- Tư Nguyệt tỷ, Giai ca ca sao vẫn chưa về ạ!
Trong phủ Lăng Vương, một thiếu nữ xinh đẹp chống cằm, mắt nhìn chằm chằm về phía cổng lớn, cứ cách vài phút lại hỏi một lần.
- Yên Nhi, ta thật không biết đệ đệ của ta có điểm nào tốt, lại khiến muội thích đệ ấy như vậy!
Lúc này cô nương dung mạo mĩ miều ngồi bên cạnh thiếu nữ nhấp một ngụm trà, sau đó bất lực liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh. Cô nương xinh đẹp này chính là trưởng nữ của Triệu Nhan - Triệu Tư Nguyệt, năm nay đã mười tám tuổi, tính ra cũng đã đến tuổi cập kê, nhưng người đến cầu thân sắp san bằng bậc cửa Lăng Vương phủ rồi mà nàng vẫn chưa động lòng ai, khiến nhà Triệu Nhan đều vô cùng lo lắng.
- Tư Nguyệt tỷ, ai nói muội thích Giai ca ca, gần hai năm muội chưa được gặp huynh ấy, chỉ là nhớ bình thường thôi!
Thiếu nữ tên Yên Nhi này vẫn rất mạnh miệng, nhưng khi cô bé nhắc đến Triệu Giai thì khuôn mặt liền ửng đỏ, người mù cũng nhìn ra cô bé có ý với Triệu Giai.
Yên Nhi họ Dương, xuất thân từ Dương gia phủ Thiên Ba, phụ thân của nàng chính là Dương Hoài Ngọc hiện đang trấn thủ vùng Hà Bắc và Yến Vân, bạn thân Dương Sĩ Lượng của Triệu Giai chính là anh ruột của nàng. Từ nhỏ nàng đã thân thiết với Triệu Giai, có thể nói là thanh mai trúc mã, khi Yên Nhi lớn hơn một chút, ngày ngày đều quấn quýt bên Triệu Giai, ai cũng có thể nhìn ra nàng thích Triệu Giai, Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng rất hài lòng về Yên Nhi, luôn muốn tác hợp cho hai đứa, song Triệu Giai về mặt tình cảm khá chậm chạp, cho nên quan hệ giữa hai người mãi không tiến triển, nhưng Tào Dĩnh đã bàn bạc với phu nhân của Dương Hoài Ngọc, muộn nhất là năm sau sẽ định hôn sự cho hai đứa.
Thấy dáng vẻ xấu hổ của Yên Nhi, Tư Nguyệt không khỏi giơ tay vuốt ve khuôn mặt của cô bé, sau đó cười hi hi nói:
- Yên Nhi ngốc nhìn bộ dạng bây giờ của muội đi, thật sự khiến người ta vừa yêu lại vừa thương, đúng là một cặp trời sinh với đệ đệ ngốc không hiểu gì về tình yêu của ta!
- Giai ca ca không ngốc!
Nghe thấy Tư Nguyệt nói nàng và Triệu Giai là trời sinh một cặp, Yên Nhi liền vui ra mặt, nhưng sau cùng vẫn không quên bênh Triệu Giai, khiến Tư Nguyệt không khỏi lấy tay dụi trán. Yên Nhi bình thường cũng rất thông minh, nếu không cha mẹ mình sẽ không chỉ định cô bé làm con dâu, nhưng chỉ cần nhắc đến đệ đệ của mình, lí trí của Yên Nhi lập tức tiêu tan, lẽ nào đây chính là điều mà phụ thân nói, con gái rơi vào ái tình đều trở nên si ngốc.
Tuy nhiên lúc này Tư Nguyệt bỗng nhớ ra một chuyện, liền vỗ nhẹ vào khuôn mặt Yên Nhi cho cô bé tỉnh táo, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Yên Nhi, có một chuyện ta nhất định phải nói với muội, muội phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, tránh tí nữa gặp đệ đệ ta sẽ thất thố.
- Chuyện gì ạ?
Yên Nhi mở to đôi mắt nhìn Tư Nguyệt hỏi. Tuy cô bé nhỏ hơn Tư Nguyệt mấy tuổi, nhưng hai người lại là chị em thân thiết, trước đây cũng thường xuyên ở chỗ Tư Nguyệt, đương nhiên một mục đích khác mà cô bé ở chỗ Tư Nguyệt là có thể thường xuyên được gặp Triệu Giai.
- Còn có thể là chuyện gì, đệ đệ ta cũng không còn nhỏ nữa, lần này đệ ấy về còn mang theo một cô nương, muội phải cẩn thận!
Tư Nguyệt thấp giọng nói. Chuyện Triệu Giai đưa Agnes về cũng chỉ có người trong nhà biết, nàng cũng luôn chần chừ không biết nên nói với Yên Nhi thế nào, đến lúc này Triệu Giai sắp trở về, chuyện này muốn giấu cũng không giấu nổi, mới nói ra.
