Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 893 - Chương 889: Cao Thái Hậu Khác Thường

Chưa xác định
Chương 889: Cao thái hậu khác thường

- Phụ thân, bệnh của Thái hậu rốt cuộc thế nào rồi, lúc trước con trên đường đi, không phải nghe nói bệnh của Thái hậu đã bắt đầu chuyển biến tốt, thậm chí quay lại xử lí chính sự rồi sao?

Trên xe ngựa, Triệu Giai hỏi Triệu Nhan ngồi đối diện.

Hồi trước khi còn ở cảng Nam Dương thì nhận được tin Cao Thái hậu bệnh nặng, vì thế đến Triệu Hạo cũng buộc lòng bỏ lại mọi thứ trong tay, nhanh chóng rời khỏi cảng Nam Dương về kinh thành, bây giờ đã mấy tháng trôi qua, lúc trên đường đi Triệu Giai nghe nói sức khỏe của Cao Thái hậu đang hồi phục cho nên không quan tâm lắm, không ngờ vừa mới quay về kinh thành một ngày đã phải vào cung thăm Cao Thái hậu.

Nghe thấy con trai hỏi về bệnh của Cao Thái hậu, Triệu Nhan trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng:

- Lần trước bệnh của Thái hậu trở nặng, sau khi được cụ ngoại con cứu chữa mới dần hồi phục, vốn dĩ đã bình an vô sự, nhưng Thái hậu lại gắng gượng xử lí chính sự, khiến bệnh tình tái phát, dạo gần đây lúc tốt lúc xấu, đành phải giao lại chuyện triều chính cho các đại thần xử lí.

- Thái hậu cũng thật là, tuổi đã cao còn cứng nhắc nắm đại quyền không chịu buông, chẳng trách đường đệ suốt ngày oán thán với con.

Triệu Giai nghe thấy vậy không đồng tình nói. Đối với chuyện Thái hậu nắm toàn quyền, chàng luôn không tán thành.

- Những câu này nói trước mặt ta thì còn được, tuyệt đối không thể tùy tiện nói với người ngoài.

Triệu Nhan nghe thấy lời của con trai thì lườm chàng một cái, thân phận của Triệu Giai rất nhạy cảm, nếu để người ngoài nghe thấy những lời này của chàng, khó tránh khỏi rắc rối.

Nghe lời răn dạy của cha, Triệu Giai lại cười hi hi nói:

- Con đâu có ngốc, chắc chắn sẽ không nói năng bậy bạ, nhưng đường đệ cũng không còn nhỏ nữa, cũng là lúc để đệ ấy bắt đầu tiếp cận chính sự rồi, nhưng con nghe nói Thái hậu tuyệt nhiên không có ý định buông bỏ quyền lực, hồi trước đường đệ từng vài lần viết thư cho con, tuy trong thư không nói rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra đệ ấy rất bất mãn về Thái hậu.

Triệu Nhan nghe thấy lời của con trai cũng trầm ngâm hồi lâu, hắn tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Triệu Hú hơn ai hết. Triệu Hú càng lớn, nó càng khát khao nắm hoàng quyền mà vốn thuộc về nó, sau đó làm nên đại nghiệp, đáng tiếc Cao Thái hậu một mực không cho nó cơ hội, khiến Triệu Hú ngày càng oán trách Cao Thái hậu. Dạo gần đây mỗi khi đến học chỗ hắn, hầu như lần nào cũng trách Cao Thái hậu quản lí nó quá nghiêm ngặt, trước kia Triệu Nhan còn có thể khuyên, nhưng Triệu Hú giờ đã bước vào thời kì khủng hoảng tuổi dậy thì, lời nói của hắn không còn tác dụng lớn nữa.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng không kìm được thở dài. Trước kia hắn sở dĩ chịu giao đại quyền, chủ yếu vì lo lắng sẽ làm rạn nứt quan hệ với Triệu Hú, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy, tuy Cao Thái hậu nắm quyền lực nhưng chẳng qua cũng chỉ là chịu đòn thay hắn mà thôi, khiến hắn bỗng nhiên có chút áy náy với Cao Thái hậu.

Xe ngựa của Triệu Nhan nhanh chóng đi qua cổng thành vào hoàng cung, vốn dĩ bình thường Cao Thái hậu hay ở điện Thùy Củng, chỉ sau khi lâm bệnh, mới di giá đến điện Khôn Ninh dưỡng bệnh. Điện Khôn Ninh thuộc nội cung, cho dù Triệu Nhan là vương gia cũng không được tùy tiện vào trong, Triệu Nhan sai người đi thông báo xong, được sự cho phép của Cao Thái hậu mới vào trong nội cung.

Có điều Triệu Nhan không ngờ là, hắn vừa đưa Triệu Giai vào điện Khôn Ninh, thì gặp Triệu Hạo đang cười đi tới:

- Tam đệ, hôm nay sức khỏe của mẫu hậu đã khá hơn chút, nhưng vẫn chưa thể xuống giường, bảo ta thay người đón tiếp.

