Nghe phụ thân nói thế Triệu Giai cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh không dám nghĩ tới ý tưởng này nữa, hơn nữa chàng cũng hiểu ngụ ý trong lời cha mình, liền vui vẻ nói:
- Nghe phụ thân nói vậy, chẳng lẽ còn biện pháp nào khác?
- Đương nhiên là cũng có biện pháp, Hoàng Nhan bộ lạc quật khởi, nhưng thế lực mỏng manh, phóng hỏa là biện pháp tốt nhưng lại gây hại cho thiên nhiên, đổi lại ta còn có 2 biện pháp như cùng Liêu Quốc liên hợp tiêu diệt người Nữ Chân, hai là phát động chiến tranh trước diệt Liêu Quốc sau diệt người Nữ Chân!
Lúc này Triệu Nhan lại lên tiếng.
- À, hai biện pháp này cũng quá khó khăn rồi!
Triệu Giai nghe Triệu Nhan nói xong cũng sợ hãi than, bất kể liên minh Liêu Quốc hay tiêu diệt Liêu Quốc, Đại Tống đều có thể làm được, nhưng mấu chốt là triều đình chưa thấy mối nguy hại của lũ người Nữ Chân này, Triệu Nhan lại không cầm quyền, quả là hai biện pháp khó mà thi hành.
- Đương nhiên là rất khó nhưng không phải không làm được, vả lại nay Cao thái hậu bệnh nặng, Hú nhi quản lí triều chính, tuy rằng đại sự như thế cần vài vị tướng công gật đầu nhưng hắn cũng có thể phát huy một phần sức ảnh hưởng, ta lại phát động một số người ủng hộ, vẫn có thể thi hành một trong hai biện pháp này!
Triệu Nhan vẻ mặt ngưng trọng lên tiếng, nếu là trước đây Cao Thái hậu cầm quyền thì không thể nhưng giờ đây lại có thêm vài phần hi vọng.
- A ta suýt quên, Hú nhi từ nhỏ được phụ thân dạy dỗ, vô cùng rõ ràng sự uy hiếp của bọn người Nữ Chân, nếu hắn ủng hộ, việc hợp tác với Liêu Quốc có khả năng sẽ thành, nhưng nếu muốn phát động chiến tranh e rằng hơi khó khăn, dù sao Liêu Quốc nào phải Tây hạ, dù mấy năm nay đã xuống dốc nhưng triều đình ta vẫn hết sức cố kỵ, Thái hậu lại ra chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện phát động chiến tranh sợ không thể!
Triệu Giai lại nghiêm túc phân tích tình hình.
- Haha Giai nhi con phân tích rất có đạo lý, Gia Luật Tuấn tuy ngày càng ngu ngốc nhưng đối với bọn Nữ Chân này hận thấu xương, nhưng mấy năm nay Liêu Quốc đã nhanh xuống dốc, khiến hắn cũng chẳng thể áp chế nổi nếu người Nữ Chân quật khởi, nếu chúng ta lại biểu đạt thiện ý cùng kết minh, dù không hoàn toàn tiêu diệt tộc người này nhung cũng có thể ngăn chúng quật khởi.
Chỉ thấy Triệu Nhan khẽ cười nói tiếp.
- Phụ thân, Liêu Quốc sẽ tin tưởng cùng chúng ta kết minh sao, dù theo phương diện nào người Nữ Chân vẫn chưa uy hiếp Đại Tống, nhưng đối với Liêu Quốc lại có tác dụng kìm chế to lớn, con lo lắng bọn họ sẽ không tin tưởng chúng ta, không chừng còn hoài nghi chúng ta đề nghị kết minh là có âm mưu gì?
Triệu Giai lúc này lại đưa ra ý kiến.
- ồ, con có thể thấy được điều này làm phụ thân hết sức vui mừng, đó là điểm mấu chốt, cũng là chỗ khó nhất, nhưng con à có một số việc dù biết khó nhưng phải thử một lần mới biết được, nếu ngay cả việc thử cũng không dám vậy là từ không có khả năng đã trở thành không có hi vọng!
