Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 894 - Chương 890: Triệu Hú Đáng Thương

Chưa xác định
Chương 890: Triệu Hú đáng thương

- Thiên hạ chi đạt đạo ngũ, sở dĩ hành chi giả tam. Viết: Quân thần dã, phụ tử dã, phu phụ dã, côn đệ dã, bằng hữu chi giao dã. Ngũ giả, thiên hạ chi đạt đạo dã...*

Triệu Hú vô hồn đọc thuộc “Trung Dung”, nằm rạp ra bàn, hai mắt nhìn ngang ngó dọc, tuy không có thầy giám sát, nhưng nó cũng không dám ra ngoài, vì nó biết thái giám và cung nữ bên cạnh đều là Thái hậu phái đến, nếu nó không đọc sách chạy đi chơi, chắc chắn sẽ bị ăn mắng một trận.

* Tạm dịch: Trên đời có năm mối quan hệ luân thường đó là quân thần, phụ tử, phu thê, huynh đệ, bằng hữu và có ba cách để đối đãi với những mối quan hệ này…

Tuy nhiên đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng “bộp” cửa thư phòng bật mở, sau đó một thiếu niên thân hình mảnh khảnh nhìn nó cười nói:

- Ôi za, hoàng đế bệ hạ của chúng ta thật chăm chỉ, nhưng tư thế đọc sách của đệ thật độc đáo, lẽ nào kinh thành bây giờ đang mốt đọc sách tư thế này sao?

- Đại... đại ca?

Triệu Hú nhìn thấy thiếu niên bước vào thì bất ngờ, ngay sau đó không dám tin dụi dụi mắt, xác thực xem mình có hoa mắt không, khi biết đích xác người trước mặt là Triệu Giai mới mừng quýnh kêu lên, nhảy vọt tới ôm chầm lấy chàng cười lớn nói:

- Đại ca sao huynh lại ở đây, đệ sắp chết chán rồi nè!

Triệu Hú thường xuyên đến chỗ Triệu Nhan, bình thường cũng rất thân thiết với huynh đệ Triệu Giai, cho nên tuy họ chỉ là anh em họ nhưng Triệu Hú cũng giống như đám Triệu Tín, đều gọi Triệu Giai là đại ca. Ngày trước khi Triệu Giai còn ở kinh thành, còn hay vào trong cung chơi với nó, nhưng từ khi Triệu Giai đến học viện hải quân, đám Triệu Tín cũng bị tống vào học viện Truy Nguyên học tập, khiến nó hằng ngày không còn ai trò chuyện, bây giờ nhìn thấy Triệu Giai đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tất nhiên vô cùng vui vẻ.

- Ha ha, ta đã xa nhà hai năm rồi, năm nay nếu lại không ăn tết ở nhà, sợ mẹ ta sẽ mắng ta chết mất. Hôm kia vừa về đến kinh thành, hôm nay đã bị cha ta kéo tới thăm Thái hậu, họ có chuyện riêng cần nói không muốn ta nghe, vì thế bảo ta đến hàn huyên với đệ.

Triệu Giai cũng cười vỗ lưng Triệu Hú nói, sau đó kéo nó ngồi xuống trò chuyện.

- Huynh về từ hôm kia, sao không tới thăm đệ? Đúng là không coi trọng tình huynh đệ mà!

Triệu Hú nghe thấy lời của Triệu Giai lại hậm hực hét.

- Ta thật sự muốn tìm đệ, nhưng hôm qua lại bị Tư Tân bọn họ lôi đi dạo phố cả một ngày, hôm nay nếu không phải bị cha kéo tới thăm Thái hậu, chắc cũng chẳng có thời gian tới chơi với đệ.

Đối với lời hờn dỗi của Triệu Hú, Triệu Giai không hề để tâm nói.

Nghe thấy Triệu Giai bị chị họ Tư Tân của mình lôi đi, Triệu Hú liền không dám hé răng nửa lời. Trong tất cả huynh đệ tỷ muội, nó sợ Tư Tân nhất, trước đây không ít lần bị cô nhóc bắt nạt, hơn nữa tam thúc Triệu Nhan còn rất yêu chiều con gái, nó chịu ấm ức cũng không có chỗ giãi bày, cho nên chỉ còn cách lánh xa Tư Tân.

- Đại ca, lần này huynh đi hai năm trời, không những cao thêm nhiều mà hình như còn trông đàn ông hơn, mau kể cho đệ nghe, bình thường các huynh làm những gì ở Học viện hải quân?

Triệu Hú mau chóng sốc lại tinh thần, liền tiến lên trước mặt Triệu Giai tự mình rót trà cho chàng hỏi. Từ khi lên ngôi hoàng đế, nó liền bị trói buộc trong hoàng cung, tuy được đến học ở phủ Lăng vương, hằng ngày Triệu Nhan cũng cố gắng đưa nó ra ngoài chơi, nhưng chỉ khoanh vùng trong kinh thành, tuyệt đối không cho phép ra ngoài kinh thành, vì vậy nó vô cùng hiếu kì về thế giới bên ngoài.

