Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 904 - Chương 900: Vật Tư Bỗng Nhiên Tới!

Chưa xác định
Chương 900: Vật tư bỗng nhiên tới!

Trong phủ thành Hoàng Long, Tiêu Nham Thọ tay trái dán lên cổ, tay phải xách đao ngồi trên lưng ngựa, một cái mặt mo dày vẻ phong sương, tơ máu trong mắt đầy mệt mỏi nhưng vẫn như cũ sáng như thần, ngồi trên lưng ngựa sống lưng thẳng tắp, trong ánh mắt thường xuyên hiện lên vẻ cảnh giác cao độ.

Mà phía sau Tiêu Nham Thọ có một đội đi theo cũng đồng dạng vết thương chất chồng, một đám tướng sĩ vô cùng mệt mỏi, đều ưỡn thẳng ngực giống như Tiêu Nham Thọ ở phía trước, trong mắt lóe lên sự kiêu ngạo, thực tế bọn họ chỉ có sự kiêu ngạo làm vốn, hơn vạn người Nữ Chân tấn công Hoàng Long phủ thành, lại bị bọn họ liên tiếp đuổi đánh, cuối cùng không thể không rút đi, tuy thương vong cũng quá lớn nhưng có thể dùng một số lượng binh như thế này đánh đuổi người Nữ Chân cũng đã là kỳ tích, phải biết rằng trước kia trong chiến tranh, khi chống lại người Nữ Chân với lực lượng tương đương bây giờ, quân Liêu có rất ít khả năng thắng, nhưng lần này bọn họ lại chiến thắng một cách đường đường chính chính.

So với đám sĩ tốt kiêu ngạo, Tiêu Nham Thọ thật sự lo lắng hơn nhiều, tuy rằng đã đánh lui người Nữ Chân khiến bọn chúng thương vong không nhỏ nhưng chưa đả thương được những nhân vật trọng yếu, đặc biệt là A Cốt Đả, chỉ cần hắn ta chưa chết, sớm muộn bọn Nữ Chân này sẽ ngóc đầu dậy.

Nếu lại đánh tới, thật không dám tin tưởng quân ta sẽ lại chiến đấu thắng lợi, vì tướng sĩ tương đối ít, công thủ trong chiến đấu lại chết thê thảm và nghiêm trọng, còn lại đều bị thương nhiều, còn chưa tới năm ngàn người, càng tồi tệ hơn là cả lương thảo và vật tư đều khuyết thiếu, đặc biệt là vấn đề lương thực có phần nghiêm trọng hơn, thậm chí lương thảo thông thường còn không đủ dùng, điều này làm cho lòng người hoang mang, để phòng ngừa có kẻ làm loạn y đành kéo cái thân đầy thương tích đi tuần tra trong thành, lấy uy vọng của mình làm yên ổn lòng người.

Tiêu Nham Thọ luôn ở trong thành dò xét ba bận mỗi ngày, tới khi mệt mỏi lại trở về phủ của mình, vừa ngồi xuống uống một hớp nước, chỉ thấy một vị tướng lĩnh trẻ tuổi khí thế trùng trùng xông vào phòng khách, tháo mũ quăng thật mạnh xuống bàn nói:

- Phụ thân, chuyện cha phái con đi làm thực sự không làm nổi rồi!

- Làm sao vậy, không phải ta bảo con đi Thông Châu hối thúc lương thực, sao không thấy mang lương thực trở về!

Tiêu Nham Thọ uống một ngụm uống nước rồi nhìn chằm chằm viên tướng trẻ, người thanh niên này tên Tiêu Địch Liệt là con trai trưởng của y, hiện là tướng lĩnh dưới tay y, lần trước khi người Nữ Chân đột kích, Tiêu Địch Liệt dẫn đầu chém giết vô số người Nữ Chân, vô cùng dũng mãnh, Tiêu Nham Thọ hết sức hài lòng, thường hay giao chuyện quan trọng cho cậu xử lý.

- Phụ thân, người cũng biết Thông Châu nơi đó lương thảo do Gia Luật Ất Tấn quản lý, rõ ràng họ muốn tuyệt đường tiếp viện để người Nữ Chân tiêu diệt chúng ta, mấy ngày này ai đi cầu lương thực, bọn họ đền khóc than, sau đó bảo chúng ta về chờ, hôm nay con đã mang đao kề cổ tên cẩu quan đó nhưng một bao lương thực cũng không có!