Triệu Nhan vẻ mặt ngưng trọng nói, hắn cũng hiểu dù triều đình đồng ý chuyện này nhưng cũng cần Liêu Quốc phải tin tưởng Đại Tống có ý kết minh, quả thật quá phiền toái nhưng dù sao cũng phải thử một lần mới được!
Nghe phụ thân nói Triệu Giai cũng trịnh trọng gật đầu:
- Nghe phụ thân giáo huấn, hài nhi đã hiểu, đây cũng chính là chiến trường, dù biết khó thành công nhưng phải liều chết thử một lần, hi vọng xoay chuyển thế cục, nếu không thành chính là hi sinh vì nghĩa lớn!
Sáng hôm sau Triệu Giai đã tiến cung gặp Triệu Hú, nhưng so với mấy hôm trước, hắn tương đối bận rộn, sáng phải đi nghị sự, làm Triệu Hú không gặp được, vì chính sự đường không phải nơi bình thường, Triệu Giai cũng chẳng thể tới được, đành cho người thông tri là mình có chuyện trọng yếu tìm Triệu Hú, đợi thời gian uống hết chén trà, Triệu Hú vội vã chạy tới.
- Ta cùng vài vị tướng công đang thảo luận biện pháp quét sạch cường đạo Tây Vực, thật vất vả mới chạy ra được, đại ca ngươi tìm ta là có việc gì?
Triệu Hú thấy Triệu Giai liền hưng phấn nói, mấy ngày nay chỉ thư thái được chút ít, chẳng những có thể tham chính còn có thể không cần mỗi ngày nghe một đám tiên sinh đọc sách, mặt khác các vị tướng công trước khi quyết chính sự sẽ hỏi ý hắn trước, dù mình chưa có khả năng đề xuất cái gì nhưng có cảm giác được coi trọng, đây là lần đầu tiên cảm thấy ngôi vị hoàng đế này thật tốt a.
- Ngươi trước xem chút tình báo này!
Nói xong đem tình báo của người Nữ Chân và Liêu Quốc đặt vào tay Triệu Hú.
- A Hoàn Nhan bộ lạc này đúng là tiểu cường đánh không chết a!
Triệu Hú không hổ là học sinh của Triệu Nhan, ý của hắn giống hệt Triệu Nhan lời nói cũng như nhày, trước kia cùng Triệu Nhan học tập biết không ít chuyện về Hoàn Nhan bộ lạc, thậm chí việc người Nữ Chân quật khởi, cũng biết sự đáng sợ của tộc người này, chỉ có điều không ngờ trải qua mấy lần đả kích của tam thúc vẫn có thể lại đứng dậy làm hắn càng kiêng kị tộc người này.
- Có phải rất ngạc nhiên không, cha ta nói bộ lạc này đúng là tiểu cường đánh mãi chẳng chết, hiện nay thực lực bọn chúng càng ngày càng mạnh, Liêu Quốc lại vô lực áp chế, ngươi cảm thấy Đại Tống ta có phải nên làm gì đó chăng?
Triệu Giai ngồi xuống uống ngụm trà, bàn chuyện trọng yếu này lẽ ra do Triệu Nhan cùng Triệu Hú lên tiếng hợp hơn nhưng thân phận Triệu Nhan quá mẫn cảm, thái hậu còn đang bệnh, nếu hắn thường ra vào cung cùng Triệu Hú qua lại sẽ khiến nhân tâm nghi ngờ vô căn cứ cho nên chỉ có thể cho Triệu Giai thay mặt mình.
Nghe Triệu Giai hỏi, Triệu Hú cũng trầm tư, tuy là người Nữ Chân tạm thời chưa uy hiếp Đại Tống nhưng tuổi thơ của hắn đã từng được Triệu Nhan dạy dỗ, với vị tam thúc bác học đa tài, hắn gần như sùng bái mù quáng, nên càng tin vào phán đoán của tam thúc người Nữ Chân nhất định quật khởi, chính là địch nhân cường đại nhất của Đại Tống.