Khi nói tới đây, Triệu Hạo lại cười nói với Triệu Giai:

- Giai nhi cháu về khi nào vậy?

- Khởi bẩm bá phụ, con mới về hôm kia, nghỉ ngơi ở nhà một ngày, nghe nói Thái hậu trở bệnh liền đến hỏi thăm.

Triệu Giai chào Triệu Hạo.

- Nhị ca huynh đến sớm thật!

Lúc này Triệu Nhan cũng cười chào hỏi gã, nhưng trong lòng hắn lại đang cười nhạo. Từ khi Triệu Hạo quay về, hầu như ngày nào cũng xum xoe chỗ Cao Thái hậu, làm bộ hiếu tử, thực ra sớm đã có dã tâm, ai mà không biết, chẳng qua là muốn lấy lòng Cao Thái hậu, dốc nỗ lực cuối cùng thực hiện dã tâm của gã mà thôi.

Lúc đó cha con Triệu Nhan cùng Triệu Hạo vào điện Khôn Ninh. Khi Triệu Giai nhìn thấy Cao Thái hậu cũng không khỏi giật mình, mới hai năm không gặp, Cao Thái hậu đã già hơn trước rất nhiều, chẳng những tóc bạc trắng, mặt cũng nhiều nếp nhăn, dáng người gầy gò, thoạt nhìn quả thực như một bà lão bảy tám chục tuổi, nhưng năm nay bà còn chưa đến sáu mươi.

- Cháu bái kiến Thái hoàng thái hậu!

Triệu Giai gặp Cao Thái hậu lập tức quỳ xuống hành lễ.

Cao Thái hậu tuy trông rất già nua, hơn nữa còn đang bị bệnh, nhưng tinh thần hôm nay rất tốt, nhìn Triệu Giai với đôi mắt mờ nhòa, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười nói:

- Hóa ra là Giai nhi đã về, mau đứng dậy đến đây bà nội nhìn!

- Dạ!

Triệu Giai đáp một tiếng rồi đứng dậy, sau đó tiến lên hai bước. Chàng năm nay đã sang tuổi mười sáu, khi đứng cạnh phụ thân Triệu Nhan không thấp hơn là bao, hơn nữa hai cha con họ trông rất giống nhau, chỉ là sau hai năm ròng rã trên biển khiến Triệu Giai nhìn đen gầy đi chút, nhưng xem ra so với phụ thân trông lại dũng mãnh hơn.

- Tốt lắm tốt lắm, Giai nhi nhà ta đã trưởng thành rồi!

Cao Thái hậu ngắm nhìn Triệu Giai không khỏi gật đầu khen ngợi, sau đó quay sang nói với Triệu Nhan:

- Nhan nhi, ta nghe nói Giai nhi vẫn chưa định hôn sự, bậc làm cha mẹ các con cũng thật là vô tâm, trùng hợp hôm qua cháu gái của ta đến thăm ta, ta thấy đứa trẻ đó rất xứng đôi với Giai nhi, hay là tác thành cho Giai nhi thấy sao?

Cháu gái của Cao Thái hậu tất nhiên chính là người của tướng môn Cao gia, nhưng Triệu Giai nghe thấy vậy lại cười khổ, chàng không thích liên hôn với nhà họ Cao, song lại không thể thẳng thừng từ chối đề nghị của Cao Thái hậu, đành phải nhìn sang cầu cứu Triệu Nhan, Triệu Nhan bèn mỉm cười hành lễ với Cao Thái hậu nói:

- Khởi bẩm mẫu hậu, mặc dù Giai nhi chưa định hôn, nhưng nó và con gái của Dương gia từ nhỏ đã quen biết, hơn nữa hai đứa đều tâm đầu ý hợp, mẹ của Giai nhi đã bàn bạc chuyện hôn sự với Dương gia rồi, vì thế e Triệu Giai phải phụ tấm chân tình của mẫu hậu rồi!

Cũng chỉ có Triệu Nhan mới dám từ chối thẳng thừng như vậy, Cao Thái hậu nghe xong đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Sở dĩ bà tỏ ý muốn gả con gái Cao gia cho Triệu Giai, thực ra là muốn làm thêm chút chuyện cho Cao gia, dù sao qua trận ốm này, bà chợt nhận ra mình thật sự đã già, không biết sẽ quỵ ngã lúc nào, mà bao năm nay Cao gia vẫn chưa xuất hiện anh tài xuất chúng nào, tất cả đều nhờ vào quan hệ của mình, nếu mình ra đi thì nói không chừng Cao gia sẽ không vực dậy nổi.