Tiêu Địch Liệt lại đấm bàn nói, hôm nay lương thực cũng không có, ngược lại còn chuốc lấy một bụng tức giận, sớm biết như vậy cậu thà liều mạng trên chiến trường còn hơn đi Thông Châu.

- Đại trượng phu co được, dãn được, nếu ngay cả điều ấy con cũng không làm được, vậy hay là từ quan về quê sớm một chút, miễn ngày sau có kết cục không như ý!

Nhìn con trai tức giận Tiêu Nham Thọ bình tĩnh nói, qua nhiều năm lăn lộn chốn quan trường, y sớm đã nhìn thấy dù Gia Luật Ất Tân có cắt xén lương thực thế nào cuối cùng cũng phải cấp phát mà thôi.

- Phụ thân, bây giờ không phải thời điểm co dãn, tình huống người cũng biết rõ, nếu tiếp tục như vậy, không cần người Nữ Chân vây công, chỉ sợ trong thành sẽ tự nhiễu loạn, dù sao nguồn cung ứng lương thực của phủ Hoàng Long đều bị Thông Châu thâu tóm cả rồi, đừng nói dân chúng, cả trong quân cũng không có gì mà ăn, vũ khí của tướng sĩ bị hư hao trên chiến trường cũng không được thay, đợi dân chúng loạn, người Nữ Chân lại thừa cơ tấn công tới, tướng sĩ chúng ta lấy cái gì đánh giặc đây?

Tiêu Địch Liệt tuổi trẻ khí thịnh sao nuốt nổi cơn tức này!

- Thì tính sao? Chúng ta ăn lộc quân, phải cùng quân phân ưu, dù Gia Luật Ất Tân là gian thần nhưng Bệ hạ chỉ là nhất thời bị lão che mắt, đợi khi người thấy rõ diện mạo của lão sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, đó là ngày chết của lão!

Lúc này Tiêu Nham Thọ lại thể hiện vẻ kiên định trung quân ái quốc lên tiếng, lòng trung với Liêu Quốc của y có trời đất chứng giám, dưới loại tình huống loạn lạc này vẫn không quên tận trung vì nước!

- Phụ thân sao người lại hồ đồ như thế!

Đối với sự ngu trung của phụ thân mình, Tiêu Địch Liệt cũng không đồng ý, vẻ mặt cậu đau đớn nói:

- Trước tiên chúng ta mặc kệ Bệ hạ có thấy bộ mặt thật của Gia Luật Ất Tân hay không nhưng tình huống này, nếu không có kỳ tích, chỉ sợ phụ tử hai ta sẽ cùng chết nơi này, ngày sau gian thần Gia Luật Ất Tân đền tội chúng ta cũng không thấy được!

Kỳ thực đối với Tiêu Nham Thọ những lời này y đã quá rõ ràng, nhưng lòng trung với Liêu quốc không cho y có lựa chọn khác, dù biết phải chết cũng chỉ có thể kiên trì, hơn nữa nếu bỏ Hoàng Long phủ chạy về để Gia Luật Ất Tân bắt lấy nhược điểm cũng khó lòng thoát chết, thậm chí còn mang tội danh lâm trận bỏ trốn, đến lúc đó anh danh nửa đời trước của y sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.

Nghĩ tới cũng chỉ thở dài một tiếng, vỗ vai con trai, giọng có chút trầm xuống nói:

- Liệt nhi, mai con lại đi giục lương thực, nếu họ không cho, con lại ở đó không đi đến khi nào có lương thực thì trở về!

- Phụ thân, cẩu quan kia rõ ràng không cho chúng ta lương thực, con đi thì....

Lúc cậu nói xong lời cuối liền ngẩn người, bởi vì cậu bỗng nhiên hiểu rõ ý của phụ thân liền quay đầu nhìn mái tóc hoa râm, trong lúc nhất thời hai mắt nóng lên.