Cũng vì vậy cho nên Triệu Giai dù đang trầm tư vẻ mặt lại ngưng trọng:
- Khẳng định không thể để bọn người Nữ Chân này quật khởi, nhưng chúng ta và người Nữ Chân cách nhau một Liêu Quốc, tuy rằng có thể thông qua biển tiến vào địa giới người Nữ Chân nhưng nếu đối phương lại trốn trong rừng núi chúng ta cũng chẳng có cách này, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách từ Liêu Quốc!
- Húc đệ ngươi nói đúng, hôm qua ta cùng phụ thân thảo luận phát hiện chỉ có thể cùng Liêu Quốc kết minh là phương pháp hữu dụng!
Triệu Giai lúc này cũng trịnh trọng nói
- Cùng Liêu Quốc kết minh? Chuyện này sao có thể chứ?
Triệu Hú nghe xong vô cùng sợ hãi than, hắn cùng với Triệu Giai phản ứng giống nhau điều cho rằng chuyện này thật khó mà thành công.
- Khả năng quá nhỏ nhưng không phải hoàn toàn không thể, nhất định phải khiến triều đình đồng ý thông qua quyết nghị, lại phái người thuyết phục Liêu vương Gia Luật Tuấn, chỉ cần đạt thành minh ước chúng ta lại ủng hộ Liêu Quốc một vài phương diện, thậm chí có thể phái binh tiếp ứng!
Chỉ thấy Triệu Giai vẻ mặt kiên định nói.
- Này!
Triệu Hú nghe nói cũng chần chừ, dù nhận thức được sự uy hiếp của bọn người Nữ Chân nhưng cùng Liêu Quốc kết minh thật là kế hoạch xa vời, dù Đại Tống đồng ý nhưng làm sao để Liêu Quốc tin là Đại Tống thật lòng muốn họ giúp đỡ tiêu diệt người Nữ Chân, làm sao cam đoan bọn người Liêu Quốc không lợi dụng cơ hội này đối phó Đại Tống?
Nhìn Triệu Hú còn chần chừ, Triệu Giai cũng âm thầm thở dài:
- Húc đệ, ngày hôm qua ta cũng hoài nghi biện pháp này nhưng phụ thân lại nói với ta có nhiều việc dù thành công rất nhỏ nhưng phải thử một lần, nếu ngươi cả thử làm cũng chưa thử vậy sao có thể thành công!
Nghe Triệu Giai nói thế, Triệu Hú cũng hiểu quyết tâm của tam thúc mình, trầm mặc một lát liền gật đầu nói:
- Được, một khi như vậy tam thúc có kế hoạch gì ta đều toàn lực ủng hộ!
Thấy Triệu Hú sảng khoái đáp ứng, Triệu Giai cũng hết sức cao hứng bèn kề tai đem kế hoạch của Triệu Nhan nói ra, Triệu Hú nghe xong cũng gật đầu, kế hoạch cũng không phức tạp, chỉ cần mình trên triều có ý tán thành chuyện kết minh với Liêu Quốc là được.
Hôm sau trong đại triều hội, Triệu Hú mặc long bào, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, thần sắc nhỏ nhắn nghiêm chỉnh thoạt nhìn có vài phần uy nghiêm của đế vương, mà văn võ bá quan cũng không như trước đối với hắn lơ là mà mở miệng tung hô vạn tuế, làm cho hắn cũng có vài phần cảm giác thỏa mãn.
Mới mở đầu triều hội có vài vị tướng công đề xuất ý kiến quét sạch cường đạo Tây vực để cùng thảo luận, từ khi Tây Hạ bị diệt con đường tơ lụa cũng được khai thông chỉ có điều Tây vực bên kia vẫn vô cùng hỗn loạn, đôi lúc sẽ phát sinh tình huống hàng hóa bị cướp đoạt. Tạo thành một ít thương vong này nọi, chuyện này ảnh hưởng đến thông thương hàng hóa, trước kia Đại Tống chưa có nhúng tay vào nhưng qua vài năm tĩnh dưỡng nay đã có thực lực quét sạch chướng ngại này rồi.