Nghe thấy lời của Tư Nguyệt, Yên Nhi như sét đánh ngang tai, nụ cười trên khuôn mặt chợt cứng đờ. Từ khi nàng mới biết yêu, nàng đã bắt đầu thích Triệu Giai, còn Triệu Giai tuy biểu hiện chậm chạp nhưng đối xử với nàng cũng không giống các cô gái khác, cho nên trong lòng Yên Nhi, Triệu Giai chính là phu quân tương lai của nàng, bây giờ nghe thấy Triệu Giai đột nhiên mang một cô nương bên ngoài về, điều này đối với Yên Nhi mà nói là sự đả kích cực kì lớn.
Thấy thái độ của Yên Nhi, Tư Nguyệt cũng hoảng hốt, vội vàng giải thích:
- Nhưng Yên Nhi muội đừng lo, người Giai đệ mang về là một cô nương ngoại quốc, nghe nói là công chúa bị mất nước, tình cờ được Giai nhi gặp mua về, hơn nữa hình như giữa Giai nhi và cô ấy không có gì cả.
- Cô gái ngoại quốc?
Yên Nhi nghe thấy vậy cuối cùng mới trấn tĩnh từ cơn chấn động và đau buồn, khuôn mặt lộ rõ vẻ suy tư, lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười nói:
- Tư Nguyệt tỷ không nói rõ, lúc nãy làm muội sợ chết khiếp, hóa ra chỉ là một cô gái ngoại quốc nhỏ bé, cho dù trước kia là công chúa một tiểu quốc, nhưng Giai ca ca chắc chắn sẽ không thích cô gái như vậy!
Tuy Yên Nhi cố tỏ ra cực kì bình tĩnh, giọng điệu cũng vô cùng thoải mái, nhưng Tư Nguyệt thân thiết với cô bé lại có thể nhìn ra thái độ của cô bé rất không tự nhiên, dù sao đối với một cô gái mà nói, người con trai mà nàng thích bấy lâu tự nhiên mang về một cô gái khác, cho dù nàng biết người con trai đó không thể cưới cô gái kia làm vợ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến những điều trên, Tư Nguyệt không khỏi thở dài, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé dịu dàng nói:
- Yên Nhi, tuy một số chuyện ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng cái thế giới này chính là thế giới của đàn ông, với thân phận của đệ đệ ta, sau này chắc chắn không thể chỉ có một người con gái là muội, cho nên muội cũng phải học cách bao dung, nếu không người chịu thiệt thòi chính là muội.
- Tư Nguyệt tỷ yên tâm đi, đạo lí này muội đương nhiên là hiểu, cha và các thúc bá của muội, người nào cũng có rất nhiều nữ nhân, điểm này đến phụ thân tỷ Lăng Vương điện hạ cũng không ngoại lệ, muội cũng tự hỏi có thể sánh bằng Lăng Vương phi không.
Khi nói đến đây, khuôn mặt của Yên Nhi cũng trở nên tự nhiên hơn, cô bé lại cười rạng rỡ. Thực ra nàng hiểu hết đạo lí, song vừa nãy đột nhiên nghe thấy Triệu Giai mang một cô gái về, theo bản năng có chút khó chịu mà thôi.
- Nam nhân ấy à, đều trăng hoa!
Tư Nguyệt nghe thấy vậy cũng không khỏi cảm thán. Sở dĩ nàng lớn như vậy vẫn chưa định lấy chồng, thứ nhất là chưa gặp được chàng trai khiến nàng rung động, mặt khác chính là lo lắng sẽ xảy ra hoàn cảnh tương tự.
Đúng lúc Tư Nguyệt và Yên Nhi đang trò chuyện, xe ngựa của Triệu Nhan cuối cùng cũng dừng trước cổng Lăng Vương phủ, Tư Tân trên xe ngựa kéo Agnes hưng phấn chỉ về phía phủ Lăng Vương nói:
- Tỷ xem tỷ xem, đó chính là nhà của bọn muội, mẫu thân của muội và các dì, còn có các ca ca tỷ tỷ đều đang ở trong nhà đợi chúng ta!