Có lẽ người ta sẽ ngưỡng mộ Triệu Hú còn nhỏ đã đăng cơ hoàng vị, nhưng Triệu Giai thì cảm thấy đứa em họ này của mình vô cùng đáng thương, vì từ nhỏ nó đã không thể tự do chơi đùa như những đứa trẻ bình thường khác, thậm chí còn bị người khác quản cả việc ăn mặc ngủ nghỉ, chàng nghĩ sống như vậy quả thực còn đau khổ hơn là chết, cho nên trước kia lúc nào rảnh, chàng đều tới tâm sự với Triệu Hú, cũng coi như dốc sức làm tròn chức trách của bậc huynh trưởng.

- Phải nói đến cuộc sống ở Học viện hải quân, thật sự vô cùng sinh động. Năm nhất vẫn chưa có gì đặc biệt, chỉ tập luyện trong học viện, nhưng sang năm thứ hai, bọn huynh bắt đầu được ngồi thuyền ra biển, thực hành trên biển, ví dụ ứng phó với những tình huống bất ngờ xảy ra trên biển, và lái, chỉ huy tàu biển... Cách đây không lâu cảng Nam Dương phát động chiến tranh với nước Tát Tề, lúc đó ta cũng ở đây, tận mắt chiêm ngưỡng thủy chiến giữa hai nước, chỉ là diễn biến hơi làm ta thất vọng...

Triệu Giai cũng biết Triệu Hú thích nghe chuyện thế giới bên ngoài nên kể lại tường tận quá trình hai năm của mình, khiến Triệu Hú chìm đắm trong đó, đặc biệt là rất thích thú với chuyện Triệu Giai lái chiến thuyền đi ra biển, nó còn chủ động hỏi han rất nhiều điều liên quan đến biển, Triệu Giai đều giải đáp hết.

Triệu Giai kể chuyện rất lâu, Triệu Hú bỗng nhiên thở dài nói:

- Đại ca, đệ thật ngưỡng mộ cuộc sống của huynh, tuy có tam thúc quản lí, nhưng chí ít còn sướng hơn đệ nhiều, huynh từ nhỏ đã mơ ước tham gia hải quân, giờ đã vào Học viện hải quân, cũng coi như đạt được một nửa tâm nguyện của huynh, nhưng huynh nhìn đệ xem, ngày ngày bị giam cầm trong hoàng cung này, không có lấy một chút tự do, đừng nói thực hiện được lí tưởng của mình!

Nghe thấy lời than thở của Triệu Hú, Triệu Giai cũng không khỏi đồng cảm vỗ vai Triệu Hú trầm giọng an ủi:

- Hú đệ, giang sơn Đại Tống này là của Triệu gia chúng ta, luôn cần có một người gánh vác trách nhiệm này, trước kia là phụ hoàng của đệ, giờ đến lượt đệ, cũng không còn cách nào khác, cố gắng vài năm nữa đệ trưởng thành, chắc sẽ tự do hơn.

- Ôi, đệ thật ngưỡng mộ đại ca, muốn làm gì thì làm đó, cả đời này đệ cũng đừng hòng nghĩ tới cuộc sống tự do tự tại đó.

Lúc này Triệu Hú lại nói. Đây là lần thứ hai nó nói mình hâm mộ Triệu Giai rồi.

- Được rồi, huynh đệ chúng ta khó khăn lắm mới trùng phùng, đừng nhắc tới những chuyện mất hứng đó nữa, lần này ta ở Nam Dương gặp một chuyện rất thú vị, đệ có muốn nghe không?

Lúc này Triệu Giai cảm thấy không khí có hơi nặng nề, lập tức đổi chủ đề.

- Hả? Là chuyện thú vị gì?

Triệu Hú nghe đến đây mở to mắt hỏi, dù sao nó vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, rất dễ bị phân tán chú ý.

- Là thế này, ta có một người bạn tên là Lý Thành, trước kia cũng thường tới vương phủ, chắc đệ cũng biết chứ?

Lúc này Triệu Giai bèn lên tiếng.

- Đúng vậy, đệ nhớ người tên Lý Thành này, kể ra huynh ấy cũng là công tử đào hoa có tiếng ở kinh thành, ở kinh thành chẳng có tửu lâu nào mà huynh ấy không biết, sao vậy, huynh ấy cũng vào Học viện hải quân?

Lúc này Triệu Hú khá ngạc nhiên nói. Ấn tượng của nó về Lý Thành vẫn còn dừng lại ở việc người đó rất háo sắc, thực sự không ngờ huynh ấy cũng tham gia hải quân.

