- Không có gì, ta chỉ đang nghĩ vận xui của mình sắp kết thúc rồi, vừa đến Đại Tống đã được gặp quý nhân như công tử, sau này ta không cần lo ở Đại Tống bị ai ức hiếp nữa.
Agnes lúc này nửa đùa nửa thật nói.
Nghe thấy Agnes nói vậy, Triệu Giai cũng cười ha ha. Lúc này xe lửa chợt chuyển động, sau đó từ từ lăn bánh, nhưng lại khiến Agnes sợ hãi hét toáng, nắm chặt cánh tay Triệu Giai, đến khi xe lửa chạy chậm lại, nàng mới ngại ngùng bỏ ra, Triệu Giai chỉ cười, sau đó an ủi nàng vài câu rồi ngắm nhìn cảnh quan qua cửa sổ.
Lúc lâu sau, Agnes đột nhiên lên tiếng:
- Công tử, ngài có thể giảng cho ta tại sao tàu hỏa này có thể tự chạy không? Ngoài ra chiếc thuyền hơi nước không có buồm lúc nãy ta thấy trên sông có phải có liên quan đến tàu hỏa không?
Nghe thấy Agnes hỏi, Triệu Giai quay đầu nhìn nàng, quả nhiên thấy Agnes lại nhìn chàng với ánh mắt tò mò đáng yêu, khiến người ta không nỡ từ chối, Triệu Giai buộc lòng giải thích:
- Tàu hỏa hay còn gọi là tàu hơi nước, nó giống như con thuyền hơi nước lúc nãy chúng ta gặp, đều chạy động cơ bằng hơi nước, còn nguyên lí của máy hơi nước có hơi phức tạp, nói đơn giản chính là dùng lửa đun sôi nước lên tạo thành hơi nước, sau đó dùng hơi nước để khởi động động cơ, từ đó sinh ra năng lượng cực lớn, cho dù là tàu hỏa hay thuyền hơi nước, đều dựa vào năng lượng được sinh ra từ hơi nước để chạy.
- Năng lượng của hơi nước? Hình như ta hiểu rồi!
Agnes khi nói đến đây, mắt chợt sáng lên, sau đó lại thân mật ôm lấy cánh tay của Triệu Giai nói:
- Công tử, ta từng đọc trên sách, khoảng một nghìn năm trước, Hy Lạp cổ phương Tây chúng ta có một vị bác học vĩ đại, ông ấy chế tạo ra một quả cầu hơi chuyển động bằng hơi nước, nó cũng dùng năng lượng của hơi nước để chạy, chắc là giống với nguyên lí máy hơi nước của các ngài.
- Quả cầu hơi? Đây là lần đầu tiên nghe thấy, nàng có biết cấu tạo của nó không?
Triệu Giai nghe thấy vậy cũng cảm thấy hứng thú hỏi.
- Biết, thực ra cấu tạo của nó rất đơn giản, ở dưới là một cái nồi bịt kín, sau đó dùng một ống dẫn nối với một quả cầu bằng kim loại, hai đầu quả cầu có lỗ thoát, khi nồi bên dưới nóng lên, khiến hơi nước qua hai lỗ thoát ra ngoài, từ đó tác động quả cầu này chuyển động nhanh.
Agnes thích thú nói. Từ khi nàng đến Đại Tống, phát hiện Đại Tống trên mọi mặt dường như đều tiên tiến hơn châu Âu, khiến nàng không khỏi thất vọng, đặc biệt là sau khi thấy máy hơi nước càng khiến nàng khiếp sợ trước trình độ khoa học kĩ thuật của Đại Tống, không ngờ ở châu Âu sớm đã có người phát hiện ra nguyên lí máy hơi nước rồi.
Triệu Giai nghe Agnes miêu tả về quả cầu hơi xong, liền không khỏi gật đầu nói:
- Không sai, nguyên lí của quả cầu hơi này đúng là giống với máy hơi nước, thậm chí nhìn theo nghĩa rộng, nó cũng thuộc một loại máy hơi nước, chỉ có điều quả cầu hơi này chỉ có thể dùng làm đồ chơi, không có tính thực dụng. Trước đây biểu ca của ta biết được nguyên lí máy hơi nước từ chỗ phụ thân, nhưng để mang nguyên lí đó áp dụng cho thực tế, huynh ấy đã phải tiêu tốn bảy tám năm mới nghiên cứu thành công.
- Ồ, không ngờ máy hơi nước cũng do Lăng Vương nghĩ ra, công tử, ngài có thể kể cho ta nghe về phụ thân ngài không, ta ở Nam Dương từng nghe rất nhiều truyền thuyết liên quan đến ngài ấy, trong đó nhiều người đều nói Lăng Vương học thức sâu rộng, trên đời dường như không có chuyện gì ngài không biết.
Agnes nghe thấy máy hơi nước cũng do Triệu Nhan nghĩ ra, không kìm được hỏi tiếp, với tính tò mò của nàng, tất nhiên không bỏ qua Triệu Giai hỏi về chuyện liên quan đến cha chàng.
- Cha ta...
Nghe thấy Agnes hỏi về cha mình, Triệu Giai lại cảm thấy nhớ, xa nhà gần hai năm, chàng cũng rất nhớ thương cha mẹ mình, nhưng nghĩ tới sắp được gặp lại họ, khiến Triệu Giai cảm thấy sung sướng vô ngần.
Rất lâu sau Triệu Giai mới thôi khắc khoải, sau đó khi định kể cho Agnes nghe về những sự tích truyền kì của phụ thân mình thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó chỉ thấy một con tảo hồng mã chạy vọt qua ngoài cửa sổ, khi người cưỡi trên ngựa nhìn thấy Triệu Giai ở bên trong, lập tức thắng ngựa vui mừng gọi lớn vào bên trong:
- Ca… ca, ở bên này!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên ngoài, Triệu Giai không kìm được quay đầu lại nhìn, kết quả thấy trên con ngựa màu đỏ bên ngoài, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi mặc xiêm y màu đỏ đang ra sức khua tay về phía chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tràn đầy hạnh phúc, còn Triệu Giai nhìn thấy cô bé trên ngựa cũng xúc động đứng bật dậy, mở cửa sổ hét lớn:
- Ngũ muội, sao muội lại đến đây?
Thiếu nữ cưỡi ngựa bên ngoài tên là Triệu Tư Tân, là con gái của Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, con thứ năm trong nhà, năm nay mới mười ba tuổi, cô được thừa hưởng dung mạo mĩ miều từ mẹ, nhưng tính cách lại cực kì nóng nảy, điều này chắc chịu ảnh hưởng từ tam tỷ của Triệu Nhan - Vệ Quốc công chúa. Thực tế Vệ Quốc công chúa cũng thật sự yêu quý cô cháu gái này, thường đón cô bé đến nhà chơi với mình, khiến cho tính cách của Tư Tân quả thực giống như đúc từ một khuôn với nàng, bình thường rất thích quản việc không đâu, đám con nhà giàu ăn chơi trác táng trong kinh thành mỗi khi nhắc tới Tư Tân quận chúa, ai nấy đều đau đầu, chúng không dám chọc vào, cho nên chỉ cần Tư Tân ở đâu, đám con nhà giàu trong thành đều biến mất tăm.
- Khanh khách, không phải huynh đã sớm thông báo về nhà hôm nay sẽ quay về sao, mọi người đều đang đợi huynh ở bến xe trong thành, muội muốn gặp đại ca sớm hơn nên một mình chạy đến!
Triệu Tư Tân cười hi hi đáp. Tuy cô bé rất nghịch ngợm nhưng thân thiết nhất với Triệu Giai, trước đây Triệu Giai là đầu xỏ của đám trẻ quý tộc trong kinh thành, Tư Tân từ nhỏ cũng chuyên đi gây họa, nên chàng không ít lần vì chuyện của Tư Tân mà đánh nhau với đám trẻ quý tộc khác.
Triệu Tư Tân nói xong, chợt dùng hai chân điều khiển ngựa của mình đến gần tàu hỏa, sau đó thò tay bắt lấy cửa sổ xe của Triệu Giai, hai chân trên yên ngựa vô cùng thành thục chui tọt vào khoang xe, tuy Triệu Giai biết tốc độ chạy của xe lửa không nhanh, với thân thủ của Tư Tân chui vào cửa sổ sẽ không bị thương, nhưng vẫn không hỏi mắng cô bé vài câu, đáng tiếc Tư Tân chỉ cười hi hi, không thèm màng đến, ngược lại lùng sục trong người của Triệu Giai, hai bàn tay nhỏ sờ soạng người chàng tìm quà.
Triệu Giai khó khăn lắm mới gỡ được tay của Tư Tân ra, sau đó mắng:
- Con gái lớn từng này rồi, sao vẫn thô thiển như vậy, chả để ý hình tượng chút nào, nếu để dì thấy, chắc chắn sẽ lại mắng muội đó.
- Hi hi, muội không sợ!
Tư Tân không thèm để ý, sau đó cô bé cuối cùng nhìn thấy Agnes ngồi kế bên Triệu Giai, giống như nhìn thấy một món đồ chơi mới vậy, giương to mắt nói:
- Tỷ chính là công chúa La Mã được đại ca muội mua về sao, tướng mạo trông thật kì lạ, nhưng tỷ phải cẩn thận, tuy cha sẽ không làm khó tỷ, nhưng sẽ khó qua được cửa ải của mẹ cả đấy!