- Phụ thân, chuyện người Nữ Chân quật khởi chưa hẳn là tệ nhất, mấu chốt là việc Liêu Quốc khống chế phía bắc ngày càng yếu thế, sẽ khiến thực lực bọn Nữ Chân tăng mạnh, nếu bọn chúng hoàn toàn khống chế Hoàng Long phủ thành, vậy Liêu quốc gặp phải hiểm cảnh rồi!
Lúc này Triệu Giai lại mở miệng nói, chàng không quá chấp nhất chuyện người Nữ Chân quật khởi, khoảng cách quá xa xôi nhưng Liêu Quốc nay thực lực suy yếu thì càng thể hiện rõ, đặc biệt sau khi mất mười sáu châu Yến Vân, thực lực càng đi xuống, nếu Đại Tống không phải nói cần nghỉ ngơi lại sức sớm đã dụng binh với Liêu Quốc rồi.
- Liêu quốc!
Nghe con trai nói, Triệu Nhan cũng thở dài, nhớ ngày đó lần đầu tiên gặp mặt Gia Luật Tuấn, ấn tượng càng khắc sâu, sau này biết được thủ đoạn chính trị của y cũng không đơn giản, chuyện kết minh Loan Hà càng chứng tỏ Gia Luật Tuấn hết sức ưu tú, nếu không cũng không thể nhanh chóng đàn áp phản quân của Gia Luật Trọng Nguyên như vậy, còn giúp Liêu Quốc dần khôi phục thực lực.
Chỉ đáng tiếc hắn ta vẫn phạm phải sai lầm mà bất kỳ vị đế vương nào cũng phạm phải, sau khi đất nước an ổn lại trầm mê hưởng lạc, triều chính hoang phế, Gia Luật Tuấn cũng không phải người đầu tiên phạm phải, trong lịch sử có đại danh Đương Minh Hoàng Lý Long Cơ, hơn nữa Triệu Nhan tin gã chưa phải là người cuối cùng.
Vì gã trầm mê hưởng lạc, Đại Tống mới thu phục mười sáu châu Yến Vân, cũng do gã nghi ngờ vô căn cứ làm trọng thần Gia Luật Nhân Tiên chết trận, càng làm thực lực Liêu Quốc suy yếu, là dấu hiệu cho thấy Liêu Quốc đi từ thịnh sang suy, dưới sự thống trị của Gia Luật Tuấn bắt đầu xuống dốc.
- Phụ thân, con thấy tin tức truyền từ Liêu Quốc nói trọng thần Gia Luật Ất Tân không giống kẻ chịu ngồi yên, hơn nữa Gia Luật Tuấn còn bị lão che mắt nhưng lại tin dùng mà không chút hoài nghi, nếu cứ như thế, chẳng cần người Nữ Chân tấn công tự mình cũng sẽ gây ra nhiễu loạn lớn, dựa vào A Cốt Đả quá khôn khéo lúc đó sẽ xâm nhập phía nam, Liêu Quốc chắc chắn gặp hiểm cảnh.
Lúc này Triệu Giai lại cau mày lên tiếng.
- Đúng, Giai nhi quan sát thật nhạy bén, Gia Luật Ất Tân là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém, khi Gia Luật Hồng Cơ còn tại thế, cũng có chút bất an về lão, thậm chí ta hoài nghi khi Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn lão đã sớm nhìn thấy nhưng lại không nói ra phỏng chừng có tính toán riêng, sau đó Gia Luật Tuấn lên ngôi, Gia Luật Ất Tân lại gây bất hòa, tiếc rằng Gia Luật Tuấn thật ngu ngốc lại đem triều chính cho loại tiểu nhân này xử lý, cho lão cơ hội nuôi trồng thế lực của mình, nếu không có gì lạ xảy ra nhiều nhất ba năm Gia Luật Ất Tân sẽ lại theo con đường của Gia Luật Trọng Nguyên ngày trước!
Lúc này Triệu Nhan lại thở dài than.
- Phụ thân, mẹ ba là tỷ tỷ của Gia Luật Tuấn, cha và y cũng là người quen cũ, có nên viết cho y phong thư nhắc nhở miễn cho Gia Luật Ất Tân sau này có cơ hội làm phản, lúc ấy ai thắng ai thua đều sẽ là cơ hội cho bọn người Nữ Chân!
Lúc này chỉ thấy Triệu Giai có một đề xuất kỳ lạ.