- Không sai, cậu ấy và ta cùng vào Học viện hải quân, ngoài ra còn có Sĩ Lượng của nhà Dương Hoài Ngọc, ba người chúng ta đều học chung lớp, hơn nữa còn cùng đi cảng Nam Dương. Có một ngày khi chúng ta đang du ngoạn, không ngờ gặp một tên buôn lậu, đệ cũng biết tính cách của Lý Thành đó, kết quả cùng tên buôn lậu đó về chỗ ở của gã, định mua mấy mỹ nữ mang về, ngờ đâu...

Triệu Giai vừa nói vừa thuật lại chuyện chàng gặp được Agnes, hơn nữa còn giới thiệu vị trí địa lí của đất nước La Mã thần thánh ở châu Âu, và một số tình hình hiện tại của châu Âu.

Triệu Hú luôn rất tò mò về chuyện ở hải ngoại, khi nghe thấy Triệu Giai lại có thể gặp gỡ công chúa châu Âu cách Đại Tống hàng vạn dặm cũng không khỏi kinh ngạc, càng chăm chú lắng nghe hơn, kết quả khi nghe thấy hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh bị giáo hoàng kìm kẹp, nó hết sức bất ngờ, theo nó nghĩ giáo hoàng thực chất chỉ là người đứng đầu một tôn giáo, không khác gì địa vị ở Đạo môn của Trương Thiên Sư núi Long Hổ, nhưng người như vậy sao có thể uy hiếp tới hoàng quyền?

Triệu Hú không hiểu vấn đề trên, thế là hỏi Triệu Giai, đối với điều này Triệu Giai cũng biết chút ít, liền đáp:

- Ta cũng từng hỏi Agnes câu hỏi này, cũng biết được một chút từ chỗ phụ thân, hoàn cảnh ở châu Âu khác với chúng ta, thế lực tôn giáo bên họ kết hợp với quyền lực thế tục, đến hoàng đế và quốc vương cũng cần sự ủng hộ của họ mới được lên ngôi, nếu không sẽ bất hợp pháp, dân chúng cũng sẽ không chấp nhận sự thống trị của hoàng đế và quốc vương, mặt khác giáo hội còn có quyền thu thuế riêng, thậm chí còn có lực lượng vũ trang của mình, như vậy giáo hoàng của giáo hội tất nhiên có ngân sách ngang bằng với hoàng đế, có câu “Một núi không thể có hai hổ”, giữa giáo hoàng và hoàng đế nhất định có một bên bị chèn ép.

- Thì ra là vậy!

Triệu Hú nghe đến đây cuối cùng gật đầu hiểu ra, nhưng sau đó nó lại chau mày nói:

- Nếu như vậy, sức mạnh của tôn giáo thật đáng sợ, chẳng trách trong lịch sử có nhiều vị vua đều ra lệnh tiêu diệt Phật giáo, hiện tại đạo Phật của Đại Tống chúng ta cũng rất hưng thịnh, vậy chúng ta có phải cũng nên kiểm soát chút không?

Nghe thấy Triệu Hú nói vậy, Triệu Giai cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhưng nhanh chóng mỉm cười lắc đầu nói:

- Ta nghĩ không cần lo lắng, trước kia khi phụ thân ta nhiếp chính từng tăng cường quản lí những người xuất gia theo đạo Phật, thậm chí hằng năm chúng ta còn hạn chế số người xuất gia, hơn nữa các môn phái trong nội bộ của họ cũng phân chia rất phức tạp, căn bản không thể hình thành một lực lượng thống nhất, càng không thể uy hiếp đến sự thống trị của triều đình.

Đối với phân tích của Triệu Giai, Triệu Hú suy nghĩ một lát cũng tán đồng gật đầu. Tình hình của Đại Tống và châu Âu không giống nhau, tuy bách tính cầu thần bái phật nhưng nếu bảo họ theo Phật giáo tạo phản, chắc cũng không ai dám. Nghĩ đến đây, Triệu Hú cuối cùng an tâm, sau đó lại hỏi đến một số tình hình bên châu Âu, mặc dù Đại Tống cách châu Âu rất xa, nhưng cũng chính vì vậy, Triệu Hú càng hiếu kì hơn về châu Âu.

Tuy nhiên trong lúc Triệu Giai và Triệu Hú đang nói chuyện, trong điện Khôn Ninh trống vắng, Cao Thái hậu vừa mở lời muốn Triệu Nhan và Triệu Hạo cùng nhau xử lí triều chính, không khí trong đại điện lập tức thay đổi, đặc biệt là sắc mặt của Triệu Nhan liền trở nên nặng nề, nhìn Cao Thái hậu thần sắc ốm yếu im lặng rất lâu, hèn nào thái độ vừa rồi của Cao Thái hậu lại kì lạ như vậy, hóa ra tất cả đều vì chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment