nói ông ấy còn phát minh ra một loại khinh khí cầu, có thể chở người bay lên trời, có điều nàng đến Đại Tống chưa bao lâu, chưa được tận mắt chiêm ngưỡng.
- Agnes, sao nàng im lặng vậy?
Triệu Giai nhìn Agnes ngây ra liền lên tiếng hỏi.