Lúc này qua cửa sổ Agnes nhìn thấy phủ Lăng Vương nguy nga trước mặt, liền không khỏi cảm thấy choáng váng. Phủ Lăng Vương vô cùng rộng lớn, cho dù là hoàng cung ở châu Âu trước kia của nàng cũng không bì kịp, hơn nữa bên trong ngôi phủ xây dựng rất kì công, cũng không biết có bao nhiêu phòng ốc, mặt khác Agnes còn nhớ ra, nghe nói công trình đồ sộ nhất trong thành Đông Kinh chính là hoàng cung, không biết hoàng cung sẽ trông như thế nào.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ, đám người Tiết Ninh Nhi, Âu Dương Uyển Linh ở trong phủ nghe báo cũng ra nghênh đón, Triệu Giai vội vàng tiến lên trước chào các dì, sau đó liền bị lũ nhóc kéo sang một bên vòi quà, Triệu Giai đã sớm chuẩn bị, khi còn ở cảng Nam Dương chàng đã bắt đầu chuẩn bị quà cho các đệ đệ muội muội, lần này quay về chỉ riêng quà cáp đã chất đầy một xe.
Thấy cảnh sum họp náo nhiệt của các con, Triệu Nhan vô cùng vui vẻ, liền đưa cả nhà về tiền sảnh. Trên đại sảnh đã chuẩn bị yến tiệc chào đón, cả gia đình quây quần vừa ăn vừa trò chuyện, mấy đứa nhỏ thì nghịch ngợm bày trò, khiến không khí bữa tiệc càng tưng bừng hơn.
Từ khoảnh khắc Triệu Giai bước vào, Yên Nhi đã để mắt đến Agnes phía sau lưng chàng, thậm chí nàng còn nhân cơ hội nói chuyện với Triệu Giai vài câu, nhưng Triệu Giai vẫn như xưa thể hiện rất thân thiết với nàng, khiến tâm trạng của Yên Nhi tốt lên nhiều. Lúc ăn cơm vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Triệu Giai, ngoài ra càng khiến Yên Nhi cảm thấy an tâm là, cô gái Agnes tóc vàng đó không ngồi cùng Triệu Nhan, mà lại ngồi cùng bàn với Tư Tân ríu ra ríu rít không ngừng.
Agnes vừa vào đến đại sảnh thì phát hiện có rất nhiều người đều đang nhìn mình, nàng cũng đã quen với việc này, dù sao vẻ ngoài của nàng khác rất nhiều so với người Tống, cho nên cả chặng đường dù đi đến đâu đều có người nhìn nàng chằm chằm, vì thế nàng không phát hiện ra trong đám đông có một thiếu nữ luôn dõi theo nàng.
- Món này ngon tuyệt cú mèo, món này cũng không tồi, oa, món này mới hợp khẩu vị của ta nhất!
Agnes ngồi cùng với Tư Tân, mau chóng tỏ ra hứng thú với các món ngon trên bàn. Sau khi khai yến nàng bắt đầu thưởng thức từng món một, kết quả liền bị chinh phục bởi những mĩ vị được nấu nướng tỉ mỉ ở Lăng Vương phủ. Trước đó mặc dù Triệu Giai từng đưa nàng đi ăn rất nhiều món ngon, nhưng nàng cảm thấy không đâu bằng các món trong vương phủ.
- Nhìn bộ dạng ăn uống của cô ta thật khó coi.
Yên Nhi nhìn Agnes rất lâu, cuối cùng nhếch mép cười lẩm bẩm. Mặc dù Agnes biết dùng đũa, nhưng dù sao là người châu Âu, không hiểu lắm về lễ nghĩa trên bàn ăn của Đại Tống, cộng thêm các món ăn quá hấp dẫn, vì vậy dáng vẻ ăn cơm tất nhiên không đẹp đẽ cho lắm, khiến Yên Nhi giống như phát hiện ra một khuyết điểm lớn của đối thủ, sau đó không thèm để tâm đến chuyện của Agnes nữa, bắt đầu vui vẻ bắt chuyện với Tư Nguyệt ngồi bên cạnh.
Tiệc rượu xong, Tào Dĩnh gọi Triệu Giai ra đằng sau hỏi về cuộc sống bên ngoài của chàng. Agnes thì được Tư Tân đưa ra hậu viện dạo chơi. Vốn dĩ Yên Nhi không muốn kết giao với Agnes, nhưng Tư Nguyệt lại khuyên nàng, sau này Agnes rất có thể trở thành thiếp của Triệu Giai, nếu như vậy thì chính thê là nàng tất nhiên sớm muộn cũng phải tìm hiểu tính cách của đối phương, để tiện mai kia chung sống, nên Yên Nhi cũng đi theo.
Tào Dĩnh và Triệu Giai tâm sự, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi bọn họ cũng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, rất lâu sau Tào Dĩnh mới hỏi xong, Triệu Nhan liền gọi Triệu Giai ra, rồi hai cha con đến thư phòng. Vừa bước vào thư phòng, Triệu Nhan liền hỏi thẳng vào vấn đề:
- Giai nhi, con định làm gì với cô nương Agnes đó?
- Làm gì là làm gì ạ?
Triệu Giai nghe thấy câu hỏi của phụ thân thì ngây người, nhất thời không hiểu ý của Triệu Nhan.