Thấy vẻ thất vọng của Cao Thái hậu, Triệu Nhan bỗng cảm thấy áy náy, hắn tất nhiên là biết Cao Thái hậu đề nghị liên hôn vì nghĩ cho lợi ích của Cao gia nhưng hắn cũng không muốn dùng hôn sự của con cái mình để trao đổi lợi ích, cho nên hắn trầm ngâm hồi lâu mới chợt lên tiếng:

- Mẫu hậu, các con có phúc phận của các con, con đều để chúng tự mình lựa chọn người mình thích, nếu mẫu hậu không chê, có thể bảo các hậu bối của Cao gia năng lui tới phủ của con, biết đâu các con sẽ tâm đầu ý hợp, chỉ cần chúng đồng ý, con tuyệt đối không ngăn cản!

Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Cao Thái hậu liền tươi tỉnh trở lại, xúc động nhìn Triệu Nhan nói:

- Được được, có câu nói này của Nhan nhi con là ta yên tâm rồi!

Nghe thấy đối thoại giữa mẫu hậu và Triệu Nhan, Triệu Hạo đứng bên sắc mặt tối sầm vì Cao Thái hậu lại chủ động muốn liên hôn Cao gia với nhà Triệu Nhan, nhưng gã mới là con trai ruột của Cao Thái hậu, theo lí mà nói nên để gã kết thông gia với Cao gia, gã cũng còn mấy đứa con trai chưa thành hôn, nhưng mấy ngày nay Cao Thái hậu còn chẳng buồn nhắc đến, ngược lại Triệu Nhan vừa tới bà đã đề nghị, đây rõ ràng là không coi trọng đứa con trai ruột này.

Có lẽ vì tuổi đã cao, Cao Thái hậu giờ hoàn toàn không còn sự quyết đoán và cứng rắn ở trên triều đình, kéo Triệu Giai ngồi cạnh mình hỏi về cuộc sống bên ngoài của chàng, tuy điều này khiến Triệu Giai nhất thời không quen, nhưng đều trả lời từng câu hỏi.

- Giai nhi, con rất lâu mới về nhà, ta tình cờ nghe nói Hú nhi luôn nhớ nhung huynh trưởng là con, ta ở đây không sao, con mau đi tìm Hú nhi trò chuyện, ta còn có việc muốn nói với phụ thân con!

Sau cùng Cao Thái hậu đột nhiên mở lời.

Triệu Giai nghe thấy vậy cũng sửng sốt, đầu tiên liếc nhìn phụ thân Triệu Nhan một cái, khi thấy Triệu Nhan mỉm cười gật đầu ra hiệu với chàng, Triệu Giai mới đứng dậy đáp:

- Vâng, cháu tuân mệnh!

Triệu Giai nói xong liền chào Triệu Hạo rồi mới quay người bước ra khỏi đại điện, nhưng chàng vừa đi vừa nghĩ, hôm nay thái độ của Cao Thái hậu với mình rất lạ, giờ còn giữ phụ thân lại, chẳng lẽ thật sự có chuyện lớn gì cần dặn dò?

Sau khi Triệu Giai đi khỏi, Cao Thái hậu lại bảo cung nữ bê hai cái ghế đến, sau đó bảo Triệu Hạo và Triệu Nhan cùng ngồi trước giường mình, lúc này mới cất lời:

- Nhan nhi, Hạo nhi, các con đều là huynh đệ của Húc nhi, Húc nhi luôn một lòng muốn làm một minh quân, đáng tiếc bị người ta bịt mắt, cải cách làm cho trời đất đảo lộn, may mà sau này nó tỉnh táo lại, nhờ sự giúp đỡ của Nhan nhi, mới không phạm sai lầm lớn!

- Mẫu hậu quá lời rồi, tuy cải cách mang lại nhiều tác động xấu nhưng hoàng huynh cũng vì suy nghĩ cho sự giàu mạnh của Đại Tống ta, hơn nữa nhi thần cũng không giúp được gì nhiều!

Triệu Nhan lúc này vội vàng khiêm tốn nói.

- Nhan nhi con không cần quá khiêm tốn, Húc nhi trước lúc lâm trung từng nói với ta, nếu không có con bên cạnh, e rằng Đại Tống đã bị nó phá hoại, nếu như vậy, sợ rằng nó chết cũng không nhắm mắt.

Cao Thái hậu lại thở dài nói, nhớ lại đứa con cả đoản mệnh của mình, trong lòng bà cảm thấy vô cùng buồn bã, trong đôi mắt mờ nhòa ánh nước.

Thấy dáng vẻ đau buồn của Cao Thái hậu, Triệu Nhan và Triệu Hạo đều im lặng, rất lâu sau, Cao Thái hậu chợt lau nước mắt, sau đó nói với Triệu Nhan bằng giọng điệu thương lượng:

- Nhan nhi, đại ca của con đã không còn nữa, tứ đệ của con lại đam mê y học, bên cạnh ai gia chỉ có hai con là có thể dựa vào, bây giờ ai gia bệnh nặng, thực sự không thể xử lí chính sự, vì vậy ai gia muốn con và Hạo nhi cùng nhau thay ai gia giải quyết việc triều chính, không biết ý con thế nào?

Bình Luận (0)
Comment