Triệu Nhan nghe con nói cũng cười khổ, vỗ vai chàng:
- Giai nhi tuy rằng con tài trí, nhưng tuổi nhỏ suy xét chưa chu toàn, Đại Tống và Liêu Quốc đối địch, ta lại đoạt mười sáu Châu Yến Vân của y, dù có chút quan hệ cá nhân nhưng con cảm thấy y sẽ tin lời của ta sao?
- Chuyện này…
Triệu Giai nghe xong cũng thoáng sửng sốt, cũng cười khổ, nếu phụ thân thật sự viết thư, nói Gia Luật Ất Tân tạo phản, chỉ sợ Gia Luật Tuấn chẳng những không tin sẽ cho rằng Đại Tống đang châm ngòi kế ly gián, hơn nữa phụ thân còn là thân vương Đại Tống, nếu viết thư cho hoàng đế Liêu Quốc, chuyện như thế nếu để người khác biết được, nói không chừng còn khiến người ta buông lời rèm pha.
- Con hiểu nhưng lẽ nào không có biện pháp gì, chỉ trơ mắt nhìn Liêu Quốc nội loạn rồi bị người Nữ Chân thôn tính ư?
Triệu Giai cau mày nói tiếp, càng xem tình báo càng thấy được khả năng quật khởi của bọn người Nữ Chân này càng lớn, chẳng may Liêu Quốc ngã xuống, vậy càng người Nữ Chân hung ác dã man nhất định sẽ mang đến sự uy hiếp to lớn cho Đại Tống.
Nghe lời con trai nói, Triệu Nhan chỉ đi đi lại lại trong phòng một lúc sau đó mới nói:
- Biện pháp cũng không phải không có, trước đây ta vì đả kích bộ lạc Hoàn Nhan từng dụ dỗ bọn thương nhân chém giết thuyền cướp của bọn người Nữ Chân, đó là một cách tốt làm tiêu giảm thực lực bọn người Nữ Chân, dù sao bộ lạc Hoàn Nhan muốn lớn mạnh thì phải thâu tóm các bộ lạc Nữ Chân khác, số bộ lạc Nữ Chân bị giảm đi thì tự nhiên cũng gián tiếp làm bọn chúng suy yếu.
Nói tới đây chỉ thấy Triệu Nhan ngừng lại chút rồi nói tiếp:
- Chỉ có điều lũ người Nữ Chân này cũng không ngu ngốc, vì đã bị tổn thất lớn nên bọn chúng đã bỏ chạy khỏi vùng duyên hải, muốn cướp của bọn họ ắt phải đi sâu vào rừng núi, nhưng tới đó là địa bàn của bọn chúng lại khó đối phó, đừng nói là thương nhân bình thường dù là quân đội chính quy cũng chưa chắc làm được gì, nhưng thật sự cũng không phải hoàn toàn không có cách, tỷ như phóng hỏa!
- Phóng hỏa? Ý của cha là học tập biện pháp của Gia Luật Tuấn đối phó người Nữ Chân?
Triệu Giai nghe đến đó liền thấy kinh ngạc, vì chàng nhớ lúc trước lần đầu tiên người Nữ Chân đánh bại đại quân do Gia Luật Tuấn dẫn đầu, thẹn quá hóa giận, y phái người ẩn núp trong chỗ ở của người Nữ Chân phóng hỏa, kết quả thiêu chết rất nhiều người Nữ Chân tạo nên vô số tổn thương, đồi núi hóa thành đất trống, thiên nhiên bị tàn hại nghiêm trọng.
- Đúng vậy, nếu xét theo phương diện khác, phóng hỏa chính là biện pháp đơn giản nhất, cũng ít tốn công sức nhất, lại mang lại lợi ích lớn nhất, chỉ cần cuối mùa thu bắt đầu vào đông, phái ra mấy chi đội tinh anh lẻn vào nơi người Nữ Chân dừng chân, lại phóng hỏa xung quanh, đốt tới rừng cây, đến lúc ấy bọn người Nữ Chân muốn chạy cũng không thoát được!
Chỉ thấy Triệu Nhan vẻ mặt tàn nhẫn nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tuy nhiên biện pháp này tàn hại thiên nhiên, đến lúc ấy không chỉ bọn người Nữ Chân chết, cây cối thực vật quanh đó cũng không thoát, nên biện pháp này nếu có thể không dùng thì cũng không nên dùng.