Vốn chuyện này Triệu Hú đã nghe vài vị tướng công thảo luận qua nay trình lên cũng chỉ là hình thức dó vậy chỉ cần Phạm Thuần Nhân đề xuất mọi quan viên đều đồng ý, lại có các đại thần đề xuất một ít chính vụ hoặc thông qua hoặc bác bỏ, hoặc là thảo luận không có kết quả chỉ có thể để đó thảo luận sau.
Tuy nhiên đúng lúc này chỉ thấy Chương Đôn đứng lên nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, thần có việc khởi tấu!
- Trình lên đây!
Triệu Hú điềm tĩnh nói vì hắn hiểu Chương Đôn này do tam thúc an bài, tấu chương chính là việc mình và tam thúc thảo luận hôm qua.
Quả nhiên cho nội thị đem tấu chương của Chương Đôn nhìn đến, chính là nói chuyện Liêu Quốc kết minh với Đại Tống tiêu diệt người Nữ Chân, Chương Đôn lại văn hay chữ tốt đem một tộc Nữ Chân nho nhỏ nói thành chuyện sinh tử của Đại Tống nhất định phải tiêu diệt, nếu không ngày sau sẽ mất nước.
Chương Đôn sở dĩ khoa trương như thế cũng nhờ Triệu Nhan bày mưu đặt kế, tuy nhiên chính hắn cũng không biết thế là khoa trương, Đại Tống chính là Đại Tống để bọn Nữ Chân quật khởi, chờ đợi bọn họ là khuất nhục vô cùng, dù không bị diệt quốc nhưng cũng chỉ kéo dài hơn tàn.
Triệu Hú xem xong tấu chương của Chương Đôn cũng không tỏ thái độ, mà cho nội thị truyền cho quần thần xem, kết quả Phạm Thuần Nhân và Lã Đại Phòng một đám xem xong nhìn nhau ngơ ngác, cũng không tỏ thái độ gì chỉ có Tô Tụng sau khi xem xong mới đứng lên nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, lúc trước Lăng Vương đã mấy lần đề xuất chuyện người Nữ Chân dù xa xôi nhưng có sự uy hiếp với Đại Tống vì thực lực Liêu Quốc đã xuống dốc, nếu người Nữ Chân thay Liêu Quốc thống trị mà nói... chỉ làm Đại Tống triều ta thêm một cường địch chi bằng ta ra tay trước chặn đường quật khởi của bộ tộc này!
- Thần tán thành, thần tán thành!
Tô Tụng vừa lên tiếng trên triều đình có không ít đại thần đứng ra cho thấy thái độ ủng hộ, bọn họ chắc cũng không thật tâm cảm thấy người Nữ Chân sẽ uy hiếp gì nhưng họ lại cùng Triệu Nhan có vô vàn mối liên hệ, ngày hôm qua Triệu Nhan cùng đã tri thông nên hôm nay họ chẳng do dự cho thấy thái độ của mình.
Có người ủng hộ thì sẽ có người phản đối, chỉ thấy một quan viên ngự sử đứng ra nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, thần nghĩ Chương thị lang nói điều không thật, người Nữ Chân cách Đại Tống hơn ngàn dặm, dù Liêu Quốc suy nhược, nhưng một tộc Nữ Chân nho nhỏ sao có thể thâu tóm Liêu Quốc khổng lồ cho được, có thể chỉ kìm chế một phần binh lực thì được, mà điều đó với ta chính là chuyện tốt, nên thần nghĩ ta không nên tiêu diệt mà nên ủng hộ người Nữ Chân!
Chương Đôn nay đã là Thị Lang tương đương với phó tể tướng, thiếu chút nữa là có thể vào nhà chính nghị sự, nhưng vì chuyện phái biến pháp, trong triều hắn ta có không ít đối thủ, ngự sử là một trong số đó, hơn nữa hắn mới lên tiếng không ít người đồng ý, cũng nhiều người cho rằng sự uy hiếp của bọn người Nữ Chân là không thể.
Cũng vì thế triều đình nhanh chóng chia là hai phe, hoặc ủng hộ hoặc phản đối vô cùng ồn ào nhưng mọi ánh mắt đều nhìn về Phạm Thuần Nhân và Lã Đại Phòng dù sao bọn họ mới là người quyết định chân chính!