Nhìn con trai hiểu ý mình, Tiêu Nham Tho lại vỗ vai cậu chậm rãi nói:

- Liệt nhi, phụ thân đã già, dù mọi người đều tán tụng ta có thể lãnh binh, nhưng so với Gia Luật Nhân Tiên năm ấy còn chưa bằng, tuy rằng con còn rất trẻ còn nóng vội nhưng dù là võ nghệ hay binh thư đều hơn ta, ngày sau có thể trở thành một Gia Luật Nhân Tiên, nên con phải sống sót vì chính mình và vì Đại Liêu!

- Phụ thân con không ưu tú như thế, thân là nam nhi của Tiêu gia, con không rời đi đâu hết!

Tiêu Địch Liệt hết sức cảm động nhưng cũng rất cố chấp nói, cậu hiểu rõ đạo hiếu nghĩa, thời khắc này bỏ lại cha già chạy trốn, chuyện này bất kể thế nào cậu cũng không làm được.

- Hồ đồ, vừa rồi con vừa khuyên ta đừng chết vô ích, giờ ngược lại tới con lại không rõ điều ấy ư?

Nhìn con trai không muốn rời đi, Tiêu Nham Thọ giận tím mặt nói, nhưng dù y nói gì, Tiêu Địch Liệt quyết tâm phải ở lại, làm Tiêu Nham Thọ cũng bất đắc dĩ đành thở dài một tiếng chấp nhận.

Lúc ăn tối, Tiêu Nham Thọ cũng như mọi ngày tới quân doanh cùng ăn cơm với các tướng sĩ, xưa nay y và bọn họ đều cùng ăn cùng ở, chưa từng ra vẻ ta đây hay làm gì đặc biệt, nếu có phúc lợi cũng sẽ ban thưởng cho tướng sĩ, trên chiến trường lại làm gương cho binh sĩ, khiến uy vọng trong quân cực cao, dù nơi đây có điều kiện quá ác liệt nhưng binh tướng dưới tay y chưa từng một câu oán thán.

Khi cơm tối bưng lên, Tiêu Nham Thọ cũng hơi trầm mặc, nhìn những con người cùng y vào sinh ra tử, đa số đều đang bị thương, trong tay cầm một chiếc chén bên trong chỉ có chút nước nóng cùng với chút rau dại bằng nắm tay, một giọt nước sôi còn không có sao có thịt mà ăn.

Tuy nhiên dù là nước nóng và nắm rau dại cũng làm cho các tướng sĩ ăn ngon lành, dù sao khi người ta đã đói bụng, ăn cái gì cũng cảm thấy thơm ngon. Nhưng Tiêu Nham Thọ bưng nước nóng và cầm nắm rau dại cảm giác ăn không vào, y cũng không kén ăn, ở trong binh mấy năm, thiếu thốn lương thực, có thứ gì chưa từng nếm qua, chỉ có điều thấy các huynh đệ vết thương chồng chất lại chỉ có thể có ít nước nóng cùng nắm rau dại cho đỡ đói, trong lòng bồi hồi, hận mình không thể biến mình thành một con trâu, con bò, giết thịt cho tướng sĩ ăn cho thỏa lòng.

- Phụ thân xin đừng nghĩ nhiều, không bằng mai lại phái người đi chỗ này chỗ kia gom góp một ít lương thảo cho các tướng sĩ một bữa cơm no.

Chỉ thấy Tiêu Địch Liệt ngồi bên Tiêu Nham Thọ, thấy phụ thân mình mang vẻ mặt thống khổ, liền thấp giọng an ủi.

- Ôi cũng chỉ có thể như thế!

Tiêu Nham Thọ cũng thở dài, tuy rằng đi nơi khác gom góp lương thảo khả năng không lớn nhưng cũng là một biện pháp, ít nhất tốt hơn chờ đợi.

Sáng hôm sau Tiêu Nham Thọ lập tức rời giường cho gọi một vài thuộc hạ đến trong phủ nghị sự, chuẩn bị phái thêm một số nhân thủ đi thử vận may, dù chỉ có được ít lương thực cũng tốt hơn không có gì.

Tuy nhiên khi bọn họ đang nghị sự chợt nghe bên ngoài vang lên một trận ồn ào, làm cho tất cả đều sửng sốt, Tiêu Nham Thọ sai Tiêu Địch Liệt ra xem, chỉ thấy cậu chạy ra ngoài nửa ngày cuối cùng hưng phấn chạy vào hét to:

- Phụ thân, vật tư... Vật tư tất cả đều đưa tới!

Nếu bình thường cậu dám xưng phụ tử, Tiêu Nham Thọ nhất định đánh cho một trận, trong quân không có cha con, đều dùng chức vụ tương xứng, nhưng hôm nay lực chú ý đều bị câu cậu nói hấp dẫn, còn để ý gì tới cách xưng hô không ổn chứ.

- Thiếu tướng quân, ngài nói vật tư đến đây là có ý gì?

Lúc này trong sảnh vẫn chưa có ai kịp phản ứng, mờ mịt hỏi.

- Vật tư bên Thông Châu nợ chúng ta tất cả đều đưa tới, có lương thực có vũ khí, thậm chí quân phục mới tinh cũng có, còn có một chi ba ngàn người, bổ sung thêm cho tướng sĩ đại quân chúng ta bị tổn thất, đó là nhóm đầu tiên, sau này sẽ có thêm!

Tiêu Địch Liệt hưng phấn nói, hôm qua cậu còn phát sầu vì mấy thứ này ai ngờ thức dậy, chúng lại tự động đưa tới cửa.

- Đây... phải chăng đây là cái bẫy!

Nghe Tiêu Địch Liệt nói mọi người đều không thể tin được, khó trách bọn họ hoài nghi, trước đây vô số lần đòi Thông Châu vật tư, nhưng đối phương cứ một hai không cho, có người rút đao ra uy hiếp nhưng vẫn vô dụng, nay lại tự động dâng vật tư tới cửa, dĩ nhiên trong tình huống này họ đều sẽ nghĩ là bẫy của Gia Luật Ất Tân hay chăng, bọn họ hiểu sự tàn ác của kẻ này hơn bất kì ai.

Nghe thủ hạ nói Tiêu Nham Thọ cũng chần chừ trong chốc lát, tuy nhiên rất nhanh y khoát tay chặn lại:

- Có phải bẫy hay không, chỉ cần lương thực và vũ khí là thật là đủ, chúng ta ra xem một lần, nếu lương thực không có độc, chúng ta liền có một bữa cơm no đủ khao ba quân.

- Phụ thân nói đúng, vừa rồi con kiểm tra một chút, phát hiện lương thực và vũ khí hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa Tiêu mập mạp quản vật tư cũng cùng tới luôn.

Tiêu Địch Liệt cũng tán đồng nói.

Nghe tới đó Tiêu Nham Thọ cũng đứng ngồi không yên, suất lĩnh mọi người ra khỏi phủ tướng quân, thấy trên đường một dãy to xe ngựa ngừng lại, mà trên đó chứa đầy vật tự, còn có một chi ba ngàn người hộ vệ, mà ở xe trước nhất là một tên bụng phệ, thoạt nhìn như cái hồ lô mập mạp đang đứng đó vậy, kẻ béo mập thấy Tiêu Nham Thọ liền nịnh nọt lăn tới:

- Tiêu tướng quân, trước đây hạ quan đã nói sẽ mang vật tư tới, đây là số vật tư và lương thực chúng ta đã nợ, còn bổ sung thêm quân đội, ngài kiểm lại xem, về sau nhất định đưa vật tư đến đúng hạn!

Tên mập mạp này cũng họ Tiêu nhưng lại không cùng một chi với Tiêu Nham Thọ, lại cùng phò mã Tiêu Đức Nhượng có quan hệ họ hàng, mà Tiêu Đức Nhượng lại là bằng hữu với Gia Luật Ất Tân nên tên này hiện là chuyển vận sứ đương nhiệm ở Thông Châu, chuyên phụ trách vận chuyển vật tư. Trước đây gã không ít lần gây khó dễ cho Tiêu Nham Thọ, tên mập này cứng mềm cũng không chịu, là một kẻ ngoan cố, nên Tiêu Nham Thọ cũng bó tay với gã.

Nhìn Tiêu mập mạp Tiêu Nham Thọ hận không tát gã một cái được, nhưng lý trí lại ngăn trở y kích động, cuối cùng cũng trưng ra vẻ mặt không tốt đẹp gì với tên Tiêu mập mạp này, bèn sẵng giọng hỏi:

- Tiêu chuyển vận sứ, không biết những vật tư này là ai đưa tới?

Bình Luận (0)
Comment